ĐN Hoa Thiên Cốt: Bảo bối của Yêu Thần
  • Bên ngoài căn phòng dùng để giám sát. Bạch Tử Họa đứng bên hiên nhà, ngẩn người nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời, ánh mắt đen tuyền không thể hiện cảm xúc dư thừa. Lúc này hắn như một pho tượng thần vô tri vô giác.
  • Nhớ đến hình ảnh vừa nhìn thấy trong giấc mộng của Tiểu Cốt, một tia cảm xúc bối rối chợt lóe lên trong mắt hắn rồi biến mất ngay tức khắc.
  • Sở dĩ hắn có biểu hiện như vậy là vì giấc mơ của Tiểu Cốt đã tái hiện lại chính xác những chuyện mà hắn cùng Sát Thiên Mạch trải qua trong một lần lịch kiếp, cũng vì chuyện này mà cả hắn và y mới trở nên khó xử như hiện tại.
  • Nắm chặt nắm đấm, Bạch Tử Họa thở dài một hơi để bình ổn cảm xúc đang rất lộn xộn của bản thân.
  • Người qua đường
    Người qua đường
    "Chưởng môn, đệ tử có việc cần bẩm báo!"
  • Đệ tử phụ trách giám sát buổi khảo hạch bất ngờ xuất hiện và lên tiếng cắt ngang mạch suy nghĩ buộc hắn trở về thực tại.
  • Bạch Tử Họa
    Bạch Tử Họa
    "Nói đi."
  • Người qua đường
    Người qua đường
    "Khởi bẩm chưởng môn, trong số các thí sinh dự thi có hai kẻ không thể nhìn thấy nội tâm như những người khác."
  • Tên đệ tử cung kính tường thuật sơ bộ nguyên nhân.
  • Bạch Tử Họa nghe xong nhíu mày, ánh mắt rơi vào trầm tư. Tên đệ tử không dám nhiều lời nên chỉ lẳng lặng đứng cạnh quan sát và chờ lệnh.
  • Mặc Băng
    Mặc Băng
    "Hai kẻ nào?"
  • Người qua đường
    Người qua đường
    "Bẩm, Hoa Thiên Nguyệt và Đông Phương Úc Khanh."
  • Nghe thấy hai cái tên này, Bạch Tử Họa khựng lại vài giây rồi mới phất tay ra hiệu.
  • Bạch Tử Họa
    Bạch Tử Họa
    "Ta biết rồi. Trở về tiếp tục theo dõi."
  • Người qua đường
    Người qua đường
    "Dạ, chưởng môn."
  • Nói xong, tên đệ tử rời đi. Chỗ Bạch Tử Họa trở về với khung cảnh yên tĩnh như lúc đầu.
  • Cùng lúc tại chỗ của Tiểu Cốt bọn họ.
  • Sau khi đạt thành mục đích, Tiểu Cốt vờ như vừa tỉnh giấc.
  • Cô mơ màng nhìn xung quanh, ánh mắt bần thần không tìm được mục đích.
  • Phải mất một lúc khi Thiên Cốt phát hiện ra thì Tiểu Cốt mới chịu lấy lại trạng thái bình thường, vẻ mặt hề hề nhìn nàng cười cười.
  • Tiểu Cốt
    Tiểu Cốt
    "Tỷ, tỷ đẹp quá!"
  • Vẻ mặt Thiên Cốt cứng đờ, ngây ngốc vài giây ngạc nhiên rồi trên môi khẽ xuất hiện một nụ cười đầy cưng chiều nhìn Tiểu Cốt.
  • Thiên Cốt
    Thiên Cốt
    "Nhóc con, muội lại nịnh ta rồi!"
  • Tiểu Cốt
    Tiểu Cốt
    "Không, muội không nịnh. Thề có Thiên Địa chứng giám, những gì muội nói đều là thật, không một lời dối trá!"
  • Khi nói, Tiểu Cốt bày ra vẻ mặt chân thành, ánh mắt nghiêm túc nhìn Thiên Cốt khiến nàng bất lực đầu hàng vô điều kiện.
  • Thấy thời cơ chín muồi, Tiểu Cốt thừa thắng xong lên chạy vào lòng Thiên Cốt làm nũng.
  • Tiểu Cốt
    Tiểu Cốt
    "Tỷ, người không tin muội sao? Có phải muội chưa đủ chân thành nên tỷ không cảm nhận được không?"
  • Tiểu Cốt ra vẻ uất ức.
  • Thiên Cốt buông tay đầu hàng. Nàng thề từ nay sẽ không chọc nhóc ấy nữa. Mỗi lần chọc là y như rằng Tiểu Cốt toàn bày ra vẻ mặt ấy khiến nàng không cách nào kiên trì được. Vừa bất lực, vừa buồn cười làm Thiên Cốt vô thức cười trông rất từ ái.
