(ĐN Naruto) Xin Lỗi, Em Không Phải Lọ Lem / Chương 122: Tâm sự của Gaara
(ĐN Naruto) Xin Lỗi, Em Không Phải Lọ Lem
  • Gaara
    Gaara
    Cô nói xem, một người tốt như thế có đáng để tôi coi là bạn?
  • Hinata như chết lặng, đầu óc cô trở nên hỗn loạn. Không phải những lời cậu vừa nói mà bởi cái suy nghĩ làm thế nào cậu biết những việc cô đã làm khiến Hinata không sao chịu được. Cô chỉ biết nhìn cậu sững sờ vô cùng. Chẳng hay biết từ lúc nào cậu đã rút ngắn khoảng cách giữa hai người, Gaara đang đứng đối diện cô.
  • Cậu có thể nghe rõ nhịp tim cô đang loạn. Thở đều một hơi, cậu điều chỉnh cảm xúc đang bị tắc nghẹn rồi mới nói tiếp được.
  • Gaara
    Gaara
    Vậy mà...
  • Giọng cậu như nghẹt lại dù trước đó cậu đã chuẩn bị tinh thần, lời nói tựa như sự dằn vặt, tự trách chính mình:
  • Gaara
    Gaara
    Tôi đã chẳng tin tưởng người đó, một mực cho rằng cô ấy đang lừa gạt mình, cho rằng những việc cô ấy làm đều là giả tạo, còn buông ra những lời lẽ cay độc làm tổn thương cô ấy.
  • Gaara
    Gaara
    Hinata! Tôi thật chẳng xứng làm bạn với cô, đúng không?
  • Thả tiếng thở dài, cuối cùng cậu cũng nói hết những gì cậu muốn cô nghe. Trong lòng cậu thanh thản lắm, bây giờ kết cục thế nào phụ thuộc vào cô, quyết định của cô ra sao cậu đành chấp nhận, dù bản thân rất lo sợ cũng như không muốn cô ngoảnh mặt xem cậu như người xa lạ.
  • Gaara ngẩng mặt nhìn trời, hít lấy chút không khí cho lá phổi đang khô khốc của mình, rồi mới quay ánh nhìn trở lại cô. Hinata vẫn chưa hết bàng hoàng.
  • Hinata
    Hinata
    Làm thế nào...?
  • Hinata không tài nào diễn tả hết điều mình định hỏi cậu, bỗng nhiên mấy cái kí tự thổ ngữ cô đều quên hết. Hai tay quơ loạn xạ, Gaara có thể nhìn ra cô lúc này sốc đến nhường nào.
  • Đoán biết, cô định hỏi gì, cậu sẵn lòng giải đáp cho cô ngay.
  • Gaara
    Gaara
    Cô muốn biết vì sao tôi biết những việc đó?
  • Hinata nhanh chóng gật đầu, nụ cười khổ, ánh mắt cậu bỗng trở nên buồn bã, một chút gì chua xót, đau thương vừa mới lóe sáng trong đôi mắt ấy. Bằng một chất giọng đau đớn, không can tâm, cậu nói ra điều mà cậu đã thề sẽ chẳng bao giờ chia sẻ với bất kỳ ai. Đó là nỗi đau của cậu. Cậu chỉ dành riêng cho cậu thôi, nhưng hôm nay cô cần phải biết về nó. Bởi hơn ai hết, cô đang góp phần xoa dịu bớt nỗi đau của cậu.
  • Hinata nhìn cậu chờ đợi, cô có thể nhận ra ánh mắt khác lạ đó, trong điệu bộ rụt rè khó nói của cậu. Cô thấy được hình ảnh trước kia của chính mình.
  • Gaara
    Gaara
    Người phụ nữ ấy...
  • Từng tiếng thốt ra, giọng cậu lại thêm nghẹn lại, nước mắt như sắp tuôn ra:
  • Gaara
    Gaara
    Người cô chăm sóc bấy lâu nay, người đó là mẹ tôi.
  • Một thanh âm nhẹ nhàng vừa chạm vào trái tim Hinata, cô có thể nghe thấy bản giao hợp của sự đồng cảm. Người con trai ngay trước mặt, giống cô, hóa ra cũng có nỗi đau không muốn ai khác biết.
