Đứa Bé Là Con Anh
  • “Jae Wook, nếu hôm nay mẹ anh cũng tìm đến thì sao đây? Em phải đối diện với bà ấy bao nhiêu lần nữa đây?”
  • [Jungkook à, anh đã thuyết phục mẹ hết lời nhưng không được. Chuyện của chúng ta cần sự cố gắng từ hai phía, anh nhất định sẽ thuyết phục được mẹ nên em hãy cố gắng chịu đựng một chút nữa thôi.]
  • “Em biết rồi…”
  • [Đừng buồn anh nhé! Chúng ta rồi sẽ có được sự chấp nhận của mẹ thôi, khi đó anh sẽ bù đắp cho em.]
  • “Anh đừng nói dối em…”
  • [Ngốc, ai lại đi nói dối em bao giờ. Anh biết gương mặt của em bây giờ đang ũ rũ như thế nào đó, Jungkook của anh nhất định phải cười lên mới đẹp được.]
  • Jungkook gắng gượng nở một nụ cười. Hai người tạm biệt nhau vì Park Jae Wook nói có chuyện phải đi ra ngoài. Khi màn hình điện thoại tắt đi, dáng vẻ kiên cường của cậu bị rũ sạch. Jungkook trở lại với vẻ ngoài mệt mỏi của mình.
  • Hôm nay cậu phải chịu đựng cơn thịnh nộ của Park phu nhân nữa sao? Ngán ngẩm quá...
  • Tối hôm đó, Kim Taehyung có hẹn đi ăn với đối tác nên hắn đang chuẩn bị ở khách sạn. Lúc hắn định rời đi thì điện thoại đột nhiên reo lên.
  • Người hắn thuê để theo dõi Jeon Jungkook báo tin cậu đã bị mẹ của Park Jae Wook kéo đi bằng vũ lực. Hôm nay bà ta đã mang theo vệ sĩ đến để bắt người đi, hiện tại chiếc xe đã dừng trước cửa nhà của Park Jae Wook.
  • Nghe xong báo cáo, hắn liền gọi cho thư ký của mình để hủy lịch tình buổi tối hôm nay.
  • [Nhưng thưa giám đốc, nếu không đến dùng bữa với ngài Yoo Jae Suk thì hợp đồng lần này có thể không thể nào ký kết được.]
  • “Tôi nói gì thì cậu nghe đó đi, mau đặt vé máy bay cho tôi.”
  • [Giám đốc, anh hãy nghĩ lại đi, chuyện này không thể bỏ lỡ được đâu.]
  • “Tôi không nói lại lần hai.”
  • Kim Taehyung cúp máy rồi rời khỏi phòng ngay lập tức. Người mà hắn quan tâm đang gặp chuyện thì làm sao bắt hắn ngồi yên cho được. Dù cho hợp đồng lần này quan trọng đến đâu đi chăng nữa thì cậu vẫn là ưu tiên của Kim Taehyung.
  • Ngồi máy bay mất một tiếng đồng hồ mới đến nơi. Hắn ở trong taxi mà lòng như lửa đốt, muốn một bước đến nơi nhưng vẫn phải chờ đợi.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Jeon Jungkook, cậu nhất định không được xảy ra chuyện gì…
  • Chiếc taxi vừa đến nơi, Kim Taehyung vừa bước ra khỏi xe đã chạy vội vào bên trong nhà của Park Jae Wook. Hắn tìm đến phòng khách rồi nhìn cảnh tượng mà mình không muốn thấy nhất.
  • Jeon Jungkook đang bị hai tên vệ sĩ giữ lại, còn mẹ của Park Jae Wook không ngừng tát vào mặt cậu. Điều khiến Kim Taehyung giận nhất là Park Jae Wook, anh ta chỉ có thể quỳ bên cạnh Jungkook để cầu xin bà ta dừng tay lại.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Không được đánh cậu ấy!
  • Kim Taehyung hùng hổ đi vào, hắn đẩy hai tên vệ sĩ qua một bên rồi đỡ lấy cơ thể yếu ớt của Jungkook. Đôi lông mày của hắn nhíu lại, một bên mặt và cổ của cậu đang ửng đỏ vì bị nước trà nóng hất vào.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Sao các người dám làm vậy với cậu ấy!
