(ĐN Naruto) Xin Lỗi, Em Không Phải Lọ Lem / Chương 117: Phát hiện mới của Gaara
(ĐN Naruto) Xin Lỗi, Em Không Phải Lọ Lem
  • Kankuro
    Kankuro
    Anh đang dành chút thời gian nghỉ ngơi quý giá của mình để giúp em giải quyết chuyện phiền muộn đó. Đừng có phí phạm thế chứ!
  • Kankuro nghiêm giọng thuyết phục cậu lần nữa, lần này cậu không còn lý do gì nữa để từ chối, chỉ biết cười đầu hàng.
  • Kankuro
    Kankuro
    Bắt đầu đi!
  • Anh ta ra hiệu mình đã sẵn sàng.
  • Buổi tư vấn ngoài giờ chính thức bắt đầu.
  • Gaara
    Gaara
    Em có quen một người, người đó không thể nói chuyện được bình thường như người khác, người đó chỉ có thể dùng thổ ngữ.
  • Kankuro
    Kankuro
    Người đó bị câm.
  • Gaara lắc đầu.
  • Kankuro
    Kankuro
    Vậy bị điếc rồi.
  • Gaara
    Gaara
    Không hề! người đó không bị làm sao cả.
  • Kankuro giật nhẹ thái dương, cậu nói chuyện không đầu không đuôi, khó hiểu chết đi được.
  • Kankuro
    Kankuro
    Anh nói lại lần nữa nhé! bạn của em không thể tiếp xúc với người lạ, đúng chứ?
  • Quả đúng là bác sĩ, nói đâu ra đó. Gaara gật đầu xác nhận.
  • Kankuro
    Kankuro
    Người đó mắc chứng trầm cảm hay có chấn thương tâm lý nào không?
  • Một vài gợi ý dành cho cậu, Gaara chợt nhớ ra viện trưởng từng nói, cô từng mắc chứng trầm cảm.
  • Gaara
    Gaara
    Người đó bị trầm cảm.
  • Kankuro
    Kankuro
    Nguyên nhân là gì?
  • Gaara
    Gaara
    Hình như bị đã kích.
  • Kankuro lại vuốt cằm ra vẻ tri thức, hắc giọng anh nói tiếp.
  • Kankuro
    Kankuro
    Em có biết chuyện gì đã xảy ra với người đó không?
  • Gaara lắc đầu, thật sự cậu đâu có biết nhiều về chuyện bệnh tình của cô.
  • Vẻ suy tư Kankuro tiếp lời:
  • Kankuro
    Kankuro
    Phải biết rõ nguyên nhân thì may ra mới giải thích được hết bệnh tình của người đó, nhưng nói chung những người trầm cảm thường có xu hướng khép mình, không dám nói chuyện hay tiếp xúc với người lạ.
  • Gaara
    Gaara
    Hóa ra là vậy!
  • Cậu thốt lên, Kankuro gật đầu đồng tình, rồi chợt nhận ra nhìn cậu ngơ ngác.
  • Kankuro
    Kankuro
    Gaara! Chú đang giỡn anh đấy à?
  • Gaara nhún vai, đâu nào có ý đó.
  • Kankuro
    Kankuro
    Chuyện đơn giản vậy cũng thắc mắc được là sao? Ở Konoha không dạy chú biết điều đó à?
  • Kankuro tỏ ra không hài lòng với cái trường mệnh danh là trình độ và nổi tiếng cả nước. Nghe Kankuro nói cậu mới nhận ra mình hỏi sai vấn đề.
  • Gaara
    Gaara
    Cái em muốn hỏi không phải chuyện đó.
  • Thấy anh trai khó chịu cậu vội bào chữa.
  • Kankuro
    Kankuro
    Vậy đó là chuyện gì?
  • Gaara
    Gaara
    Em thắc mắc là người đó có thể nói chuyện được với một số người.
  • Kankuro
    Kankuro
    Chú nói cụ thể hơn được không? Ví dụ như hoàn cảnh, hoặc người mà bạn em có thể giao tiếp bình thường như thế nào.
