(ĐN Naruto) Xin Lỗi, Em Không Phải Lọ Lem / Chương 115: Một ngày dài đằng đẵng.
(ĐN Naruto) Xin Lỗi, Em Không Phải Lọ Lem
  • Một ngày dài đằng đẵng.
  • Gaara trở về nhà với tâm trạng rối bời, mọi chuyện cậu làm đã ngoài tầm kiểm soát.
  • Tại sao cậu có thể nóng vội như thế? Con người nhìn nhận sự việc một cách tinh tường, suy nghĩ trí tình huống một cách tỉnh táo, nhưng hôm nay cậu hành động thiếu suy nghĩ chín chắn.
  • Điều gì khiến cậu trở nên như vậy? Cảm xúc ấy cuối cùng là cái gì?
  • Chẳng buồn ăn uống gì, Gaara đi một mạch lên phòng, ngả lưng xuống giường. Từ lúc ở bệnh viện trở về, cậu liên tục thở dài. Nỗi sầu não của cậu mới làm sao. Các sự việc liên tiếp xảy đến vào chiều nay khiến cậu khó lòng nhắm mắt.
  • Không biết bây giờ cô ấy thế nào nhỉ? Đã ăn uống gì chưa hay vẫn còn trong tâm trạng uất ức, buồn rầu do cậu gây ra. Gaara không thể ngờ đến sự đời, có ngày mình lại mắc phải sai lầm không thể tha thứ.
  • Không biết cô ấy có chịu tha thứ cho cậu không đây?
  • Hàng loạt câu hỏi bủa vây, Gaara trằn trọc rất lâu với những suy nghĩ linh tinh.
  • Lại thở dài! Mỗi khi khép đôi mi, ánh mắt của Hinata nhìn cậu lúc ấy lại hiện ra, nó như bóp nghẹt trái tim cậu. Chắc cô ấy đau lắm! Cậu buông lời cay đắng thôi, nhưng giờ nghĩ lại, thấy bản thân mình thật quá đáng.
  • Ít ra cậu nên để cô giải thích, thay vì cố chấp không muốn nghe những gì cô biện hộ.
  • Còn một điều nữa khiến cậu không sao lý giải được, tại sao Hinata có thể nói chuyện tự nhiên với hắn, nhưng với cậu cô chỉ biết dùng thổ ngữ. Điều đó khiến cậu thấy khó chịu, Gaara cũng không rõ bởi do đâu cậu cảm thấy tức giận vì chuyện đó. Có phải giữa cậu và hắn có sự đối đầu khác biệt?
  • Thức đêm mới biết đêm dài, cổ nhân nói quả không sai.
  • Gaara nhìn chằm chằm trần nhà, buộc bản thân phải mệt mỏi, cho đến khi mắt không chịu đựng được nữa, buộc phải khép lại.
  • Cứ thế cậu chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
  • Bên ngoài, giờ này mưa vẫn chưa tạnh.
  • oOo
  • Hinata tỉnh lại, cả người đau nhức. Khi nhìn thấy trước mắt toàn là màu trắng, cô cứ ngỡ mình đã đến thiên đường.
  • Đôi mắt mệt mỏi đảo qua căn phòng một vòng, cuối cùng dừng lại ở khung cửa sổ.
  • Căn phòng này rất quen, đúng rồi, đây là phòng của cô.
  • Thì ra cô chưa chết...
  • Nước mưa đập vào cửa kính, nhưng lại bị cách âm rất hiệu quả hoặc do thần trí chưa tỉnh táo, cô không nghe thấy tiếng mưa.
  • Trong đầu, lại hiện lên hình ảnh vừa xảy ra...
  • Khi đèn xe lướt qua trước mắt, Hinata giật mình bừng tỉnh. Chiếc xe phanh kịp lúc, Hinata sững sờ ngồi phịch xuống mặt đường. Cô hồn lìa khỏi xác.
  • Người trong xe nhìn cô kinh hãi. Thay vì ra xem cô thế nào, họ vội vã quẹo tay lái bỏ đi, sợ chuốc lấy phiền phức. Bỏ mặc cô thất thần ngồi dưới lòng đường.
  • Cô không biết làm cách nào để mò được về nhà nữa. Nhưng sự thật là cô đã có mặt ở đây, ngay trong căn phòng của mình.
