(ĐN Naruto) Xin Lỗi, Em Không Phải Lọ Lem / Chương 123: Bị nhốt trên sân thượng
(ĐN Naruto) Xin Lỗi, Em Không Phải Lọ Lem
  • Đến lúc cái ôm phải dừng lại.
  • Đến lúc cô phải đi.
  • Cảm nhận cái ôm đã quá lâu, Hinata khẽ cự động; Chút lưu luyến, cậu đành phải buông cô ra. Trong lòng bỗng trỗi lên chút tiếc nuối.
  • Cả hai ngượng gạo nhìn nhau. Cảm thấy không thể ở lại thêm, Hinata vội vã chào tạm biệt cậu.
  • Hinata
    Hinata
    "Tôi phải đi rồi, tạm biệt!"
  • Hinata trao cho cậu ánh nhìn cáo biệt. Trong ánh mắt của cô có chút gì đó không nỡ bỏ đi.
  • Gaara
    Gaara
    "Ừ!"
  • Một thanh âm trầm nhẹ cất lên, Gaara gật đầu thay lời tạm biệt. Ánh mắt cậu trông theo không nỡ để cô đi. Nhưng chẳng thể làm khác hơn.
  • Bóng cô biến mất phía sau cánh cửa, chỉ còn mỗi mùi hương ấy theo gió quanh quẩn trong không gian.
  • Cảm thấy đứng không nổi nữa, cậu mới lê chân bước tới, mệt mỏi ngồi xuống ghế. Hướng mắt nhìn về khoảng trời xa xôi, thầm mong lòng hãy tỉnh lạng lại.
  • Hinata nhanh chân hướng tới trạm xe buýt, vừa kịp lúc chiếc xe mà cô cần chạy tới. Hinata leo lên xe, như thông lệ cô mở túi để lấy thẻ giao thông xuất trình cho bác tài.
  • Kỳ lạ thay, thẻ xe biến đâu mất tiêu, cô lục tung cả cái túi chẳng thấy nó đâu. Mọi người đang nhìn cô tỏ ra khó chịu vì sự chậm trễ, bác tài vội vàng đánh tiếng.
  • Nhân vật phụ
    Nhân vật phụ
    "Này cô, Nhanh lên đi!"
  • Cô nhìn một lượt khắp xe, rồi nhìn bác tài cúi đầu xin lỗi. Sau đó, nhanh chóng xuống khỏi xe. Hinata lấy tất cả mọi thứ ra khỏi túi, vẫn không thấy nó đâu. Hinata cắn môi cố nhớ xem lần cuối cùng cô thấy nó ở đâu, chỗ nào. Bất chợt, một kí ức nhỏ được tái hiện, thì ra lúc mở túi lấy điện thoại, thẻ xe đã bị rơi ra ngoài. Chắc chắn nó còn ở trên sân thượng.
  • Không chần chừ, Hinata vội vã quay lại trường. Cô chạy nhanh nhất có thể. Hinata cứ thế chạy lên sân thượng, đâu hay biết có cái nhìn ánh lên sự bí hiểm trông theo dáng vấp hối hả của cô với ý nghĩ thâm độc.
  • Karin tỏ ra bực tức khi tiết học cuối kéo dài đến tận bây giờ mới xong. Làm dự định đi mua sắm chiều nay của ả bị tiêu tan. Vừa bước ra cổng, ả lẩm bẩm mắng giảng viên - cái người khốn nạn không dưng nổi hứng cho lớp ở lại thực hành, báo hại Karin tiêu tốn hết thời gian định dành cho việc thỏa mãn mong muốn của ả.
  • Hất tung mái tóc đỏ chói, đầy sức sống của mình, ả đánh hông, trong điệu bộ kiêu kì hiên ngang bước trên đôi giày cao gót hàng hiệu. Dáng điệu trông mới sang chảnh làm sao?
  • Đang vô cùng bực bội, lại bắt gặp Hinata từ phía cổng hấp tấp chạy tới, khiến Karin càng thềm bực mình. Một cái tặc lưỡi chê bai, ả quan sát từng cử động của cô, phản ứng của Karin như thể mình vừa gặp cái gì đó rất khủng khiếp. Sao lại có người nhớp nhúa, ăn mặc lôi thôi, lếch thếch như cô? Karin tự suy diễn rồi tự cảm thấy khinh bị.
  • Lúc Hinata chạy ngang qua, ả cố tình làm như không thấy. Còn lách người để tránh việc cô chạm vào người ả. Ả sợ sẽ bốc mùi giống cô mất nếu tiếp xúc với cô.
  • Một cái huơ tay, ả cư xử như thể có cái mùi gì đó vừa ám bầu không khí nơi ả đứng.
