“Tác Phẩm Đồng Nhân Đầu Tay”: Âm Mưu Của “Dì Ghẻ”
  • Sau cả tuần lễ thậm thà thậm thụt chuyền giấy giáp vòng lớp mấy lần, cuối cùng bản thoại cũng đã đầy đủ. Hoài An cùng Hồng Quang nghiên cứu cách xuất hiện và động tác cho từng nhân vật để tạo thành tác phẩm hoàn chỉnh. Tiếp đó là tập diễn. Mỗi ngày sau khi tan học, nhóm kịch đều tranh thủ nán lại khoảng nửa tiếng, múa may quay cuồng với vai diễn. Đến khi các diễn viên đều có thể ném kịch bản sang một bên mà vung tay múa chân đối đáp với nhau không “vấp đĩa” một lần nào thì Hoài An tí tởn tuyên bố:
  • Hoài An
    Hoài An
    - Lần này chúng ta sẽ làm nên kỳ tích! Oa kakaka…
  • Thế nhưng tràng cười đắc thắng của Hoài An không kéo dài được lâu, bởi vì chướng ngại thứ nhất đã xuất hiện, ngăn cản kỳ tích. Khi Hoài An hăm hở xông vào văn phòng Đoàn của trường để đăng ký tiết mục thì bị thầy Bí thư chi đoàn trường lắc đầu cự tuyệt:
  • Thầy giáo
    Thầy giáo
    - Không được! Đêm diễn văn nghệ chỉ có ca múa thôi, kịch không được!
  • Hoài An không phục:
  • Hoài An
    Hoài An
    - Tại sao không được vậy thầy?
  • Thầy giáo
    Thầy giáo
    - Diễn kịch thường cần nhiều người, nhiều đạo cụ phục trang, nhiều thời gian diễn, sẽ ảnh hưởng tới các tiết mục khác.
  • Hoài An
    Hoài An
    - Nhưng mà…
  • Hoài An còn chưa kịp thuyết phục thầy giáo thì đã tới giờ vào học. Cả nhóm kịch nghe được thông tin thì ỉu xìu. Coi như công sức cả tháng trời của tụi nó đổ hết xuống sông rồi. Thế nhưng Hoài An không phải là người dễ bỏ cuộc như thế. Chuông vừa reng hết tiết là cô nàng đã vứt cặp sách cho Hồng Quang rồi lao vút đi như một cơn gió, chỉ còn âm thanh vang vọng trở lại:
  • Hoài An
    Hoài An
    - Coi chừng cái cặp giùm tui. Tui phải đi “đón lỏng” thầy Bí thư!
  • Cả lớp nghe mà hoảng hốt. Bí thư của lớp mình đang muốn làm gì Bí thư của cả trường vậy? Hồng Quang vội vã vác cả hai cái cặp, cùng cả nhóm kịch hộc tốc đuổi theo “dì ghẻ”. Đến trước văn phòng Đoàn, cả đám nhìn thấy “dì ghẻ” của nhà mình đang níu áo thầy Bí thư đoàn trường, mếu máo nài nỉ:
  • Hoài An
    Hoài An
    - Thầy ơi! Xin thầy rủ lòng thương! Tụi em đã luyện tập rất cực khổ, rất chăm chỉ. Thầy đừng để công sức của tụi em thành bụi bay theo gió như vậy, thầy ơi…
  • Thầy giáo dở khóc dở cười, gắt khẽ:
  • Thầy giáo
    Thầy giáo
    - Ai biểu em không chịu đọc kỹ thông báo làm chi?
  • Hoài An
    Hoài An
    - Em đọc kỹ lắm chứ bộ! Rõ ràng em thấy trong thông báo không hề ghi là “chỉ nhận ca, múa không nhận thể loại khác”. Em làm thể loại khác này là để đêm diễn của trường mình được ấn tượng hơn mà thầy! Thầy ơi, thầy thương lớp Văn đi thầy…
  • Thầy giáo bị “dì ghẻ” của 26 Văn cãi lại mà có chút xiêu lòng. Ừ nhỉ, trong thông báo cũng không có cấm thể loại kịch. Hơn nữa, nếu có thêm thể loại mới lạ thì cũng… Thế nhưng vì lý trí vẫn còn rất cứng rắn nên thầy không vội vã đồng ý mà chỉ nói:
  • Thầy giáo
    Thầy giáo
    - Em cứ để thầy suy nghĩ thử xem.
  • Hoài An
    Hoài An
    - Dạ, thầy suy nghĩ lẹ lẹ nghen thầy! Em mong chờ tin tốt từ thầy! Thầy đi về thong thả ạ!
  • Lúc này Hoài An mới chịu buông ống tay áo của thầy giáo ra, cung kính cúi đầu tiễn thầy rời đi. Thế nhưng, nhìn ánh mắt sáng lập lòe của “dì ghẻ” nhà mình, cả nhóm kịch đang thập thò quanh đó bỗng có linh tính chẳng lành. Quả nhiên, suốt ba ngày sau đó “dì ghẻ” đã triển khai chiến thuật “du kích khủng bố” thầy giáo. Mỗi sáng, mỗi trưa, mỗi chiều, hễ thầy giáo bước ra khỏi nhà và khỏi phòng giáo viên là thấy ngay gương mặt “hoa lê đẫm mưa” của bí thư lớp 26 Văn. Đến sáng ngày thứ tư thì thầy giáo chịu hết nổi, đành ra “tối hậu thư”:
  • Thầy giáo
    Thầy giáo
    - Thầy sẽ cho mấy đứa mười phút để thi diễn, nhưng phải diễn cuối cùng, chịu không?
  • Hoài An
    Hoài An
    - Dạ chịu! Tụi em cảm ơn thầy! Thầy là số một!
  • Thầy giáo bật cười, lắc đầu cạn lời. Hoài An hí hửng chạy về khoe với cả lớp. Thảo Đang hoang mang:
  • Thảo Đang
    Thảo Đang
    - Tui thấy mấy bà tập tới nửa tiếng lận, thầy cho có mười phút sao diễn kịp?
  • Hoài An không hề nao núng:
  • Hoài An
    Hoài An
    - Thầy cho bao nhiêu phút không quan trọng! Một khi ta đã bò lên được sân khấu rồi thì đó là thế giới của ta! Oakakaka…
  • Tràng cười đắc ý của Hoài An lại một lần nữa tắt lịm khi Thu Thảo, lớp phó học tập, lên bảng ghi dặn dò cho tuần sau. Ủa, trời ơi, kiểm tra nhiều môn dữ vậy? Mà lại tập trung vào hai ngày 27 và 28 tháng 3. Ủa, ngày 26 tháng 3 thi diễn văn nghệ rồi, kiểm tra như vầy thì ai hát hò kịch kọt cho nổi? Nhưng hổng lẽ đã tới bước này rồi mà bỏ ngang? Bí thư khóc không ra nước mắt. Cả nhóm kịch nhìn nhau rồi cùng ra quyết định, Hồng Quang đại diện nói:
  • Hồng Quang
    Hồng Quang
    - Tụi tui sẽ ráng học kịp để diễn. Còn khán giả ủng hộ thì… hên xui.
  • Chẳng đứa nào trong nhóm kịch dám hy vọng xa vời rằng những ngôi sao sáng kiêm mọt sách của lớp này chịu gián đoạn việc học để tới coi văn nghệ. Cho nên, dù tác phẩm đồng nhân Tấm Cám đã được chuẩn bị tốt nhất có thể mà trong lòng của các diễn viên đều rầu rĩ và thấp thỏm.
14
Chương 4. Âm Mưu Gặp Chướng Ngại