ĐN Hoa Thiên Cốt: Bảo bối của Yêu Thần
  • Thời điểm mọi người còn đang sửng sốt, một bóng người thấp thoáng xuất hiện trong sương mù dưới vực, kèm theo đó là tiếng cười khoái chí không kém phần kinh khủng như tiếng tru của quái thú nào đó.
  • Bóng người lúc ẩn lúc hiện, Thiên Cốt là người đầu tiên nhận ra bóng dáng ấy, nàng vẫy tay, biểu cảm sốt ruột hét:
  • Thiên Cốt
    Thiên Cốt
    "Tiểu Cốt, muội có sao không?"
  • Nghe giọng nói quen thuộc, Tiểu Cốt trong sương mù cười tiếu tít đáp lại:
  • Tiểu Cốt
    Tiểu Cốt
    "Muội không sao. Tỷ, dưới này đẹp quá! Còn thoải mái nữa!"
  • Tiếng Tiểu Cốt vang vọng từ bốn phía. Phải mất một lúc khá lâu, sương mù vơi đi dần, người xung quanh mới thấy rõ thân hình Tiểu Cốt hiện ra. Lúc này, cô ấy bất ngờ đạp vào vách đá, thân hình thoăn thoắt bay lên trước sự kinh ngạc của người xung quanh, trừ những người đã nhìn thấy sức mạnh thật sự của cô lúc ở ải thứ nhất.
  • Cô nhẹ nhàng đáp xuống chỗ mọi người, tà áo trắng không gió bay bay tô điểm phong thái tuổi trẻ của thiếu nữ. Những người xung quanh, đặc biệt là nam tử không ngừng cảm khái khí thế hiên ngang vừa rồi của cô.
  • Mặc kệ lời khen của mọi người, Thiên Cốt đến bên cạnh cô kiểm tra toàn thân. Một hồi quay vài vòng xác nhận là mọi thứ đều ổn, nàng mới thật sự thở phào nhẹ một hơi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc nhìn Tiểu Cốt đang hồn nhiên đứng bên cạnh.
  • Thiên Cốt
    Thiên Cốt
    "Tiểu Cốt, lúc nãy muội thật sự đã rơi xuống sao?"
  • Thiên Cốt dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe để hỏi, người xung quanh nghĩ nàng chỉ đang quan tâm muội muội nên cũng không nghi ngờ hành vi và lời nói vừa rồi.
  • Tiểu Cốt
    Tiểu Cốt
    "Muội…"
  • Vẻ mặt cứng đờ, Tiểu Cốt lúng túng cúi đầu, ánh mắt lảng tránh không dám nhìn thẳng Thiên Cốt.
  • Thấy dáng vẻ trước mắt, Thiên Cốt thở dài, đưa tay xoa mái tóc rối tung của Tiểu Cốt.
  • Nàng thở dài.
  • Với thân thủ vừa rồi của Tiểu Cốt, Thiên Cốt dám chắc chắn cô ấy có thể thoải mái đi qua cầu chứ không thể nào mà vô cớ rơi như vừa rồi được.
  • Thiên Cốt
    Thiên Cốt
    "Muội có biết ta đã lo lắng thế nào không hả? Lần sau không được tùy tiện như vậy nữa, nghe chưa?"
  • Lời nói quở trách, nhưng giọng điệu trái ngược khiến người ta không rõ nàng đang trách cứ hay dung túng muội muội mình. Hoặc có lẽ là cả hai đi.
  • Tiểu Cốt
    Tiểu Cốt
    "Dạ"
  • Tiểu Cốt gật đầu lia lịa, miệng cười khúc khích, thân thiết ôm cánh tay Thiên Cốt tiếp tục làm nũng. Thiên Cốt cười trong sự bất lực.
  • Thấy Tiểu Cốt đã an toàn, Lạc Thập Nhất nhìn cô gật đầu xem như chúc mừng rồi bước lên phía trước.
  • Lạc Thập Nhất
    Lạc Thập Nhất
    "Mọi người chú ý! Ải thứ hai đã hoàn thành. Ngày mai, những người đã vượt qua hôm nay sẽ đến một trong những đỉnh núi của Trường Lưu để tham gia ải cuối cùng, cũng tức là ải khó nhất. Mọi người đã sẵn sàng chưa?"
  • Người qua đường
    Người qua đường
    "Sẵn sàng rồi ạ."
  • Cả bọn đồng thanh hét lớn, toàn bộ ánh mắt đều là sự quyết tâm và nhiệt huyết nóng bỏng.