  • Dường như nhớ ra điều gì đó, Thiên Cốt căng thẳng:
  • Thiên Cốt
    Thiên Cốt
    "Đúng rồi Tiểu Cốt. Trong lúc muội ngủ, muội có nhìn thấy điều gì khác thường không?"
  • Tiểu Cốt
    Tiểu Cốt
    "Có ạ. Một điều khá là hay ho!"
  • Tiểu Cốt tỏ ra bí mật. Thiên Cốt ngạc nhiên nhưng không hỏi thêm. Ai chẳng có bí mật, nàng cũng không có hứng thú để đi phơi bày nó ra.
  • Tò mò là một thói quen đáng sợ. Đôi khi kết quả của nó trả giá bằng những thứ khiến ta phải hối hận suốt cả cuộc đời. Hiểu rõ đạo lí này, Thiên Cốt chỉ cười nhạt rồi nắm tay Tiểu Cốt rời đi như thể chưa có cuộc trò chuyện vừa rồi.
  • Trong rừng, cây cối quá um tùm và vây kín nên dù mặt trời đã lên thì mọi người vẫn không thể nhìn rõ nó. Cũng nhờ có tiếng thông báo của Lạc Thập Nhất xuất hiện thông báo thì mọi người mới dần tỉnh giấc khỏi giấc ngủ không an ổn đêm qua.
  • Có vài người thậm chí bật khóc đầy thương tâm. Không rõ trong giấc mơ họ trải qua điều gì, nhưng có một điều chắc là những gì họ trải qua điều là những thứ họ luôn khao khát nhất.
  • Ngoài bìa rừng - Khu tập trung.
  • Lạc Thập Nhất vẫn đứng ở vị trí hôm trước, đôi mắt chứa sự vui mừng nhìn những thí sinh vừa trải qua kì khảo hạch vừa qua.
  • Lạc Thập Nhất
    Lạc Thập Nhất
    "Chúc mừng những đạo hữu đã trải qua thử thách đầu tiên của Trường Lưu. Tiếp theo mọi người có thể trở về nghỉ ngơi để chuẩn bị cho ải thứ hai! Mọi người đã hiểu rõ hết chưa?"
  • Nói đến câu cuối, Lạc Thập Nhất khẽ nhấn mạnh khiến mọi người bất chợt nghiêm túc hẳn.
  • Người qua đường
    Người qua đường
    "Đã rõ."
  • Mọi người trùng hợp cùng đồng thanh hét.
  • Lạc Thập Nhất
    Lạc Thập Nhất
    "Được rồi. Nếu không còn gì thì mọi người có thể giải tán."
  • Người qua đường
    Người qua đường
    "Tạm biệt Lạc sư huynh."
  • Lạc Thập Nhất
    Lạc Thập Nhất
    "Tạm biệt."
  • Mọi người rời đi dần. Chẳng mấy chốc mà vùng đất đã trở nên trống rỗng và yên tĩnh hẳn.
  • Lúc này, trong khu vực chỉ còn tỷ muội Thiên Cốt và Tiểu Cốt cùng Lạc Thập Nhất, Đông Phương Úc Khanh đã rời đi trước đó do nhận được tin tức lên kinh ứng thí trước dự kiến.
  • Thấy chỉ còn hai người, Lạc Thập Nhất vội đi đến và xòe tay để lộ Đường Bảo ăn no lăn tròn ra ngủ, thân hình béo ú tròn vo xanh xanh chấm đỏ đỏ trông rất đáng yêu.
  • Có vẻ như là không nỡ rời xa nên Lạc Thập Nhất có hơi nuối tiếc, nhìn Đường Bảo không rời mắt làm hai vị phụ huynh là mẫu thân cùng mẹ của Đường Bảo phải nhìn nhau phì cười.
  • Trong lúc xúc động, Tiểu Cốt thầm đưa ra một quyết định.
  • Tiểu Cốt
    Tiểu Cốt
    "Sư huynh, muội với tỷ tỷ bận chuẩn bị cho khảo hạch nên không có thời gian. Muội có thể làm phiền huynh chăm Sóc Đường Bảo thêm vài ngày không?"
  • Lạc Thập Nhất
    Lạc Thập Nhất
    "Tất nhiên. Ta nghĩ muội cũng khó tập trung làm tốt nếu bận phải chăm Sóc Đường Bảo nữa."
  • Khi nói xong câu, Thập Nhất bí mật cười nhếch mép khá vui sướng. Tiểu Cốt cũng vô tình bắt gặp khoảnh khắc đẹp đẽ này nên chỉ cười cười đáp:
  • Tiểu Cốt
    Tiểu Cốt
    "Vậy phải nhờ sư huynh rồi!"
14
Chap 18: Vượt ải