  • Bên ngoài vẫn là đêm mưa tối đen như mực, nặng nề đè mạnh xuống đầu cô...
  • Từ giường, cô đứng lên. Mái tóc từ vai xõa xuống.
  • Chiếc giường không lớn nhưng vẫn tôn thêm vẻ nhỏ nhắn tiều tụy của Hinata.
  • Thật sự, cô đã về được nhà. Sau khi tắm rửa và thay đồ, cô ngã xuống giường để nghỉ.
  • Sau khi nhớ ra mọi chuyện, cô mới loảng choảng đi vào nhà tắm, liên tục hắt nước vào mặt để tỉnh táo.
  • Nhớ lại những gì cậu nói, Hinata lắc đầu. Cô cố gắng gạt đi khỏi tâm trí nỗi đau khổ, toàn thân run lên theo những tiếng khóc nức nở khô khan, đôi môi chỉ thốt ra hai tiếng tại sao?
  • Bên ngoài cửa sổ, bóng đêm đã tràn đầy. Ánh sáng rực rỡ từ những đèn đường chiếu rọi những hạt mưa rơi xuống từ bầu trời.
  • Ở một nơi khác...
  • Gaara giật mình tỉnh giấc vì chuông điện thoại réo vang. Cậu uể oải ngồi dậy, liếc nhìn đồng hồ thấy đã quá nửa đêm. Sự tĩnh lặng như đóng băng lan tỏa khắp căn phòng. Cái tĩnh lặng lạnh lẽo ấy như sâu hút, biền biệt... Cậu lấy chiếc điện thoại trên bàn, định nhận cuộc gọi, nhưng rồi nhận ra chỉ là chuông báo thức. Cậu chửi thầm vì bị đánh thức, và ngạc nhiên vì sao cậu lại đặt báo thức giờ này. Đặt điện thoại trở lại bàn, cậu nằm xuống, kéo chăn, nhắm nghiền mắt, định ngủ tiếp. Nhưng thôi, không được, cảm giác day dứt và khó chịu lại trồi lên. Cậu chẳng thể nào ngủ tiếp được nữa. Ngồi bật dậy, cậu hất tung mền, bước xuống giường.
  • Gaara tiến ra ban công, thử hít chút gió xem thế nào?
  • Ôi trời, cậu đúng điên thật rồi, ai lại đi hóng gió giờ này cơ chứ? Gió độc sẽ đánh cậu ngã vật ra đó cho xem.
  • Quả đúng vậy, vừa kéo cánh cửa kính ra, gió vô tư ùa vào, gió rét cắt từng lớp da thịt. Cậu vội đóng cửa, trở lại giường, ngã phịch xuống tấm nệm êm ái, ấm áp. Cơ thể được sưởi ấm rồi, thế nhưng tâm trí vẫn còn lạnh.
  • Chuyện về cô, cậu phải làm sao đây?
  • Tâm trạng nặng trĩu, cậu ước gì lúc này có ai đó cho cậu lời khuyên.
  • Sức nhớ tới người bạn ảo, Gaara lấy điện thoại.
  • Nhưng giờ này, ai còn thức cơ chứ? Có khi lại làm phiền người ta.
  • Nghĩ thế, cậu định ném quách cái điện thoại xuống nệm cho xong, nhưng lại suy nghĩ lại, chơi game hay làm cái gì đó để xao nhãng cũng được.
  • Mở điện thoại, cậu mới sửng sốt khi phát hiện có vài tin nhắn từ cô, từ vài hôm trước, cậu chưa xem qua.
  • Nào ngờ, cậu vừa nhắn xong, ngả lưng xuống giường, còn chưa kịp đặt điện thoại trở lại bàn, tức thì có tin nhắn trả lời được gửi tới.
  • Hinata đang ngồi dưới sàn nhà lạnh lẽo, ôm lấy cơ thể tiều tụy, lo nghĩ về những gì sắp phải đối mặt, chợt điện thoại hiện thông báo.
  • Không chần chừ, cô nhắn lại ngay, bởi cô có thói quen trả lời ngay khi nhận được tin. Một phần nữa, giống cậu, lúc này cô cũng cần người để trò chuyện.
14
Chương 115: Một ngày dài đằng đẵng.