ĐN Hoa Thiên Cốt: Bảo bối của Yêu Thần
  • Trong khu rừng, cây cối um tùm rậm rạp. Có vị trí thậm chí không nhìn thấy được ánh sáng mặt trời. Mặc dù hiện tại đang là buổi trưa, nắng gắt nhất trong ngày, nhưng không khí trong rừng lại lạnh đến rùng mình.
  • Lúc này, tại vị trí của hoa ăn thịt người, Thiên Cốt đang đứng một mình, nét mặt nhíu lại, dáng vẻ trầm ngâm đầy lo lắng.
  • Sau khi cùng Tiểu Cốt và những người khác vào rừng, nàng và họ đã bị tách ra và đưa đến những nơi khác nhau để thực hiện khảo hạch đầu tiên. Mặc dù lúc đầu nàng đã cố gắng bảo vệ Tiểu Cốt, nhưng rất tiếc là nữa đường lại bị ai đó chen vào khiến nàng và cô ấy tách ra.
  • Hiện tại, Thiên Cốt nhiều lần lần theo dấu vết khí tức của Tiểu Cốt, nhưng nàng vẫn không thể tìm được vị trí của cô ấy, điều này khiến Thiên Cốt sinh ra cảm giác bất an tột độ. Một cảm xúc điên cuồng hiện ra trong đôi mắt màu đen u tối nhưng rất nhanh bị nàng chặn lại. Nàng không muốn Tiểu Cốt nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của bản thân, nàng sợ…
  • Điều quan trọng trước mắt là tìm được Tiểu Cốt, ở đây quá nguy hiểm so với một tiểu nha đầu ngốc nghếch như cô ấy.
  • Ý nghĩ vừa lóe lên, Thiên Cốt liền dịch chuyển đến những nơi khác để tìm kiếm.
  • Cùng lúc đó, tại một bờ sông trong khu rừng. Tiểu Cốt ngồi trên gốc cây nhìn vào dòng nước đang hiện thị hình ảnh của Thiên Cốt. Nét mặt cô ấy lộ ra biểu cảm đầy vẻ bất đắc dĩ, thở dài một hơi. Nghê Mạn Thiên đứng cạnh, vẻ mặt không cảm xúc, cứng đơ như một con rối bị điều khiển.
  • Sau khi vào rừng, Tiểu Cốt nhân cơ hội Thiên Cốt không chú ý mà tách ra để đến chỗ Nghê Mạn Thiên thu hồi sức mạnh chủ thể, chỉ là không trong lúc vô tình lại thấy dáng vẻ của Thiên Cốt khiến nàng bất chợt hốt hoảng không rõ lí do.
  • Nghĩ một lúc lâu cũng chưa tìm được đáp án, Tiểu Cốt chỉ có thể từ bỏ rồi nhảy khỏi cây, rời đi. Trước khi biến mất, cô ấy không quên hóa giải sức mạnh trên người Nghê Mạn Thiên để ả lấy lại ý thức vốn có của bản thân.
  • Sau khi tỉnh lại, Nghê Mạn Thiên ngơ ngác nhìn xung quanh, vẻ mặt cảnh giác cùng mê mang.
  • Nghê Mạn Thiên
    Nghê Mạn Thiên
    "Kì lạ, sao tự nhiên mình lại ở đây?"
  • Mạn Thiên tự hỏi. Nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra, đúng lúc này thì tiếng la hét cùng tiếng đánh nhau vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của ả. Không suy nghĩ tiếp, ả lập tức xách kiếm gỗ chạy đến chỗ phát ra tiếng động.
  • Lúc này, một nhóm thanh niên đang vắt cổ chạy trốn, sau lưng họ là một cái cây ăn thịt khổng lồ đuổi theo. Tuy sắp phải mất mạng nhưng không ai trong số họ bóp nát linh châu vì chúng đã bị những người khác cướp mất lúc đi vào. Lúc này đây, thứ chờ đợi họ là cái chết đang cận kề, cả đám tuyệt vọng nhìn nhau đầy vẻ tuyệt vọng và hối hận.
  • Lúc cả đám sắp từ bỏ, một thanh kiếm gỗ từ đâu bay tới, ánh sáng chói mắt lóe lên trong vài nhịp thở rồi biến mất, kiếm gỗ đâm thẳng vào cây ăn thịt khiến nó rít lên đau đớn, những sợi dây leo run rẩy thu mình, nó không quan tâm kẻ tấn công mà tức tốc bỏ chạy.
  • Tình huống diễn ra quá nhanh quá bất ngờ khiến cả nhóm không kịp ngạc nhiên mà chỉ có thể cứng đờ cơ thể, há hốc nhìn con quái vật khổng lồ đang lạch bạch chạy trốn.
  • Không rõ có phải ảo giác hay không, nhưng họ thậm chí nhìn thấy mấy cái sợi dây của con quái vật lại ôm đầu giống một đứa bé đang bị bắt nạt, trông như biểu hiện của nhân loại lúc bị bắt nạt.
  • Tiểu Cốt ló mặt ra từ sau cái cây, hỏi thăm:
  • Tiểu Cốt
    Tiểu Cốt
    "Này, mọi người còn ổn không?"
  • Lúc này, nhóm thanh niên giật mình, ngơ ngác nhìn Tiểu Cốt. Một thanh niên trong nhóm ngại ngùng đi ra, rụt rè hỏi:
  • Người qua đường
    Người qua đường
    "Cô nương, cái này là của cô sao?"