  • Gaara
    Gaara
    Có khi nào?
  • Gaara lẩm bẩm khi ngộ ra điều gì đó.
  • Phải rồi! Là do cái bớt. Cậu cười như thằng ngốc khi thắc mắc đã được giải tỏa.
  • Nhìn biểu hiện của em, Kankuro lo lắng hỏi.
  • Kankuro
    Kankuro
    Em đang lẩm bẩm cái gì thế? tự dưng cười một mình như thằng hâm.
  • Gaara
    Gaara
    Cảm ơn anh nhiều nhé! nhờ anh em đã hiểu tất cả.
  • Gaara mừng rỡ quay sang nắm tay anh trai, cảm ơn rối rít, rồi đứng phắt dậy, xoay người trở lại phòng, bỏ lại người anh trai ngơ ngác trông theo. Cả mấy năm kinh nghiệm tư vấn tâm lý cho người ta, thế mà tâm lý thằng em khiến Kankuro không tài nào nắm bắt được.
  • Gaara vội vã rời khỏi nhà.
  • Hôm nay cậu có việc quan trọng cần giải quyết.
  • Gaara vội vã phóng xe rời khỏi nhà, cậu cần phải nói chuyện với Hinata gấp, việc ngày hôm qua, sợ kéo dài lâu sẽ thêm trầm trọng, cô chắc sẽ không tha thứ cho cậu mất. Vì thế, Gaara quả quyết mình cần phải hành động mau chóng.
  • Chiếc xe chạy như bay, lao vun vút như ngọn lao đâm xuyên cả gió.
  • Một ngày mùa đông lạnh lẽo, từng cơn gió đông đánh làn da cậu tím tái, nhợt nhạt. Gaara tuyệt nhiên không thèm để ý tới tình trạng của mình, vẫn lao như điên từ lầu một lên tới sân thượng.
  • Cậu biết Hinata sẽ có ở đó, Gaara nắm rõ thói quen của cô trong lòng bàn tay, cứ đều đặn mỗi ngày, giờ nghỉ trưa, Hinata đều lên sân thượng một mình. Thời gian gần đây, có thêm cậu, cả hai chọn chỗ này để cô chỉ dạy thổ ngữ cho cậu.
  • Leo càng gần tới nơi, bước chân cậu bỗng dưng mềm nhũn ra, một suy nghĩ tiêu cực ập tới, liệu cô có ở đó như bao ngày hay vì buồn cậu không lên đó nữa.
  • Mặc kệ, dù gì cậu cũng phải lên đó xem sao.
  • Trong hơi thở gấp gáp, Gaara mở tung cánh cửa, sừng sững đứng nơi cửa trông ra ngoài, cậu liếc vội khoảng sân trước mặt, một làn hơi phả ra, phe phẩy trước mặt rồi tan biến.
  • Giữa khoảng sân rộng, vừa đủ ôm trọn đôi mắt xanh biếc, chỉ có gió lồng lộng rít lên từng cơn, chiếc ghế gỗ nằm trơ trọi giữa trung tâm, lác đác vài chiếc lá theo gió từ đâu tới, bay là là mặt sàn, phải vuốt ve cho bằng được cái sần sùi, lồi lõm kia, rồi mới chịu theo gió bay lên không trung, mặc gió đem đi đâu thì đi, ngoài ra chẳng còn gì nữa. Cậu chẳng thấy bóng dáng cô đâu hết.
  • Hôm nay Hinata không đến?
  • Thất vọng, buồn bã, thêm chút nuối tiếc, Gaara chẳng có lý do gì để nán lại cả, theo đó, không chút lưu luyến, cậu xoay người đi xuống.
  • Bỗng, một âm thanh dịu nhẹ, ngọt ngào, theo gió truyền đến tai. Theo hướng âm thanh, cậu đưa mắt dò tìm.
  • Có ai đó ở đây. Có phải cô?
  • Phía sau bức tường kia, một cô gái ngồi vuốt ve con mèo, miệng không ngừng bộc bạch.
14
Chương 117: Phát hiện mới của Gaara