(ĐN Naruto) Xin Lỗi, Em Không Phải Lọ Lem
  • Bữa trưa bắt đầu. Bầu không khí thật kì lạ.
  • Gaara được xếp ngồi đối diện với cô. Bàn ăn thiếu gì chỗ, cớ làm sao người ngồi đối diện cô cứ phải là cậu. Cả bữa ăn Hinata cứ cắm đầu nhìn xuống phần cơm trước mặt, chẳng dám hiên ngang nhìn thẳng cậu, bức bối lắm mới phải len lén nhìn.
  • Không gian lao nhao tiếng nói trẻ thơ, thế nhưng trong thế giới của hai người lớn, nó lại yên ắng một cách khó chịu.
  • Ngớ ngẩn thật! cô nghĩ mình phải dừng ngay vẻ lo lắng lại.
  • Tại sao phải cư xử kì cục như thế trước mặt cậu. Nhủ lòng như thế Hinata mới nuốt trôi sự bồn chồn ngớ ngẩn kia, ngẩng cao đầu tỏ vẻ tự nhiên. Ánh mắt cô nhìn lướt cậu một cái.
  • Chàng trai đối diện cô ngồi thẳng lưng, dáng điệu thật hoàn mỹ. Trạng thái ung dung đó như đành lừa hết thảy mọi người rằng cậu ổn, nhưng bên trong cậu cũng bối rối giống cô.
  • Một người muốn quên một người. Một người cứ tưởng sẽ chẳng có cơ hội gặp lại ai kia. Này đều không phòng bị sa chân vào trò chơi gọi là duyên phận.
  • Gaara đã cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất, thậm chí cậu còn muốn bắt chuyện với cô, thế nhưng thất bại cái suy nghĩ cô không thể giao tiếp như người bình thường khiến cậu phải dè chừng, phân vân nên hay không nên. Cậu sợ nói lời không nên nói cô sẽ tủi thân.
  • Bữa cơm vô vị nhất của cả hai, chả ai có tâm trạng nuốt trôi.
  • Cô ấy đang nghĩ gì nhỉ?
  • Anh ta nghĩ gì khi gặp phải mình ở đây?
  • Cả hai đều đoán già đoán non người kia nghĩ gì về mình.
  • Bất thình lình viện trưởng đứng sau lưng cô từ lúc nào, bà đặt hai tay lên vai cô, ánh nhìn trìu mến hướng về cậu.
  • Viện trưởng
    Viện trưởng
    Cậu thấy Hinata thế nào?
  • Cả hai đồng thời tròn xoe mắt nhìn người phụ nữ, có gì đó sai sai ở đây. Khổ quá viện trưởng còn chưa nói hết ý, cả hai đã giãy nảy cả lên.
  • Viện trưởng
    Viện trưởng
    Sao lại hốt hoảng thế?
  • Gaara
    Gaara
    Cháu không có.
  • Gaara chối ngay, sau đó nhận ra mình phản ứng thái quá vội im lặng về thế phòng thủ. Viên trưởng cười nhẹ tiếp lời.
  • Viện trưởng
    Viện trưởng
    Mặc dù Hinata có chút trở ngại, nhưng ta tin không ai làm tốt việc giúp đỡ cậu hơn con bé. Còn nếu cậu không hài lòng, chúng ta sẽ tìm người khác.
  • Viện trưởng vừa nói vừa vỗ nhẹ hai vai cô, giọng tự hào lắm.
  • Cậu lặng lẽ quan sát cô, trong đầu phác họa toàn bộ nét ngại ngùng của cô trước lời khen kia.
  • Gaara
    Gaara
    Không cần phiền phức đâu dì. Tuy là lúc mới đầu gặp chút khó khăn trong việc giao tiếp nhưng cháu tin đôi bên có thể hợp tác tốt. Đúng thế không, cô Hinata!
  • Lần đầu tiên cậu gọi tên cô. Cảm giác này làm sao cô diễn tả được. Quá đỗi kinh ngạc cô chỉ biết chăm chăm nhìn cậu. Cậu thật sự muốn hợp tác với cô ư? Vậy mà cô đã chắc cú rằng cậu sẽ chọn ai khác không phải cô.
  • Vẫn chưa tin cô hồ nghi im lặng. Thấy thế viện trưởng tinh ý giúp cô.
  • Viện trưởng
    Viện trưởng
    Hinata này, cháu làm được mà, hãy giúp Gaara nhé!
  • Nhận được lời khích lệ Hinata thấy tự tin hơn, cô rụt rè gật đầu, không hay biết bản thân mình vừa nở nụ cười rạng rỡ.
  • Cậu đã trông thấy, Hinata thoáng bối rối khi phát hiện ra cậu nhìn mình trân trân được một lúc rồi.
  • oOo
  • ( Lược bỏ một đoạn: sau khi Hinata gap Gaara ở cô nhi viện, họ đã có một ngày cùng nhau, họ giúp cô nhi viện làm nhiều chuyện, tiện thể cô dạy thổ ngữ cho cậu luôn. Ngày hôm ấy xảy ra một sự cố không ngờ, đứa bé kì lạ không dưng mất tích, khiến cả cô nhi viện hoảng loạn tìm kiếm, Gaara cùng Hinata lang thang khắp thung lũng mất hai tiếng đồng hồ mới tìm ra nó, trong khoảng thời gian ở cùng nhau ấn tượng về đối phương lại thêm phần sâu sắc, nhờ sự giúp đỡ của cô, cuối cùng Gaara cũng có thể tiếp xúc trò chuyện với đứa trẻ kì lạ. Cảm thấy nó rất gần gũi, thân thích Gaara quyết định nhận nó làm em trai, và hứa sẽ tới thăm nó vào thời gian tới.