  • Karin vờ như đang chỉnh trang lại mái tóc, để tránh mấy ánh mắt khác thường những người khác đang dành cho mình.
  • Hành động của ả giống người có vấn đề về thần kinh, hơi thái quá! Suy nghĩ của một số người.
  • Sự nhớ ra điều gì, ả dừng lại quay đầu nhìn theo Hinata. Cô vừa leo lên cầu thang. Không chần chừ, ả vội vã bám theo phía sau.
  • Chả là Karin vừa nhớ ra một việc quan trọng, đáng lý ra giờ này Hinata phải có mặt ở nhà rồi. Tối qua mẹ ả có bảo cô phải về sớm chuẩn bị bữa tối đón khách, giờ này cô còn ở đây thì sắp sửa có chuyện vui để ả hả hê. Ả sẽ chơi cô một vố thật đau, rồi bình thản đón xem vở diễn mẹ chồng con chồng mà ngày nào ả cũng được chứng kiến.
  • Khi Hinata đã bước ra ngoài sân thượng, Karin ở trong nhanh tay khóa trái cửa lại. Ả sẽ nhốt Hinata ở đây, kiểu gì mẹ ả cũng không tha cho cô.
  • Càng nghĩ càng khoái chí, Karin cười hả hê, rồi tự bưng miệng giữ im lặng. Có thể ai đó sẽ nghe thấy ả đang cười mất, không thèm nán lại xem cảnh Hinata ú ớ xin sự cứu giúp. Ả rón rén đi xuống, nhanh chân tẩu thoát kẻo ai đó trông thấy ả thì coi như tiêu.
  • Gaara ngã ngửa người trên ghế, đôi mắt nhắm nghiền, hình như đã thiu thiu ngủ. Tối qua không chợp nổi mắt, nên mới trong tình trạng bơ phờ, mệt mỏi như thế này.
  • Mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, cậu có thể yên tâm khép đôi mi, tưởng như sẽ chẳng ai phá vỡ sự bình yên cậu đang tận hưởng.
  • Nào ngờ, bất thình lình, một âm thanh vang lên. Cánh cửa đột ngột mở ra, ngay sau đó, Hinata lao như bay chạy tới chỗ cô đã ngồi nói chuyện cùng chú mèo.
  • Gấp gáp quá, Hinata chạy ngang qua chẳng hay biết có người đứng bật dậy khỏi ghế, ngơ ngác nhìn mình. Cô đâu có biết cậu vẫn còn ở đây, càng không biết được mình vừa phá vỡ phút tịnh tâm của cậu.
  • Hinata cười mừng rỡ, vừa thở hổn hển. May quá thẻ xe đúng thật rớt ở đây.
  • Thở đều, Hinata mới nhặt thẻ lên, rồi nhanh chóng xoay đầu quay trở xuống. Một sự ngạc nhiên, Hinata bất ngờ khi thấy người đứng trước mặt mình. Cô hốt hoảng mở to hai mắt. Đôi môi mấp máy không thốt ra lời.
  • Sao cậu vẫn còn ở đây?
  • Gaara nhìn chằm chằm vào người con gái, tóc tai bù xù, mồ hôi đầm đìa trên khuôn mặt, dường như cô vẫn chưa thở được thoải mái. Cậu lo lắng hỏi han.
  • Gaara
    Gaara
    "Có chuyện gì gấp gáp vậy?"
  • Hinata lắc đầu trấn an cậu, đưa cao tấm thẻ cho Gaara thấy. Cậu nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Bỗng dưng, ai cũng thấy ngại ngùng. Im lặng lại chen ngang, cho tới khi cô chủ động phá tan nó.
  • Hinata
    Hinata
    "Vậy thôi, tôi đi trước."
  • Hinata định hỏi cậu tại sao vẫn chưa về, nhưng nhận ra bản thân không cho phép. Ra dấu tạm biệt, cô lại tiến về phía cửa.
  • Gaara không nói gì, chỉ đứng lặng yên trao cho cô một nụ cười nhạt rồi đánh mắt nhìn đi đâu đó, dặn lòng không thể nhìn cô.
  • Dù đã cố hết sức nhưng Hinata không thể nào mở được cánh cửa đang bị khóa trái. Cô hoảng hốt giật mạnh vào tay cầm.
  • Nghe tiếng động, Gaara mới quay đầu nhìn lại.
  • Gaara
    Gaara
    "Sao thế?"
  • Hinata ngoảnh sang nhìn cậu, khuôn mặt cô biến sắc, nó trắng bệch. Tay cô run run để trên núm cửa, biết chuyện gì đang xảy ra. Gaara không chần chừ bước tới, thử mở cửa xem thế nào. Thấy thế, Hinata tự động dịch sang một bên, nhường lối cho cậu.
14
Chương 123: Bị nhốt trên sân thượng