  • Trong một lần tới thăm mẹ, Gaara đã vô tình phát hiện ra việc Hinata thường xuyên tới đây chăm sóc cho mẹ cậu. Qua tìm hiểu, cậu mới biết rằng vẫn luôn có những người âm thầm làm việc thiện giống cô. Một năm trước, Hinata được cử đến để chăm sóc cho mẹ cậu. Dù thời hạn đã hết nhưng vì lưu luyến cũng như quý mến bà, cô đã bớt chút thời gian riêng đến thăm bà mỗi tối Chủ Nhật. Mặc dù chẳng ai yêu cầu hay trả phí cho cô làm việc đó cả, tất cả đều xuất phát từ tình thương cô dành cho bà. Hinata cảm thấy người phụ nữ ấy thật đáng thương, giống cô vậy, chẳng có ai hỏi han, chăm sóc. Cảm giác người đó giống mẹ mình, nên cô đã dùng tấm chân tình để chăm sóc bà trong những khi bà vắng người nhà ghé thăm. Nào ngờ, người đó lại là mẹ cậu.
  • Thế giới này thật khéo léo với những sự trùng hợp. Duyên phận của con người cũng bắt đầu từ những cái trùng hợp ấy.
  • Hinata
    Hinata
    Tôi rất tiếc về chuyện của mẹ anh!
  • Hinata bày tỏ sau một lúc im lặng. Điều duy nhất cô có thể làm chỉ là lời an ủi. Thực tình, cô rất muốn ôm lấy cậu, nhưng ý thức luôn trỗi dậy đúng lúc, trước khi trái tim hành động lạc lối.
  • Gaara
    Gaara
    Cảm ơn! Nhờ có cô mà mẹ tôi..."
  • Hinata dừng Gaara lại, không thể tiếp tục lắng nghe cậu thể hiện sự biết ơn.
  • Hinata
    Hinata
    Chẳng phải chúng ta là bạn sao? Tôi chỉ là làm việc mà một người bạn có thể làm.
  • Gaara
    Gaara
    Nói vậy, cô chấp nhận lời xin lỗi?
  • Mọi chuyện trở lại đúng trọng tâm rồi đó, dường như cả hai đã lãng quên nó. Cắn môi, cô ngập ngừng một giây.
  • Hinata
    Hinata
    Anh thật sự xem tôi là bạn?
  • Hinata nhìn thẳng vào mắt cậu, và Gaara hoảng loạn cố giấu đi cảm xúc thật của mình. Đừng để cô phát hiện ra. Cậu ép buộc bản thân mình.
  • Còn hơn thế nữa, cậu muốn nói với cô rằng cậu có tình cảm với cô, nhưng kịp thời tỉnh ngộ khi nhớ tới hắn. Vậy nên, đành thôi dối lòng vậy.
  • Gaara
    Gaara
    Dù biết rằng bản thân tôi chẳng xứng, nhưng chúng ta có thể làm bạn được không?
  • Gaara chân thành nói.
  • Hinata không còn cách nào khước từ sự chân thành của cậu nữa, cô hoàn toàn thỏa mãn và vội gật đầu.
  • Gaara
    Gaara
    Vậy thì, cô có thể ôm tôi được không?
  • Hinata có chút bất ngờ trước lời đề nghị đột ngột đó.
  • Gaara
    Gaara
    Một cái ôm tình bạn.
  • Cậu trấn an cô ngay. Một nụ cười nhẹ hiện lên trên môi Gaara, và anh từ từ đưa tay kéo cô vào một cái ôm. Cậu biết rằng cô sẽ không từ chối. Hinata quyết định để yên, trong khi cậu siết chặt cái ôm. Nhưng sau đó, cô nghĩ có lẽ lúc này cậu cần sự an ủi. Cảm xúc dẫn lối, tay cô vô thức chầm chậm vòng qua lưng cậu.
  • Không giống như việc cô kiểm soát, hóa ra cái ôm này là điều cô đã khao khát từ lâu. Nó ấm áp!
  • Nó không giống với cái ôm của hắn.
  • Cảm giác này rất có thể sẽ không xuất hiện lần nào nữa.
14
Chương 122: Tâm sự của Gaara