  • Đôi mắt giận dữ của hắn hướng đến Park phu nhân, bà ta vẫn còn ung dung không biết sợ là gì. Ánh mắt chuyển qua Park Jae Wook, hắn túm cổ áo của anh ta kéo đến
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Cậu có thể làm gì ngoài oang oang cái miệng hả? Nếu không bảo vệ được cậu ấy thì để tôi, kẻ hèn nhát như cậu chỉ nên đứng nhìn mà thôi
  • Park Jae Wook không thể phản bác, anh ta quá sợ hãi mẹ mình. Người đã đánh đập anh ta mỗi khi làm sai, khiến cho Park Jae Wook ám ảnh mãi về sau. Tuy sợ là thế, anh ta vẫn không muốn giao Jeon Jungkook cho ai bảo vệ.
  • Anh ta đã nghi ngờ về tình cảm của Kim Taehyung giành cho Jeon Jungkook. Nếu đúng như thế thì không thể để yên được.
  • Park Jae Wook
    Park Jae Wook
    Kim Taehyung, đừng nói rằng cậu cũng thích em ấy…
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Nếu đúng thì sao?
  • Park Jae Wook
    Park Jae Wook
    Cậu… sao cậu lại thích người yêu của bạn mình được hả?
  • Bây giờ Park Jae Wook đang nổi đóa ngược lại với Kim Taehyung. Mẹ anh ta đứng đằng sau chứng kiến tất cả, bà ta bình thãn quan sát tình hình rồi mới nói.
  • Mẹ Park
    Mẹ Park
    Giám đốc Kim, nếu anh thực sự thích cái của nợ đó thì cứ đem đi đi. Đừng bao giờ để Jeon Jungkook xuất hiện trước mặt người nhà của tôi, hãy giấu cậu ta thật kỹ
  • Cái biểu cảm kỳ thị và những câu nói của bà ta khiến Kim Taehyung cảm thấy ghê tởm.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Chuyện cậu ấy xuất hiện ở đâu không đến lượt bà xen vào, nếu còn làm phiền đến Jungkook thì lần sau, người bị hất nước trà vào người sẽ là bà
  • Hắn nói xong thì quay sang phía Park Jae Wook.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Cả cậu nữa, nếu không làm được thì đừng hứa
  • Kim Taehyung cúi xuống bế Jungkook ra bên ngoài. Cậu nằm im trong lòng hắn mà thút thít khóc, Jungkook không cam tâm kết thúc như thế này.
  • Đứng trước xe của Kim Taehyung, Jungkook đột nhiên đòi xuống rồi đi về hướng khác. Hắn đuổi theo níu tay cậu lại.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Cậu muốn đi đâu?
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Tôi muốn một mình, bỏ ra đi
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Cậu đang bị bỏng đó, mau về nhà để tôi thoa thuốc đi
  • Jungkook giật mạnh ta ra, cậu đột nhiên hét lên:
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Tôi bị bỏng thì liên quan gì đến anh? Tôi có thoa thuốc hay không cũng đâu liên quan gì đến anh. Đừng quan tâm đến tôi nữa có được không!
  • Vì hắn thích cậu nên mới để ý đến vết bỏng đó. Vì hắn sợ cậu sẽ đau nên mới mau chóng muốn thoa thuốc lên trên vết bỏng. Hắn muốn nói ra những câu như vậy nhưng không thể, điều đó khiến hắn muốn phát điên lên.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Về thôi, chúng ta cứ cãi nhau như vậy cũng chẳng giải quyết được gì
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Chuyện đó…
  • Jungkook ngập ngừng rồi mới nói tiếp:
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Vì anh thích tôi nên mới làm những chuyện này cho tôi sao?
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Kim Taehyung đứng quay người hoàn toàn về phía cậu, gương mặt không có chút gì là ngạc nhiên vì lúc nãy hắn đã thừa nhận trước mặt mọi người. Kim Taehyung chỉ đợi câu trả lời từ cậu mà thôi.