  • Mặt trời đi ngủ cậu quay về thành phố, trước lời đề nghị của viện trưởng, Gaara không thể từ chối được việc cho Hinata đi quá giang).
  • Tiếng gõ cửa vang lên, một hồi lâu không thấy người trong phòng trả lời.
  • Hinata khẽ đẩy cửa phòng hắn tiến vào, hắn đang nhắm mắt, ngủ chăng? Thật ra hắn muốn ở một mình nên vờ ngủ, hắn cứ tưởng cô là y tá. Hôm nay cô không lên tiếng gọi hắn. Hắn nằm im, trong đầu Nghĩ rằng ngày mai nhất định cùng bác sĩ chủ nhiệm đề bạt ý kiến, y tá bệnh viện này kiểm tra phòng cũng tới mức quá thường xuyên.
  • Thấy yên ắng, cô tưởng hắn ngủ thật cũng không có động tác gì gây ồn hay đánh tiếng gọi, chỉ lẳng lặng đứng ở cạnh cửa không muốn phiền giấc ngủ của hắn. Bỗng Trong không khí phảng phất mùi oải hương, hắn như cảm thấy được sự hiện diện của cô hấp tấp ngồi dậy, trong lòng vui sướng lạ thường.
  • Hắn cứ tưởng hôm nay cô không tới. Hinata đã xin phép hắn nghỉ hai ngày, nhưng chỉ mới một hôm cô lại tới.
  • Chẳng qua sợ mình trễ mất chuyến xe về thành phố, Hinata mới xin hắn nghỉ thêm một ngày, ai ngờ được cô gặp cậu ở đó, dù sao cũng tiện đường, viện trưởng mới đề nghị cậu chở cô về cùng.
  • Không ai có thể từ chối trước thái độ khẩn thiết nhờ vả kia, Gaara lại càng không. Sự tiếp đãi nồng hậu, hết lòng của người đứng đầu cô nhi viện khiến cậu cảm kích, chỉ một yêu cầu nhỏ nhoi sao cậu nỡ lòng khước từ. Vậy nên cô mới có mặt ở thành phố sớm hơn dự định.
  • Hắn giống như bị cây gậy ma thuật phù phép, cảm thấy giống như một cảnh trong mơ, thật không chân thực, ngây người một hồi lâu mới kinh ngạc mở miệng.
  • Sasuke
    Sasuke
    Lọ lem! Cô về rồi! Kỳ nghỉ thế nào?
  • Sasuke phấn khích reo lên, muốn cô ngay lập tức kể hắn nghe về chuyến đi, nom hắn mới háo hức làm sao. Hinata cười nhẹ, như đã hứa cô đến mang theo một cái tay nại lớn, bên trong toàn là món hắn thích, đây chính là bữa trưa cô đã hứa sẽ nấu cho hắn.
  • Được hỏi cô mới dám mở miệng đáp:
  • Hinata
    Hinata
    Ừ! Tôi về rồi đây, anh thế nào? Mà trong phòng tối thế, sao anh không kéo rèm?
  • Đúng cô thật rồi, hắn cứ ngỡ mình nhầm.
  • Nghe tiếng cô hắn không biết thế nào chậm rãi nảy lên niềm vui sướng khôn cùng. Rồi sau đó không dưng lại thừ người ra, đang suy xét chuyện gì quan trọng lắm.
  • Cả căn phòng được bao trùm bởi sự ảm đạm, u ám. Nó như thiếu đi thứ gì đó khiến cô cảm thấy heo hắt, cô độc. Một tiếng tách êm dịu, cánh cửa được đóng lại. Không chần chờ Hinata đi tới cửa sổ, tiện tay đặt hộp cơm xuống bàn rồi mới đưa tay kéo rèm cửa lên.
  • Ánh sáng ập tới bất ngờ, chói chang khiến cô phải nheo mắt. Mấy chốc cả căn phòng sáng bừng. Ngồi trên giường như cảm nhận được sự ấm áp đột ngột ấy, hắn giơ cao tay che mắt như một phản xạ có điều kiện.
  • Vừa kéo rèm lên cao cô vừa nói với hắn.
  • Hinata
    Hinata
    Thấy không sáng sủa thế này bệnh tình mới nhanh hồi phục.
  • Hắn không nói gì, chỉ lặng im ngồi trên giường, mắt hướng về cô chằm chằm từ phía sau.
  • Thấy hắn không nói gì, cảm thấy kì lạ cô mới quay lại xem hắn thế nào.
  • Hinata
    Hinata
    Anh sao thế? Anh không khỏe hay bệnh tình chuyển biến xấu?
  • Một cảm giác lo lắng trỗi dậy, cô không rõ tại sao mình có thể buột miệng hỏi những điều đó chẳng kịp suy nghĩ gì.
  • Sao hắn tỏ vẻ nghiêm trọng như thế? Chẳng lẽ trong thời gian cô không tới đã xảy ra chuyện không hay?
14
Chương 101: Tỏ tình 1