Đi theo hệ thống chọn chồng tư
  • Tôi tên Đào Yến Tử.
  • Là đứa trẻ lớn lên tại trại trẻ mồ côi cho đến khi mười tám tuổi đã phải tự thân vận động kiếm cái ăn cái mặc.
  • Từ nhỏ đến lớn đều thiếu đi tình yêu thương nên ước mơ nhỏ nhoi sẽ tìm được tình yêu định mệnh của đời mình.
  • Nhưng mà...
  • Định mệnh kiểu méo gì chưa thấy mà đã vớ ngay cái thằng lừa đảo, đào mỏ. Không những cuỗm mất tiền dành dụm còn để lại cho tôi một thân một mình gánh lấy khoản nợ “kếch xù”, suốt ngày được các anh xã hội đen ghé thăm nhà nhiều đến nỗi tôi nhớ cả họ lẫn tên người ta. Thậm chí thân quen đến nỗi nhiều lúc mấy anh í còn trả tiền cơm cho tôi nữa.
  • Sao cuộc đời lại đối xử tàn nhẫn với một cô gái xinh đẹp như tôi thế này?
  • Cố gắng ăn học vất vả mười tám năm cuộc đời, cống hiến hết mình cho xã hội cuối cùng đời bị phá tan tành bởi một thằng đàn ông.
  • Đào Yến Tử ơi là Đào Yến Tử! Hỏi thế gian có ai ngu bằng mày!
  • Tôi cứ thế trách trời trách đời mặc dù biết là lỗi của mình nhưng thôi kệ trách tí cho bớt thấy mình ngu.
  • Trách kiểu gì tôi mò ra tận đường lớn.
  • Chuyện gì tới cũng phải tới...
  • Rầm...
  • Bóng tối nhanh chóng bao trùm lấy tôi.
  • Đến khi mở mắt ra trước mặt tôi là tôi.
  • Không! Nói chính xác hơn là thi thể của tôi.
  • Tôi trước mặt nằm giữa một vũng máu, tóc tai lẫn lộn. Khuôn mặt xinh đẹp của tôi gần như biến dạng.
  • Nhìn theo thi thể được đưa lên cán, tôi bỗng cảm thấy chạnh lòng, một cảm xúc tôi chưa từng có bởi tôi cảm thấy nên biết ơn những gì bản thân đang có nên đã ép bản thân kiềm chế những cảm xúc như vậy.
  • Nhưng hiện tại tôi chết rồi.
  • Không ngờ bản thân lại chết một cách đau đớn như vậy.
  • Cảm giác tiếc nuối dâng trào trong tim, nước mắt không kiềm được liền rơi xuống.
  • Ỷ vào việc không ai nhìn thấy, tôi cứ thế khóc lóc như mưa, bù lu bù loa một hồi cũng không sao nín được.
  • Đang mải miết chìm trong vô vàn cảm xúc, bỗng từ phía sau một bàn tay chạm vào vai làm tôi hết cả hồn, nước mắt như nuốt ngược lại bên trong.
  • Theo bản năng quay ngoắt lại nhìn, một con rô bốt hình mèo nhỏ đang dùng nụ cười công nghiệp nhìn tôi.
  • Đã chết rồi mà còn xuất hiện ảo giác nữa sao? Mèo đi bằng hai chân.
  • - Xin chào, rất vui được gặp chị.
  • Trời má còn biết nói chuyện nữa!
  • Không lẽ là người từ địa ngục tới dẫn mình đi.
  • Nhưng nhìn có vẻ không giống lắm nhỉ?
  • - Ừm, rất vui được gặp. Bạn là...
  • - Xin chào, em là rô bốt mèo. Nghe tiếng khóc thảm thương của chị, em đã tới đây.
  • - Gì cơ? Em đến đây bao lâu rồi?
  • - Dạ chắc được ba chục phút rồi ạ, tất cả quá trình khóc lóc của chị đều được e chứng kiến. Chị có muốn em giúp đỡ gì không ạ?
  • ...
  • Tất cả cung bậc cảm xúc tan biến thành khói bụi.
  • Bộ dạng xấu xí khóc lóc kia đã bị nhìn thấy. Tôi còn mặt mũi nào để tiếp tục tồn tại đây.
  • Ai đó làm ơn làm phước cho tôi mượn cái xẻng, tôi đào hố chui xuống dưới rồi tôi trả liền!!!
14
Chap 1