(ĐN Naruto) Xin Lỗi, Em Không Phải Lọ Lem
  • Sự thật trước mắt thường khiến tâm trí người ta điên loạn, mất đi phương hướng cũng như không làm chủ được bản thân.
  • Cô không trách cậu. Đối với một người ngoài cuộc cô nghĩ cô hiểu cảm giác của cậu đang mang lấy.
  • Một sự im lặng kéo dài tưởng như vô tận. Gaara vẫn nhìn cô chờ đợi bằng ánh mắt xót xa, đau đớn. Trong khi đó, cả thế giới trước mắt Hinata như bị nhấn chìm xuống vực thẳm xa xôi, đen mịt, không một tia sáng nào len qua.
  • Gaara
    Gaara
    Cô biết phải làm gì rồi chứ? Hãy tránh xa cậu ta ra. Tôi sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra.
  • Gaara bắt buộc cô phải thực hiện điều đó, nó chẳng khác nào sự định đoạt kết cục sau cùng cho cô.
  • Đáp trả thái độ thương hại từ cậu, Hinata dành tặng cậu ánh nhìn vô hồn. Nào ngờ ánh mắt đó ám ảnh tâm tư cậu, ngay lúc này cho đến thời gian sau đó.
  • Dốc hết sự bình tĩnh còn sót lại. Một nụ cười nhạt, Hinata cố trưng bày cho cậu thấy. Cánh tay từ từ đưa lên, chầm chậm những kí tự được phác thảo, nước mắt lã chã rơi, cô nói với cậu điều cuối cùng.
  • Hinata
    Hinata
    Bố mẹ tôi vẫn dạy tôi rằng, một con người tạo ra danh dự của riêng mình. Vì thế, con không có gì phải lo lắng hết.
  • Hinata kết thúc bằng một lời đầy ẩn ý khiến Gaara phải suy ngẫm.
  • Thái độ đó là sao? Cậu thấy khó hiểu hơn là thỏa mãn. Hinata không cho cậu một câu trả lời rõ ràng.
  • Dứt lời Hinata xoay đầu bỏ chạy khỏi bệnh viện.
  • Trời đổ mưa từ lúc cuộc nói chuyện giữa cậu và cô bắt đầu. Cho tới khi Hinata lao ra khỏi tòa nhà, mưa vẫn rơi, không ngại mưa. Cô lao nhanh về phía trước, hòa mình vào làn mưa, mong sao mưa giúp cô che đi những giọt nước mắt.
  • Hai thiên thần nhìn nhau, ngỡ ngàng đến ngơ ngác khi chứng kiến được sự việc.
  • Cuộc nói chuyện kết thúc đột ngột khi Hinata không làm chủ được cảm xúc của mình nữa. Cô sợ nán lại thêm chút nữa sẽ gục ngã trước mặt Gaara mất, nếu thế cậu không nhưng không cảm thông còn nguyền rủa cô giả vờ trước mặt cậu. Hinata không muốn điều đó xảy ra, gom hết đủ can đảm, cô xoay đầu bỏ chạy.
  • Có chút bất ngờ, Gaara theo phản xạ đã đưa tay ra giữ tay cô, đáng tiếc cái nắm tay bị hụt. Cậu đứng đó thẫn thờ nhìn theo bóng cô xa dần rồi biến mất ngay trước mắt mình.
  • Hinata nghẹn ngào trong nỗi đau đến bất ngờ.
  • Trời ơi! Cô phải dùng thái độ gì để đối mặt với hắn đây?
  • Thời tiết nói chuyển là chuyển. Bầu trời vốn đang quang đãng trong xanh bỗng nhiên dày đặc mây đen, tầng mây nặng nề như sắp đè xuống, không khí ngột ngạt khiến người ta không thở nổi, dường như sắp trút mưa...
  • Lúc cô chạy ra khỏi bệnh viện, trời như muốn trêu ngươi, chế nhạo trút từng hạt nước lạnh buốt xuống người cô.
