Từ biệt Mặc Băng, Tiểu Cốt và Thiên Cốt cùng nhau chôn cất cha họ.
Thiên Cốt Cha, nữ nhi bất hiếu, không cứu được người.
Thiên Cốt Cha, mong người phù hộ Tiểu Cốt muội ấy. Hy vọng muội ấy sẽ không dính vào đoạn nghiệt duyên…
Thiên Cốt khựng lại, nhìn Tiểu Cốt đang ngẩn người.
Tiểu CốtHoa lão nhân, con gọi người một tiếng cha, cảm ơn người trong thời gian qua đã cho con trải nghiệm cảm giác được yêu thương và bao bọc. Thật ra, con không phải Thiên Cốt thật sự, người bên cạnh mới là thật. Hy vọng người phụ hộ nàng ấy, hy vọng nàng ấy sẽ không cần trải qua bi kịch kiếp trước. Càng hy vọng nàng ấy có được một cuộc sống yên ổn, vô ưu vô lo!
Tiểu Cốt thầm khấn vái. Cô ấy chỉ hy vọng Thiên Cốt sẽ không gặp bi kịch trước khi nó quay lại. Ít ra khi đó, cô có thể cứu được nàng.
Cả hai người, không ai hẹn mà cùng cầu nguyện cho đối phương khiến dù Hoa tú tài đã qua đời cũng cảm thấy mãn nguyện vì hai đứa con gái ở hai kiếp đều không phụ sự kì vọng.
…
Tiểu Cốt"Tỷ tỷ, muội muốn ăn canh hoa đào!"
Tiểu Cốt lười biếng nằm trên ghế, chống cằm nhìn nữ tử đang múa kiếm. Cô ấy thật sự mê chết cái nhan sắc ma mị, hắc hóa của nữ chính.
Thiên Cốt "Được. Ta làm cho muội."
Thiên Cốt thu công, dịu dàng đáp, ánh mắt cưng chiều đầy sự yêu thương và chiều chuộng nhìn Tiểu Cốt.
Tiểu Cốt"Tỷ, tại sao người đối tốt với muội vậy?"
Tiểu Cốt tò mò hỏi.
Thiên Cốt "Vì muội đáng yêu!"
Thiên Cốt để lại một câu hàm ý rồi đi vào bếp.
Tiểu Cốt lẩm bẩm, ánh mắt đăm chiêu nhìn Thiên Cốt.
Tiểu Cốt lười nhác đứng dậy đi vào bếp.
Thiên Cốt thành thục nấu canh, Tiểu Cốt nằm dài lên bàn nhìn Thiên Cốt, khung cảnh trông yên bình đến lạ.
Thiên Cốt chợt dừng lại động tác, mặt hơi trầm lại.
Thiên Cốt "Tiểu Cốt, muội có thể đừng lên Thục Sơn, được không? Ta có thể dạy thuật pháp cho muội, bảo vệ muội."
Giọng điệu Thiên Cốt có phần van xin. Đi Thục Sơn chính là bước ngoặt khiến nàng một đi không thể quay lại… sau đó chính là bi kịch.
Tiểu Cốt"Muội cũng rất muốn. Nhưng… muội không thể!"
Tiểu Cốt bất lực.
Cô ấy từng có ý định như Thiên Cốt mong muốn.
Chỉ là hình như cô ấy không thể để nhân vật đi lệch cột mốc và bước ngoặt vốn có. Có vẻ như đây là tuyến đường mà cô ấy cần thực hiện để duy trì cốt truyện vốn có.
Mặc dù cô ấy có thể làm lệch tuyến tính cách vốn có, nhưng tuyến đường thì không dễ như vậy.
Ví dụ điển hình là hiện cô ấy luôn bị một luồng sức mạnh quấy rối, ý đồ muốn kéo cô ấy đến Thục Sơn, đó là lí do tại sao cô ấy lại có những suy đoán sau những kinh nghiệm đã trải qua.
Thiên Cốt thất vọng. Quả nhiên không thể ngăn cản.
Tiểu Cốt"Tỷ, chúng ta cùng đi đi!"
Tiểu Cốt đưa ra đề nghị.
Thiên Cốt kinh ngạc.
Tiểu Cốt"Phải. Đi một mình, muội sợ."
Tiểu Cốt lập tức trưng ra vẻ mặt đáng thương, đôi mắt to tròn rưng rưng dù méo có nước mắt, nhưng đối với những người cuồng cô ấy như Thiên Cốt thì nó cũng đủ chí mạng.
Thiên Cốt "Thôi được rồi, ta đồng ý với muội."
Thiên Cốt bất lực xoa má Tiểu Cốt.
Hai ngày sau
Dị Hủ Các
Lục Sáo"Các chủ có lệnh. Hôm nay ngày ấy nhận lễ vật là củ cải trồng sau núi. Những ai có thì đi vào."
Nữ tùy tùng Lục Sáo đứng trước cửa phủ tuyên bố.
Người qua đường"Sao lại như vậy?"
Người qua đường"Ta đã chờ từ sớm mà."
Người qua đường"Haiz. Không có duyên."
Người qua đường"Giải tán trở về buôn bán thôi!"
Nghe lời tuyên bố của Lục Sáo xong, mọi người lục tục rời đi, chỉ còn hai cô nương che kín đang ôm bó củ cải.
Lục Sáo"Hai người theo ta!"
Lục Sáo đi đến trước mặt họ.
Thiên Cốt đáp, trong lòng cảm khái. Thật có duyên!
Hai người đi theo Lục Sáo. Băng qua nhiều khu vực, cuối cùng cũng đến nơi.
Tiểu Cốt mang tâm trạng háo hức nhìn vào căn phòng. Trong lòng thầm nghĩ Đông Phương Úc Khanh là tên biến thái.
Riêng Thiên Cốt thì thầm mím môi, trong lòng thầm chửi Dị Hủ Quân là kẻ lừa đảo.
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà nở nụ cười quái gở khiến ai nhìn thấy cũng sờn gai ốc.
Dị Hủ Quân"Hai vị, mời vào trong!"
Tiếng của Dị Hủ Quân từ bên trong truyền ra.