(ĐN Naruto) Xin Lỗi, Em Không Phải Lọ Lem / Chương 121: Tôi xin lỗi - chúng ta làm bạn nhé.
(ĐN Naruto) Xin Lỗi, Em Không Phải Lọ Lem
  • Gaara
    Gaara
    Hinata!
  • Cuối cùng, Gaara cũng lên tiếng.
  • Bàn chân cô bỗng đột ngột hạ xuống, một bước chân bị hụt rồi. Cậu vừa khiến tim cô đập chậm đi một nhịp, bàn tay của cô run run vẫn cố gắng bám lấy núm cửa. Cô nhìn chăm chú vào bóng đen qua kẽ hở trên cửa. Trước mặt cô chỉ có bức tường màu xám, nhưng phía sau lưng cô là cả một khoảng trời sáng láng.
  • Trong phút bối rối, Hinata quyết định rời đi một lần nữa. Nhưng lần này, ngay khi cô nhấc chân để bước đi, cậu lại lên tiếng đúng lúc.
  • Gaara
    Gaara
    Chẳng lẽ cô muốn mọi chuyện kết thúc như thế này?
  • Lần này, Gaara đã quay người nhìn lại cô. Biết rằng cậu đang nhìn mình, Hinata xoay đầu đáp lại.
  • Cô tự hỏi cậu muốn gì từ cô?
  • Ngay sau đó, điện thoại của Hinata đổ chuông. Cô ngơ ngác nhìn xuống túi và sau đó ngước lên nhìn cậu. Gaara giơ điện thoại của mình, muốn Hinata kiểm tra tin nhắn.
  • Một dòng tin nổi bật trên khung hình màu xanh.
  • Hinata! Tôi xin lỗi.
  • Cô ngẩng đầu nhìn cậu ngạc nhiên. Cậu đã gửi tin nhắn từ khi nào? Có phải khi cậu đánh lạc hướng cô không? Nhưng không chỉ dừng lại ở đó, điện thoại của cô liên tục nhận được cơn bão tin nhắn từ cậu.
  • 99 tin nhắn, nhưng chỉ một nội dung duy nhất.
  • Hinata! Tôi xin lỗi!
  • Tin thứ một trăm:
  • "Tha thứ cho tôi chứ?"
  • Hinata ngẩng lên nhìn cậu lần nữa. Cậu đứng đó như một kẻ khờ chờ đợi ai đó ban cho mình ơn tha thứ. Ánh mắt kia van nài cô chấp nhận yêu cầu.
  • Thật dở hơi! Cô không ngờ mình lại dở hơi đến mức dừng lại chỉ để đọc hết những tin nhắn cậu gửi tới. Cô đã tưởng tượng rằng cậu sẽ làm điều gì đó khiến cô cảm động, như trong những cảnh tượng trong phim. Nhưng cậu đã làm cho cô hiểu rằng, không có cảnh tượng nào trong phim dành cho cô cả, chỉ có sự chân thành của cậu đang muốn cô nhận ra thôi. Hành động của cậu trẻ con đến mức tẻ nhạt, thậm chí có lúc nó còn trở thành lý cười.
  • Tuy nhiên, không thể phủ nhận một sự thật, ít nhất nó giúp cô cảm thấy nguôi ngoai dù chỉ một chút ít. Không kìm nổi, Hinata buộc bản thân phải giải phóng, và một tiếng cười thoáng qua kẽ răng. Gaara thề rằng mình chưa bao giờ thấy nụ cười nào đẹp đến thế.
  • Thấy cô cười, cậu nhẹ nhõm hơn, không ý thức được, Gaara cũng buông một nụ cười ngây ngô.
  • Tiếng cười dứt, mắt cô chạm mắt cậu, cả hai đều ngại ngùng. Cảm giác này là sao? Giống như những người yêu nhau muốn chạy tới ôm chầm lấy người mình yêu, hay giống hơn muốn ôm lấy những thứ quan trọng vào lòng?
  • Thế nhưng, trở lại với thực tế, cậu và cô chẳng có bất cứ mối quan hệ nào cả. Nên chỉ có thể đứng nguyên vị trí, cố ngăn cản lại ham muốn đang trỗi dậy.
  • Cô quên mất cho cậu câu trả lời rồi. Cậu vẫn đang mỏi mòn chờ đợi tin nhắn của cô.
  • Không thể chịu đựng thêm cảm xúc đang giằng xé tâm can, nắm chặt điện thoại, cô trốn tránh ánh nhìn kia bằng cách ngước nhìn đâu đó trong không trung. Thực ra, Hinata chỉ muốn ngăn dòng lệ sắp sửa chạy ra. Cô muốn chúng chạy ngược vào trong. Cô không muốn khóc trước mặt cậu.
