(ĐN Naruto) Xin Lỗi, Em Không Phải Lọ Lem / Chương 124: Lên xe đi tôi đưa bạn về.
(ĐN Naruto) Xin Lỗi, Em Không Phải Lọ Lem
  • Sau một lúc kiểm tra, Gaara cho biết:
  • Gaara
    Gaara
    "Không được, không phải bị kẹt, có cái gì đó đang chắn ở bên trong."
  • Gaara
    Gaara
    "Cái quái gì thế này?"
  • Gaara chửi thầm, cố gắng đẩy cửa thêm lần nữa, vẫn không được. Cậu vội quay sang bắt gặp Hinata chân tay luống cuống nhìn đồng hồ.
  • Gaara
    Gaara
    "Là chuyện quan trọng sao?"
  • Được hỏi, Hinata ngẩng đầu lên, rụt rè gật đầu.
  • Làm thế nào đây? Mụ sẽ giết cô mất! Một ý nghĩ chết chóc vừa khai sáng trong trí óc đang hoang mang. Gaara thử thêm lần nữa vẫn không có thay đổi gì.
  • Gaara
    Gaara
    "Có ai đó đã khóa bên trong rồi."
  • Gaara buông một câu kết luận, ngay cả cô cũng đã biết. Nhưng nó chẳng làm thay đổi biểu cảm bồn chồn của cô.
  • Gaara
    Gaara
    "Hinata! Ổn không?"
  • Câu bắt đầu thấy lo lắng biểu hiện kì lạ kia.
  • Hinata
    Hinata
    "Vậy bây giờ phải làm thế nào?"
  • Bỗng dưng cô dồn hỏi, bộ dạng cô cuống quýt cả lên.
  • Gaara
    Gaara
    "Đừng lo!"
  • Cậu dịu dàng trấn an cô:
  • Gaara
    Gaara
    "Sớm muộn gì cũng sẽ có người đến cứu chúng ta thôi."
  • Nụ cười của cậu thật đáng tin cậy, nhưng trong tình cảnh này Hinata chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Nếu không, hậu quả khủng khiếp có thể sẽ xảy đến với cô.
  • Hinata
    Hinata
    "Khi nào? Có lâu không?"
  • Hinata gấp gáp dồn dập hỏi. Tay cô múa lia lịa, cậu tập trung lắm mới giải mã hết những kí tự mình đã được học.
  • Gaara
    Gaara
    "Có lẽ sáng mai, giờ này sinh viên đã ra về hết rồi. Hơn nữa, không ai thường xuyên lai vãng lên đây."
  • Hinata trở nên thất thần, đôi mắt ánh lên tia sợ hãi. Nhìn dáng vẻ sợ sệt của cô, cậu vội vỗ về, hy vọng cô trở nên bình tĩnh hơn.
  • Gaara
    Gaara
    "Đừng lo lắng, sẽ sớm có người phát hiện ra chúng ta. Hơn nữa, ở đây còn có tôi cơ mà."
  • Hinata lắc đầu nguầy nguậy xua đi ý nghĩ đáng sợ vừa mới xuất hiện trong đầu, cô kịch liệt không muốn điều đó xảy đến thêm lần nào nữa.
  • Việc bị mẹ con mụ hành hạ còn đáng lo ngại hơn việc bị nhốt qua đêm ở đây, hậu quả khủng khiếp lắm. Chuyện lần trước thật quá đủ rồi.
  • Cô không muốn, hoàn toàn không muốn nó xảy đến lần nữa, khi mà cơ hội của cô đang gần kề. Ai biết được lần này dì ghẻ sẽ bày ra trò gì để trừng phạt cô, có khi lần này cô mất mạng cũng nên.
  • Càng nghĩ cô càng hoảng sợ. Gaara không dưng bị cô làm cho bồn chồn, biểu hiện đó là sao? Cô cứ liên tục lắc đầu, cơ thể không tự chủ lại run rẩy như thế?
  • Gaara
    Gaara
    Hinata! Có chuyện gì vậy?
  • Cậu đánh tiếng dò hỏi. Chẳng bận tâm cậu vừa nói gì, Hinata đột nhiên lao tới cửa, giật mạnh tay cầm. Hinata điên cuồng dùng lực đập mạnh vào cánh cửa. Cô cầu mong ai đó sẽ nghe thấy, lên đây mở cửa cho cô.
  • Bất ngờ trước hành động đường đột kia, cậu chỉ kịp gọi cô, không kịp ngăn lại.
  • Gaara
    Gaara
    "Hinata!"
  • Mặc kệ tiếng cậu gọi, cô chẳng có tâm trí nào để ý tới cậu nữa. Gaara thật sự ngỡ ngàng trước phản ứng kích động của cô. Không thể tiếp tục nhìn cô như thế, nếu cậu không làm gì, cô sẽ tự làm mình bị thương mất. Cậu quả quyết tiến tới, nắm tay kéo cô quay mặt nhìn cậu. Hai tay giữ chặt vai cô, ánh mắt dỗ dành. Bằng giọng trầm ấm, đầy sự lo lắng, cậu nhẹ nhàng xoa dịu cô.
  • Gaara
    Gaara
    "Hinata! Nghe tôi, hãy bình tĩnh. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tin tôi được không?"