  • Thập Nhất khá hài lòng với biểu hiện của người xung quanh, hắn cười khẽ nói tiếp:
  • Lạc Thập Nhất
    Lạc Thập Nhất
    "Tốt lắm! Hiện tại mọi người có thể trở về chuẩn bị thật tốt. Ngày mai gặp lại, hy vọng lúc đó mọi người có thể trở thành đồng môn!"
  • Trong lúc mọi người đang thể hiện sự quyết tâm của bản thân, Thập Nhất bất ngờ nhận được mệnh lệnh triệu tập của các trưởng lão.
  • Hắn vội ra hiệu im lặng, mọi người lập tức làm theo. Thập Nhất cười hài lòng, nói tiếp:
  • Lạc Thập Nhất
    Lạc Thập Nhất
    "Ngày mai, mọi người nhất định phải biểu hiện thật tốt. Hiện tại, ta có việc đi trước. Ngày mai gặp lại."
  • Từ biệt mọi người, hắn triệu hồi phi kiếm bay lên.
  • Mọi người nhìn theo, ánh mắt càng trở nên nóng bỏng và kiên định hơn bao giờ hết.
  • Người qua đường
    Người qua đường
    "Bọn ta nhất định sẽ không phụ sự kì vọng của huynh!"
  • Người qua đường
    Người qua đường
    "Tạm biệt sư huynh."
  • Người qua đường
    Người qua đường
    "Sư huynh hẹn gặp lại."
  • Từng lời hứa được lập ra trong vô thức. Có lẽ, ngay cả Lạc Thập Nhất cũng không nhận ra phản ứng của mọi người còn mạnh hơn hắn dự tính.
  • Thậm chí ngay cả hai tỷ muội cũng ảnh hưởng ít nhiều bởi không tráng lệ vừa rồi.
  • Thiên Cốt
    Thiên Cốt
    "Tiểu Cốt, tự tin ngày mai vượt qua không?"
  • Thiên Cốt hỏi. Tiểu Cốt ngạc nhiên, vẻ mặt tràn đầy tự tin đáp:
  • Tiểu Cốt
    Tiểu Cốt
    "Tất nhiên. Không chỉ vượt qua nè he mà muội còn phải lấy danh ngạch đầu nữa á."
  • Nghê Mạn Thiên đứng cạnh nghe vậy liền khịt mũi.
  • Nghê Mạn Thiên
    Nghê Mạn Thiên
    "Danh ngạch đầu á? Ai cho ngươi tự tin đó vậy? Không biết xấu hổ à?"
  • Ả nói bằng giọng khinh thường.
  • Tiểu Cốt
    Tiểu Cốt
    "Được hay không thì mai mới biết. Sao? Sợ thua ta à?"
  • Tiểu Cốt khiêu khích.
  • Nghê Mạn Thiên
    Nghê Mạn Thiên
    "Sợ? Nghê Mạn Thiên ta xưa nay chưa biết chữ sợ viết thế nào đâu nhé."
  • Tiểu Cốt
    Tiểu Cốt
    "Ồ"
  • Nghê Mạn Thiên
    Nghê Mạn Thiên
    "Dám cá không?"
  • Tiểu Cốt ngẩng đầu nhìn Mạn Thiên, ánh mắt híp lại, miệng cười nhạt tràn đầy hứng thú hỏi lại:
  • Tiểu Cốt
    Tiểu Cốt
    "Quy tắc thế nào?"
  • Tiểu Cốt
    Tiểu Cốt
    Mạn Thiên ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng đáp lại:
  • Mạn Thiên ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng đáp lại:
  • Nghê Mạn Thiên
    Nghê Mạn Thiên
    "Người thua phải tuân thủ ba điều kiện do người thắng đưa ra. Đồng ý không?"
  • Tiểu Cốt
    Tiểu Cốt
    "Ổn thôi! Ngày mai bắt đầu đi."
  • Tiểu Cốt nhún vai, biểu cảm lười biếng, cả cơ thể dựa hẳn vào Thiên Cốt. Thiên Cốt không đẩy cô ra, trái lại còn yêu chiều ôm hẳn cô vào lòng.
  • Đạt được ý đồ, Mạn Thiên làm lơ hình ảnh quái dị trước mà thầm cười gian xảo.
  • Nghê Mạn Thiên
    Nghê Mạn Thiên
    "Được. Đừng hối hận."
  • Giọng ả ta đầy vẻ tự tin và chắc chắn như thể bản thân chính là kẻ chiến thắng mà không nhận ra có một ánh mắt luôn theo dõi ả với cái nhìn đầy chết chóc và lạnh lẽo.
14
Chap 20: Cá cược