  • Kim Taehyung đứng quay người hoàn toàn về phía cậu, gương mặt không có chút gì là ngạc nhiên vì lúc nãy hắn đã thừa nhận trước mặt mọi người. Kim Taehyung chỉ đợi câu trả lời từ cậu mà thôi.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Kim Taehyung, xin anh đó… Làm ơn đừng đối tốt với tôi nữa, tôi không thể đáp lại anh được. Tôi hiện tại đã có danh phận, tôi không thể nào dành tình cảm của mình cho anh
  • Kim Taehyung có thể thấy cậu đối với chuyện này khó xử như thế nào. Hắn là một người cố chấp nhưng trong chuyện này hắn chẳng là gì cả, như một hạt cát giữa một sa mạc rộng lớn trong trái tim cậu mà thôi. Kim Taehyung không thể mặt dày bắt ép, cũng không thể chen chân vào mối quan hệ này… Việc hắn có thể làm là quan tâm cậu một cách âm thầm, bảo vệ cậu lúc bão giông.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Không yêu tôi cũng được. Chỉ xin cậu có thể coi tôi như một người bạn, có thể tâm sự cùng tôi và dựa vào tôi lúc cần
  • Chỉ như thế thôi. Hắn yêu cậu đến nỗi chấp nhận lấy danh nghĩa bạn bè để bảo vệ cho cậu, Kim Taehyung say nắng đến điên luôn rồi.
  • Jeon Jungkook bật khóc, sao cuộc đời cậu lại gặp nhiều rắc rối đến vậy chứ. Kim Taehyung muốn gạt đi những giọt nước mắt trên mặt cậu thì cậu bất ngờ lùi lại phía sau để tránh.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Làm ơn đừng thích tôi nữa, tôi cũng không có can đảm làm bạn của anh. Kim Taehyung, tôi cầu xin anh đó
  • Sóng mũi của Kim Taehyung cay cay, đôi mắt hắn thoáng chốc đã đỏ hoe. Hóa ra trong mắt Jeon Jungkook, đến danh nghĩa làm bạn bè của cậu hắn cũng không có đủ tư cách.
  • Cái quá khứ đã ngủ yên bỗng sống dậy, nước mắt của Kim Taehyung cuối cùng cũng rơi xuống.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Tôi đúng là một tên khốn mà. Tôi đã làm tổn thương em nên ông trời mới phạt tôi… Đúng là đau thật ấy
  • Kim Taehyung quay lưng rời đi, mọi thứ trước mắt hắn như đang sụp đổ. Không có từ ngữ nào có thể diễn tả được nỗi đau trong lòng hắn.
  • Ngày hôm sau, đứa em trai của Park Jae Wook tìm đến công ty. Do nhà ăn có thể thoải mái ra vào nên một người lạ như Park Yong Wook mới có thể xuất hiện.
  • Cậu nhóc nhỏ con đứng trước quầy order đồ uống. Nó chăm chăm nhìn Jungkook mà không nói gì, ngoan ngoãn nhận đồ uống về bàn. Đôi mắt xếch của nó cứ mãi quan sát Jungkook, khiến cậu cảm thấy không thoải mái.
  • Lúc này có nhân viên xuống order cà phê. Chính là người nhân viên đang tán tỉnh cậu mấy tuần nay, cũng là người đã tặng cậu chiếc hoa tai. Anh ta rất thích nói chuyện với Jungkook, thao thao bất tuyệt về chuyện ở công ty mà không ngừng nghỉ bất cứ giây nào.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Đồ uống của anh đây
  • Jeon Jungkook đưa cà phê cho người nhân viên kia và muốn anh ta rời đi ngay lập tức. Anh ta vẫn chưa chịu đi, loay hoay tìm thứ gì đó trong túi áo vest.
  • Man Jong Oh
    Man Jong Oh
    Tôi có thứ này để tặng cho cậu
  • Thứ đó chưa được tìm ra thì Jungkook đã đáp lại:
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Xin lỗi, bạn trai của tôi không thích tôi nhận đồ của người khác
  • Nghe Jungkook có bạn trai, anh ta trở nên bối rối không biết nói gì. Jungkook tháo chiếc hoa tai bên phải ra để trả lại.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Cảm ơn anh vì món quà nhưng tôi không muốn làm bạn trai mình buồn
  • Man Jong Oh
    Man Jong Oh
    V… Vậy sao, tôi biết rồi
  • Anh ta mang cà phê trên tay rồi đi thẳng ra ngoài, hẳn là đã thất vọng lắm. Jeon Jungkook bây giờ mới rảnh để mắt đến Park Yong Guk. Nó đã uống hết một nửa ly cà phê rồi, giờ đang ngồi khoanh tay quan sát cậu.