  • Cơ thể đang run rẩy bỗng lặng yên bởi sự yên tâm cậu vừa mang lại. Hai đồng tử đang dịch chuyển loạn xạ bỗng về yên một chỗ. Hinata cố gắng hít thở thật đều, đôi mắt trở lại trạng thái ổn định nhìn cậu. Gaara thật sự hoang mang khi sắc mặt cô bỗng dưng tái nhợt. Cậu có thể cảm nhận thấy cơ thể cô lúc này đang rất lạnh.
  • Dù biết điều này có thể sẽ khiến cô kích động trở lại, nhưng cậu vẫn quyết định làm.
  • Gaara
    Gaara
    "Hinata! Điều gì khiến cô sợ hãi như vậy? Nói tôi biết được không?"
  • Giọng cậu thăm dò, cũng như muốn kìm hãm cơn hoảng loạn trong cô trỗi dậy lần nữa. Có phải mẹ kế sẽ làm gì nếu cô không về nhà đúng giờ?
  • Gaara
    Gaara
    Bà ấy đánh cô sao? Có đúng thế không?
  • Hinata trợn mắt trong một tiếng nấc. Cô không cần trả lời, biểu hiện của cô là kết quả xác thực nhất. Sở dĩ cậu hỏi thế bởi vừa rồi có nghe loáng thoáng cô nhắc tới mẹ kế cùng hai con gái của bà ta.
  • Giọng xót xa của Gaara không dám mường tượng ra điều mình phỏng đoán là sự thật. Giờ thì Gaara biết tại sao trên người cô có vô số vết thương, cả cũ lẫn mới. Người cô luôn phảng phất mùi thuốc bóp, xen lẫn mùi oải hương. Hinata thường trộn lẫn hai mùi vào với nhau để không ai nhận ra. Cậu rất rất muốn biết hết những gì cô đã phải trải qua, nhưng có lẽ bây giờ không phải lúc.
  • Một khoảng lặng nghẹn ngào. Cậu chẳng biết làm gì khác cho cô ngay lúc này, ngoài trừ một cái ôm. Gaara nới lỏng đôi tay, tiến thêm một bước, kéo cô vào ngực mình. Bàn tay vỗ nhẹ lưng cô, giọng an ủi cậu nói:
  • Gaara
    Gaara
    "Sẽ ổn thôi! Hãy tin tôi."
  • Hinata cảm thấy dễ chịu hơn, xúc tác cậu mang lại giúp cô nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh. Cứ nghĩ cảm xúc sẽ khiến cậu quên suy nghĩ, hóa ra không phải. Cậu bỗng nhớ ra rằng mình cần gọi điện thoại cho ai đó. Cậu đã quên mất việc kêu gọi sự giúp đỡ từ người thân.
  • Vội buông cô ra, cậu mỉm cười và nói:
  • Gaara
    Gaara
    "Tôi sẽ gọi điện thoại, kêu người tới cứu chúng ta."
  • Hinata
    Hinata
    Thật không?
  • Gaara
    Gaara
    Ừ!
  • Nhanh chóng cậu rút điện thoại và gọi ngay cho bác bảo vệ của trường. Không lâu sau đó, một người đàn ông tứ tuần xuất hiện và đã lấy thanh sắt chắn bên kia ra khỏi cánh cửa. Hinata cúi đầu dồn dập, tỏ ý cảm ơn rồi lao như bay mà chẳng kịp nhắn gửi với cậu điều gì. Gaara cũng nói qua loa vài câu với người đàn ông rồi lao xuống dưới theo cô.
  • Chỉ còn hơn một tiếng để cô có mặt ở nhà với bữa tối đã dọn sẵn trên bàn. Trời ơi, xe buýt sao vẫn chưa tới. Hinata bủn rủn chân tay, ruột gan nóng như lửa. Hết nhìn đồng hồ, cô lại ngóng trông về hướng chiếc xe sẽ đi tới. Thời gian cứ tích tắc trôi, còn cô thì vẫn loay hoay đứng ngồi không yên. Đang lúc nhìn về phía trước, cô không để ý ai đó vừa mới tới.
  • Bất ngờ, giọng nói quen thuộc vang lên hướng sự chú ý của cô.
  • Gaara
    Gaara
    "Lên xe đi!"
  • Hinata ngỡ ngàng, cậu lại xuất hiện trước mắt cô lần nữa.
  • Gaara
    Gaara
    "Nhanh lên! Nếu không sẽ không kịp mất."
  • Thấy cô vẫn đứng trơ ra đó, cậu thúc dục, một tay đưa về phía cô chiếc mũ bảo hiểm. Hinata rụt rè đón lấy. Sao tự nhiên chân tay cô trở nên chậm chạp, có việc cài quai nón thôi cũng làm mãi chả xong. Tay chân lóng ngóng thấy sợ, cuối cùng cậu lại phải ra tay giúp cô. Cảm giác rộn ràng khi cậu đưa mặt sát mặt cô. Bằng một động tác nhẹ nhàng, nhanh chóng chiếc nón bảo hiểm đã bảo vệ đầu cô một cách an toàn.
  • Thực ra, cô mãi phân vân nên mới hành động lề mề như thế. Sau cùng, Hinata không nghĩ nhiều nữa và quyết định để cậu đưa về.
14
Chương 124: Lên xe đi tôi đưa bạn về.