  • Tiểu Cốt chỉ gật đầu không đáp. Nhóm thanh niên thấy vậy liền dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tiểu Cốt.
  • Tiểu Cốt thấy vậy thì chỉ ngại ngùng sờ mũi. Có một điều mà cô chưa nói cho họ biết đó là do sức mạnh của cô ấy chưa ổn định nên chỉ đâm bị thương quái vật, chứ không là con quái vật đã tan thành tro bụi rồi.
  • Trong lúc tình huống hai bên bối rối không ai chịu lên tiếng thì một tiếng nổ rung trời vang lên. Cả đám nhìn nhau, không ai hẹn mà cùng chạy đến nơi phát ra tiếng động, đồng thời là hướng mà con quái vật chạy trốn.
  • Lúc cả đám đến nơi, trước mặt họ đã là một đống hoang tàn mù mịt. Trong lớp khói bụi, họ nhận lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của một cô gái áo đỏ. Bất chợt, Tiểu Cốt hét lên:
  • Tiểu Cốt
    Tiểu Cốt
    "Tỷ tỷ, muội ở chỗ này."
  • Vừa nói, Tiểu Cốt vừa vẫy vẫy tay ra hiệu vị trí của bản thân cho đối phương. Những người còn lại thấy là người quen của Tiểu Cốt thì không khỏi thở phào một hơi.
  • Về phía Thiên Cốt. Sau khi nghe tiếng gọi của Tiểu Cốt thì nàng lập tức dịch chuyển đến chỗ cô ấy ngay tức khắc. Vừa đến, chưa kịp để Tiểu Cốt lên tiếng thì nàng đã loay hoay kiểm tra cơ thể Tiểu Cốt, nét mặt lo lắng, giọng điệu run run hỏi:
  • Thiên Cốt
    Thiên Cốt
    "Tiểu Cốt, muội có gặp nguy hiểm không? Có bị thương ở đâu không? Có bị ai bắt nạt không? Có…"
  • Tiểu Cốt bất ngờ đưa ngón tay lên miệng Thiên Cốt ra hiệu dừng lại. Xong, cô ấy nói:
  • Tiểu Cốt
    Tiểu Cốt
    "Tỷ, muội vẫn ổn. Muội vẫn bình an. Không ai bắt nạt được hết á!"
  • Vừa dứt lời, cô ấy cười toe toét trông cực ngố.
  • Tuy nhiên, những người xung quanh vừa đi chung cô ấy lại run rẩy, vẻ mặt méo xệ đầy sự khinh thường và khâm phục. Với sức mạnh kinh khủng như nhát kiếm vừa rồi thì ai dám bắt nạt được cô ấy chứ, nếu vậy thật thì chắc hắn có hẹn với Diêm Vương với dám làm bậy kiểu đó. Tuy ý nghĩ là vậy thật, nhưng họ vẫn không dám nói ra suy nghĩ của bản thân mà chỉ có thể lặng lặng đứng một góc nhìn tỷ muội hai người hỏi thăm quan tâm lẫn nhau.
  • Quan tâm hỏi thăm nhau no nê, hai cô gái mới nhớ ra xung quanh còn có những người khác. Hai người ngại ngùng quay lại nhìn nhóm người đang tụm đầu, lâu lâu liếc nhìn họ rồi sợ hãi quay đi. Hai người nhìn nhau, bất đắc dĩ đều nhận ra trong mắt đối phương là sự bất lực.
  • Đến cuối cùng, Tiểu Cốt chỉ có thể đau khổ nhận lấy trách nhiệm cao cả đi phá vỡ bầu không khí ngại ngùng của hiện tại.
  • Tiểu Cốt
    Tiểu Cốt
    "Các vị huynh đệ tỷ muội, xin chào! Tiểu muội là Tiểu Cốt, đây là trưởng tỷ Thiên Cốt."
  • Vừa nói, Tiểu Cốt vừa chỉ tay về chỗ Thiên Cốt đứng. Nàng thấy vậy thì chỉ gật đầu xem như chào hỏi.
  • Thấy vậy, Tiểu Cốt mới nói tiếp:
  • Tiểu Cốt
    Tiểu Cốt
    "Gặp nhau là hữu duyên, hay là chúng ta cùng kết bạn đi!"
  • Nói xong, cô ấy còn nở một nụ cười chân thành. Nhóm người thấy vậy cũng từ từ buông xuống sự đề phòng rồi tiến đến.
  • Người lên tiếng đầu tiên là một cô nương duy nhất trong nhóm.
  • Hỏa La
    Hỏa La
    "Tiểu Cốt cô nương, Thiên Cốt cô nương. Ta là Hỏa La. Đa tạ ơn cứu mạng của hai vị."
  • Hỏa La chân thành nói.
  • Lúc họ đến đây thì có nhìn thấy xác của cây ăn thịt người cùng thanh kiếm gỗ của Tiểu Cốt, đây chính là lí do mà Hỏa La nói đa tạ với hai người vì nếu không có họ thì nhóm cô có lẽ sẽ không còn mạng trở ra ngoài. Những người khác thấy hành động của Hỏa La thì cũng mạnh dạn đứng ra giới thiệu tên rồi đa tạ khiến hai cô gái luống cuống bối rối.
  • Đông Phương Úc Khanh
    Đông Phương Úc Khanh
    "Tiểu Cốt, Thiên Cốt. Ta ở nơi này!"
  • Bất chợt, từ xa vang vọng tiếng gọi quen thuộc của Đông Phương Úc Khanh.
14
Chap 16: Ải thứ nhất (1)