“Tác Phẩm Đồng Nhân Đầu Tay”: Âm Mưu Của “Dì Ghẻ” / Chương 2: Âm Mưu Được Triển Khai – Chọt Thẳng Vào “Niềm Đau Chôn Giấu” Của lớp
“Tác Phẩm Đồng Nhân Đầu Tay”: Âm Mưu Của “Dì Ghẻ”
  • Khi hai “má kon” dì ghẻ và Cám kêu gào khoảng ba, bốn lần gì đó, thì số lượng thành viên lớp 26 Văn xúm lại làm khán giả đã gần như đầy đủ. Và hai “má kon” dì ghẻ đã kêu gọi được một “kon ká pống” xuất hiện. Đó là Kiều Giang, cô nàng vốn cũng có “máu nghề” kha khá nên đã nhanh chóng bị hai “má kon” dì ghẻ kích động mà nhào vô cái giếng vô hình kia. Khi hai “má kon” dì ghẻ đang hát tới khúc:
  • hai má kon
    hai má kon
    - Bống bống bang bang bống bống í bang bang, lên ăn cơm bạc cơm vàng nhà ta…
  • Thì “kon ká pống” ngoi đầu vô mà phùng mang trợn má:
  • Cá pống - Kiều Giang
    Cá pống - Kiều Giang
    - Hông! Cơm nhà bà dở ẹc chứ cơm bạc cơm vàng cái gì?
  • Thế là hai “má kon” dì ghẻ xúm vô “mần thịt” kon ká pống tưng bừng khói lửa. Còn cả tập thể lớp 26 Văn thì vỡ òa trong tiếng cười nắc nẻ.
  • Từ cái “nền tảng” của bộ ba “xóm nhà lá” gồm “dì ghẻ - kon Cám – kon ká kèo” của ngày nắng đẹp hôm ấy, trong lớp 26 Văn dần dần hình thành một “nhóm kịch nhỏ” với “tiểu kịch trường” là những màn tung hứng đầy ngẫu hứng của bộ ba “xóm nhà lá” khiến cả lớp có khi thì cười nghiêng ngửa, có khi thì cười rúc rích, có lúc lại cười sằng sặc… Tóm lại là không khí của lớp 26 Văn đã trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
  • Được đà tiến tới, Hoài An liền triển khai bước hai của âm mưu: đề nghị thành lập đội kịch nói cấp lớp. Lý do rất đơn giản: trường đang chuẩn bị đêm hội diễn văn nghệ chào mừng ngày 26/3. Thế nhưng cả lớp không hào hứng cho lắm. Bởi vì đa số những “ngôi sao sáng” này từ trước tới nay đều chỉ tập trung cho việc học, chẳng mấy khi tham gia phong trào văn nghệ thể thao nào. Trong lớp cho tới hiện tại, trừ “bộ ba xóm nhà lá” ra thì chỉ có lớp phó văn thể Thảo Đang là đã từng trèo lên được sân khấu từ khi còn học cấp hai mà thôi. Mà Thảo Đang thì đã thành lập nhóm tốp ca để đăng ký thi diễn rồi.
  • Cái khó ló cái khôn, dì ghẻ và “kon Cám” chạy xin cô chủ nhiệm cho mượn hẳn nửa tiết sinh hoạt lớp để “chiêu mộ nhân tài”. Sau khi cô giáo đã “thăng đường xử án” xong các vụ việc trong tuần trước và thông qua kế hoạch của tuần mới rồi thì Hoài An hùng dũng bước lên khu vực bàn giáo viên. Hít sâu một hơi, “dì ghẻ” Hoài An gầm lên một tràng chấn động bốn phương trời gió mát:
  • Hoài An
    Hoài An
    - Cả lớp im lặng cho tui!!!!!
  • Toàn thể lớp 26 Văn, kể cả cô chủ nhiệm, đều giật bắn cả mình. Tất cả im phăng phắc đến mức có thể nghe được tiếng gió thổi qua lá cây xào xạc ngoài cửa sổ. Hoài An đắc ý cười vang ba tiếng trong lòng. Xem đi, “công lực” của bản cô nương vẫn còn thâm hậu lắm. Sau đó, bằng “công lực” thâm hậu suốt mấy năm làm lớp trưởng ở cấp một và cấp hai của mình, Hoài An bắt đầu nã súng liên thanh vào tinh thần tự ái và ý chí ganh đua của tập thể lớp. Phát súng đầu tiên là đánh vào “niềm đau chôn giấu” của cả lớp:
  • Hoài An
    Hoài An
    - Mấy bà có biết lớp 26 Sử đã đăng ký dự thi đến sáu tiết mục không hả? Lớp người ta có tới phân nửa lớp là nam đó, còn lớp mình? Hừ, hừ, hừ…
  • Đây tuyệt đối là đòn chí mạng. Lớp 26 Văn với bản chất thường gặp của một lớp chuyên văn, chỉ có ba “thanh gươm” trong vườn hoa bốn mươi đóa xinh tươi. Và trong ban xã hội của trường này, đối thủ truyền kỳ của lớp 26 Văn chính là lớp 26 Sử với số lượng nam sinh hơn hai mươi người. Với lực lượng chênh lệch tới trào nước mắt như thế, đa số các phong trào thể dục thể thao lớp 26 Văn đều ngậm ngùi chịu thua. Bây giờ tới văn nghệ cũng...
  • Hoài An lại gõ thước bồm bộp, gằn giọng đầy căm phẫn:
  • Hoài An
    Hoài An
    - Thua 26 Sử trên sân khấu diễn văn nghệ! Mấy bà cam tâm sao?
  • Dĩ nhiên là không cam tâm. Thảo Đang là người tự ái đầu tiên, đứng dậy phản bác:
  • Thảo Đang
    Thảo Đang
    - Sao bà dám chắc là lớp mình sẽ thua? Tụi tui cũng có tiết mục văn nghệ mà?
  • Hoài An trề môi, đáp trả:
  • Hoài An
    Hoài An
    - Ừ, thì coi như tiết mục tốp ca của bà thắng đi. Nhưng trường tính điểm thi đua theo tiết mục á. Bà được điểm có một tiết mục thôi. Lớp người ta tới sáu tiết mục đó. Nghe muốn xỉu chưa?
  • Một tràng liên thanh này của Hoài An làm cho Thảo Đang tắt đài ngồi xuống. Tính ra thì thấy tức thiệt, nhưng cũng đâu còn cách nào khác. Tuy nhiên, với tư cách là người đã chọt thẳng vào “niềm đau chôn giấu” của tập thể lớp, Hoài An cất giọng chắc nịch:
  • Hoài An
    Hoài An
    - Có đăng ký nhiều tiết mục cũng chưa chắc có điểm. Tiết mục đạt giải thì lớp mới được tính. Nhưng mà, ai có tham gia thì sẽ được cộng thêm điểm rèn luyện, cho nên tụi 26 Sử mới đăng ký nhiều vậy. Nhưng mà, tui có một cách để lớp mình được cộng điểm rèn luyện nhất từ đó tới giờ. Nhưng mà, quan trọng là mấy bà có dám chơi không?
  • Hoài An nói xong, một loạt cái đầu gật gù. Chơi thì chơi. Có gì mà không dám?
14
Chương 2: Âm Mưu Được Triển Khai – Chọt Thẳng Vào “Niềm Đau Chôn Giấu” Của lớp