  • Đợi một lúc sau, nó đi đến quầy order rồi nói:
  • Park Yong Wook
    Park Yong Wook
    Anh cũng có nhiều người để ý mà, cớ sao lại chọn trúng anh trai của tôi chứ?
  • Jungkook dặn mình giả điếc nhưng những lời đó lọt vào tai của cậu rất rõ ràng. Cậu chẳng biết mình yêu Park Jae Wook vì gì, chỉ biết là mình đã bị anh ta làm cho rung động mà thôi.
  • Park Yong Wook thở dài:
  • Park Yong Wook
    Park Yong Wook
    Này anh, tôi khuyên anh nên chia tay với anh trai tôi đi. Hai người không thể ở bên nhau đâu nên đừng có cố chấp, mẹ tôi không bao giờ để anh ấy cưới một người đàn ông
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Rồi một ngày mẹ anh ấy sẽ hiểu ra thôi, cậu không cần đến đây khuyên tôi
  • Park Yong Wook
    Park Yong Wook
    Đợi mẹ hiểu ra thì anh tôi đã bị đánh chết rồi
  • Park Yong Wook lấy điện thoại ra, nó cho Jungkook xem hình chụp những vết bầm ở tay và chân rồi nói:
  • Park Yong Wook
    Park Yong Wook
    Tất cả đều là mẹ ban cho anh trai tôi, anh ấy đã bị đánh rất nhiều chỉ vì chuyện của hai người
  • Đồng tử của cậu giao động, Park Jae Wook đã chịu đựng những gì vậy? Cậu cứ nghĩ rằng anh ta không dám cãi lời mẹ nhưng không ngờ lại cố gắng đến vậy. Jungkook đã trách lầm Park Jae Wook rồi.
  • Những hình ảnh mà Park Yong Wook đưa không khiến cậu từ bỏ mà còn kiên quyết đi đến cùng. Cậu cần Park Jae Wook và anh ta cũng cần cậu như vậy.
  • Thằng nhóc không khuyên được cậu, tức đến đỏ mặt. Nó thẳng tay đập xuống bàn, nói lớn:
  • Park Yong Wook
    Park Yong Wook
    Đầu óc anh có vấn đề sao hả? Làm ơn nhìn rõ đi, anh tôi đã đau đớn như thế nào chỉ vì một người như anh. Với lại, chị Yumi đã về nước rồi, anh tôi sẽ chẳng để ý đến anh nữa đâu
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Yumi? Đó là ai?
  • Park Yong Wook khoanh tay, làm ra vẻ người lớn:
  • Park Yong Wook
    Park Yong Wook
    Đó là người yêu cũ cũng là tình đầu của anh tôi, hai người là thanh mai trúc mã nên rất thân thiết. Bố mẹ tôi rất vừa lòng với chị ấy nên anh không có cửa đấu lại đâu
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Cũng chỉ là người yêu cũ
  • Park Yong Wook cười khẩy:
  • Park Yong Wook
    Park Yong Wook
    Anh tôi vẫn còn yêu người đó rất nhiều
  • Thằng nhóc liếc nhìn biểu cảm khó chịu trên gương mặt cậu, tâm trạng cũng chuyển biến xấu đi.
  • Park Yong Wook
    Park Yong Wook
    Tôi nói cũng chỉ vì muốn tốt cho hai người. Anh hãy rút lui đi, làm như vậy có khi lại tốt hơn khi hai người lưu giữ được những ký ức đẹp về nhau
  • Nói xong thì nó cũng đi về luôn.
  • Jungkook nhìn bóng dáng nhỏ bé khuất sau cánh cửa rồi ngồi xuống ghế, cậu đau đầu suy nghĩ về người mà thằng bé đã nói. Yumi đó là người như thế nào mà khiến cho Park Jae Wook vẫn còn nhớ thương, vì là tình đầu khó quên nên mới như vậy sao?