  • Đáng tiếc, mong muốn nhỏ nhoi đó không thành. Dù đứng ở khoảng cách này, cậu vẫn nhìn ra sự mềm yếu vốn có trong cô. Thay vì làm phiền khoảnh khắc đó, cậu chỉ lặng im để cô thấy thoải mái.
  • Sau khi để gió hong khô đôi mắt, cô mới trở lại nhìn cậu. Thay vì cúi mặt hí hửng gõ bàn phím để gửi tin cho cậu biết câu trả lời, cô dùng ngôn ngữ ký hiệu đặc biệt.
  • Hinata
    Hinata
    Anh thất vọng về tôi lắm phải không?
  • Gaara có chút bối rối trước câu hỏi từ cô. Quả thật, cậu đã thất vọng, đó là sự thật không thể nào chối cãi. Gaara xoay sở tự hỏi mình nên nói dối hay thừa nhận điều đó, sau cùng cậu quyết định nói rõ ràng cảm nghĩ của mình cho cô biết.
  • Gaara
    Gaara
    Đã từng.
  • Cô không hề bất ngờ hay tức giận với câu trả lời đó, bởi đã phần nào biết rõ, thậm chí còn có chút hài lòng. Chí ít cậu cũng đang nói thật lòng mình.
  • Hinata
    Hinata
    Vậy còn bây giờ?
  • Những ngón tay nhảy múa, nhẹ nhàng phác thảo những ngôn từ thật kỳ diệu.
  • Gaara
    Gaara
    Cảm thấy bản thân thật nhỏ bé khi đứng trước mặt người trước đây tôi từng thất vọng.
  • Cô buông tiếng thở dài và cảm thấy hài lòng nhưng vẫn chưa thoả mãn.
  • Hinata
    Hinata
    Anh nói xem tôi là bạn, có thật thế không?
  • Cảm giác như cô đang tra khảo cậu vậy? Nhưng cô có quyền làm thế, cậu hiểu điều đó hơn ai hết, khi mà cậu đã làm mất niềm tin nơi cô. Dù biết sẽ xấu hổ khi phải thừa nhận tất cả, niềm kiêu hãnh của cậu có thể không giữ được nữa, nhưng Gaara quả quyết tốt nhất vẫn nên thành thật với cô và cả với chính bản thân cậu.
  • Gaara
    Gaara
    Lúc mới đầu gặp nhau, tôi chỉ xem cô như một đối tác, cô hiểu mà, chúng ta chỉ có quan hệ công việc.
  • Hinata gật đầu, có chút buồn nhưng sẽ ổn thôi, dù gì cô cũng chẳng mong mối quan hệ của cả hai sẽ đi xa hơn. Thoáng thấy khuôn mặt buồn bã của cô, cậu nôn nóng cần phải nói ngay cho cô biết rằng mọi thứ đã thay đổi.
  • Gaara
    Gaara
    Nhưng...
  • Câu nói được buông lửng, hướng sự chú ý của cô, đúng như mong đợi, cô đã hướng nhìn cậu. Gaara tiếp tục.
  • Gaara
    Gaara
    Giờ đây, mọi suy nghĩ trong tôi đã thay đổi. Từ khi tôi biết được rằng người tôi tưởng rằng vốn dĩ tầm thường lại đặc biệt hơn bất kỳ người nào khác. Người đó không những lương thiện, lại còn rất tốt bụng. Người con gái ấy, đã không sợ nguy hiểm trèo lên cây để cứu giúp một chú mèo bị mắc kẹt.
  • Hinata ngập tràn trong một cảm xúc khó diễn tả khi lắng nghe những lời từ đáy lòng cậu. Người con gái cậu đang nói tới là ai thế? Sao câu chuyện cậu đang kể giống chuyện cô giúp chú mèo xuống khỏi cây?
  • Gaara
    Gaara
    Người con gái đó, còn không ngại nắng mưa, khó nhọc. Mỗi tối chủ nhật, cô ấy đều tới bệnh viện chăm sóc người chẳng có bất kỳ mối quan hệ nào với mình. Cô ấy còn nhiệt tình kể chuyện cho người đó nghe, cầu xin thượng đế cho người đó sớm được bình phục.
  • Lời cậu vừa dứt, Hinata tròn xoe mắt kinh ngạc, hai tay bưng miệng không dám tin. Làm thế nào cậu biết việc đó cơ chứ?
14
Chương 121: Tôi xin lỗi - chúng ta làm bạn nhé.