  • Cơn mưa nặng hạt kéo dài mãi tới khi màn đêm buông xuống, cho đến khi mặt trăng bị che khuất.
  • Trên đường phố tối đen, đèn hai bên đường không ngừng chớp lóe vì nước mưa điên cuồng. Trên đường gần như không có người, chỉ có một bóng dáng nhỏ nhắn, chao đảo trong mưa không mục đích giống như một cái xác.
  • Nước mưa đánh vào người khiến cô càng khó hít thở, nhưng thế nào cũng không thể sánh bằng sự đau đớn từ tận đáy lòng. Chuyện xảy ra vào ban ngày giống như một tiếng sét giữa trời quang, đánh mạnh vào trái tim cô, ngày mai cô phải làm sao đối mặt với cậu, cả hắn ...đây?
  • Di động đã bị cô tắt đi, không khó tưởng tượng được chẳng có ai thèm liên lạc với cô, giờ khắc này, cô chỉ muốn trốn tránh tất cả, tất cả hiện thực.
  • Nước mắt pha lẫn với nước mưa rơi xuống, cả người Hinata đều ướt sũng. Ánh đèn lờ mờ chiếu lên gương mặt tái nhợt của cô, gần như không còn chút máu. Dưới sự xối gột của nước mưa, sắc mặt cô càng thêm yếu ớt.
  • Hinata gian nan bước từng bước, không có mục đích, không có chỗ dựa, đôi môi không chút máu run lên vì lạnh...
  • Tất cả những gì Gaara đã nói lại hiện về trong đầu cô. Nỗi đau như mũi dao sắc nhọn xuyên qua cả người cô. Lần này không phải là nỗi đau về thể xác mà là đau đớn cùng tuyệt vọng bi thương nhất từ tận đáy lòng!
  • Hiểu lầm này làm sao có thể hóa giải? Cô thật tình không biết người mình chăm sóc bấy lâu nay là hội trưởng - người cô đã ra tay cứu giúp.
  • Cô được một phen ngỡ ngàng khi biết về thân thế của hắn.
  • Đúng thật ngốc nghếch, từ trước tới giờ cô chả biết gì về hắn, kể cả một cái tên. Nhờ cậu mà giờ cô biết rồi.
  • Nếu biết trước, có khi cô đã từ chối lời đề nghị chăm sóc hắn.
  • Tất cả mọi thứ tốt đẹp cô đang có, một người yêu cô, một người từng bước trở thành bạn cô, mọi thứ bỗng chốc tan tành theo mây khói. Lỗi tại ai đây? Cô ngước mặt nhìn trời cao tự hỏi.
  • Hinata chưa từng nghĩ tới, nếu có một ngày từ thiên đường rơi xuống thì sẽ thế nào?
  • Thật không ngờ cảm giác mất đi tất cả lại khiến con người ta trở nên bị thảm đến mức này. Tàn tã, tự hành hạ bản thân một cách điên cuồng.
  • Từ trước đến giờ, Hinata đã trải qua vô vàn tủi hờn, uất ức, cả hiểu lầm nữa. Nhưng chưa lần nào sự đau đớn lại lớn lao đến mức khiến tim cô vỡ vụn như lần này.
  • Hinata không hiểu tại sao mình lại ra nông nổi này chỉ vì bị Gaara hiểu lầm. Cậu và cô chẳng có mối quan hệ đặc biệt nào, cùng lắm là một người quen biết. Cớ sao cảm giác mất đi thứ tình cảm chưa lấy gì đáng quý trọng lại khiến cô nhức nhối.
  • Hinata sực nhớ ra, Gaara đã thú nhận xem cô là bạn. Thế nhưng, bây giờ điều đó chẳng còn quan trọng nữa. Cậu đã buông ra những lời cay đắng đó, điều đó đồng nghĩa việc cậu xem cô là bạn đã không còn. Ôi điều này thật tồi tệ đối với Hinata.
14
Chương 109: Mất mát