  • Lo lắng mãi cũng vô ích, cậu muốn nói thẳng chuyện này với Park Jae Wook nên đã gọi cho anh ta.
  • [Anh nghe đây.]
  • “Anh đang ở đâu vậy?”
  • [Anh đang ở công ty, việc nhiều quá nên hôm nay không thể nhắn tin cho em được.]
  • “Nhưng em lại rất muốn gặp anh để hỏi một số chuyện, khi nào anh xong việc?”
  • [Tầm mười giờ tối, em định chờ anh sao?]
  • “Vâng, em sẽ chờ anh ở công viên gần đó.”
  • [Anh biết rồi, anh sẽ đến đúng giờ.]
  • Jungkook tắt máy, cậu quay lại công việc của mình mà không ngừng nghĩ ngợi về người tên Yumi kia.
  • Tối hôm đó Kim Taehyung trở về nhà sau chuyến công tác. Hắn đến tìm Taeguk để đưa quà cho thằng bé rồi mới đến tìm Jeon Jungkook. Rất may là thái độ của cậu không khác đi sau những gì xảy ra hôm đó.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Tôi có quà cho cậu
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Là gì thế?
  • Jeon Jungkook lò mò mở hộp quà ra, còn Kim Taehyung nhìn chăm chăm vào tai phải của cậu. Hắn đưa tay sờ lên lỗ bấm rồi nói:
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Chiếc hoa tai của cậu mất rồi sao, thật đúng lúc
  • Món quà hắn chọn là một chiếc hoa tai cao cấp, chỉ có một chiếc trên thế giới này. Kim Taehyung đỡ phải bắt cậu tháo chiếc bông tai cũ để hắn đem vứt đi.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Cậu thích nó chứ?
  • Jungkook khẽ gật đầu, cậu vô cùng thích chiếc hoa tai mà Kim Taehyung mua cho, lập tức đeo thử vào tai. Thấy cậu thích thú như vậy, hắn đã không uổng công dành ra mấy tiếng để chọn lựa từ cửa hàng này đến cửa hàng khác.
  • Thấy Jungkook mang áo khoác vào, hắn thắc mắc hỏi:
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Cậu định đi đâu sao?
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Tôi đến gặp Jae Wook
  • Kim Taehyung nhìn vào đồng hồ trên tay rồi nói:
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Bây giờ đã gần mười giờ đêm rồi, cậu còn định ra ngoài sao? Ngày mai gặp cũng được mà
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Tôi đã hẹn anh ấy rồi nên không thể thất hứa được
  • Jungkook nói đến đây, cậu đột nhiên im lặng quan sát biểu cảm của Kim Taehyung, có lẽ hắn không thích nghe cậu nhắc đến Park Jae Wook đâu.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Tôi đi một chút rồi về
  • Jungkook nhanh chân đi khỏi, cái không khí giữa cậu và Kim Taehyung vẫn nặng nề như vậy. Nếu cậu không biết hắn thích mình thì tốt quá, ít ra cũng cư xử tự nhiên hơn.
  • Jungkook ở gần công viên đợi Park Jae Wook. Những cơn gió lạnh buốt cứ thế thổi qua người, nếu biết lạnh như vậy thì cậu đã mặc thêm áo ấm.
  • Không gian tịch mịch bỗng trở thành nơi biểu diễn của những bông tuyết trắng. Jungkook đưa tay đón lấy một bông tuyết, đôi mắt to tròn ngắm trọn vẻ đẹp của đợt tuyết đầu mùa.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Mùa đông đến rồi…
  • Nếu có thể cùng với Park Jae Wook đi dưới trời tuyết thì chắc không khí sẽ lãng mạn lắm. Cậu ngồi đợi rồi lại đợi. Jungkook lấy điện thoại ra xem giờ, Park Jae Wook đã trễ ba mươi phút rồi. Cậu nghĩ hắn có nhiều việc bận nên đã đến công ty để chờ.
  • Cậu nhờ nhân viên bảo vệ chỉ đường đến phòng chờ rồi đi theo chỉ dẫn. Jungkook ngồi trong căn phòng rộng lớn, không gian yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở.
  • Cậu nhắn tin cho Park Jae Wook nhưng anh ta không trả lời. Jungkook quyết định tìm đến thẳng phòng của giám đốc. Cậu đứng bên ngoài đã có thể nghe thấy tiếng nói cười phát ra từ bên trong.
  • Jungkook gõ cửa thì tiếng nói cười lại im bật. Một cô gái xinh đẹp ra mở cửa cho cậu, Jungkook liền biết ngay người này là Yumi mà Park Yong Wook đã nói.
  • Yumi
    Yumi
    Cậu là ai vậy? Tìm đến có việc gì?
  • Jungkook ló đầu nhìn vào trong. Park Jae Wook nhìn thấy cậu đến liền đi ra nói với Yumi:
  • Park Jae Wook
    Park Jae Wook
    Đây là người mà anh đã kể với em đấy
  • Yumi đó cười một cách giả tạo, cố tỏ ra thân thiện với cậu:
  • Yumi
    Yumi
    Ra cậu là người yêu hiện tại của anh Jae Wook sao, đẹp trai thật đó
  • Jungkook chỉ gật đầu rồi đi vào trong. Cậu ngồi bên cạnh Park Jae Wook trên sofa.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Hôm nay em định đến đây để…
  • Cậu còn chưa nói hết câu thì Yumi đã nhảy vào, cô ta nói chuyện này đến chuyện kia, hoàn toàn lấn át Jungkook.
  • Cậu không thể mở lời khi Yumi cứ tiếp tục nói chuyện với Park Jae Wook. Anh ta hưởng ứng mọi thứ mà Yumi nói mà không quan tâm đến cảm giác của cậu hiện tại.
  • Jeon Jungkook đứng dậy, cậu muốn đi về.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Tôi đi đây, hai người cứ nói chuyện đi
  • Jungkook đi thẳng ra cửa, bây giờ Park Jae Wook mới chạy theo kéo cậu lại.
  • Park Jae Wook
    Park Jae Wook
    Jungkook à, em có gì không hài lòng sao?
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Không có
  • Park Jae Wook
    Park Jae Wook
    Rõ ràng là có mà, chữ viết lên mặt em hết rồi kìa
  • Ừ thì… có đó rồi sao? Anh ta chỉ nói chuyện với Yumi kia mà quên mất cậu ngồi bên cạnh. Lỗi của Park Jae Wook là khiến cậu thấy mình như đồ thừa thãi.
  • Anh ta gãi đầu biện mình:
  • Park Jae Wook
    Park Jae Wook
    Vì lâu rồi mới gặp lại nên bọn anh có rất nhiều chuyện để nói
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Cứ cho là vậy đi. Nhưng anh không thể nào vì một người khác mà bỏ rơi em ở công viên chờ đợi được
  • Park Jae Wook
    Park Jae Wook
    Anh xin lỗi, anh không chú ý đến giờ giấc
  • Park Jae Wook muốn ôm cậu để xin lỗi, Jungkook thẳng tay đẩy anh ta ra. Bây giờ cậu đang cảm thấy rất bực tức. Park Jae Wook không hề xem trọng lời hẹn với cậu, anh ta còn trò chuyện cùng người yêu cũ đến mức quên là cậu ngồi bên cạnh.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Đủ rồi, anh cứ quay lại với người yêu cũ của mình đi, em đi về đây
  • Park Jae Wook
    Park Jae Wook
    Để anh đưa em về
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Không cần đâu
  • Park Jae Wook
    Park Jae Wook
    Em sao vậy hả? Chuyện có thế thôi mà đã giận rồi sao, anh đã xin lỗi em rồi mà
  • Jeon Jungkook không còn gì để nói, Park Jae Wook đã trễ hẹn còn muốn lớn tiếng lại với cậu. Jungkook quay người bước nhanh về phía trước, bây giờ cậu không muốn đối mặt với Park Jae Wook chút nào.
  • Jungkook trở lại công viên mà cậu đã ngồi đợi Park Jae Wook. Chỗ ngồi của cậu đã bị tuyết lấp đầy mất rồi. Jungkook phủi lớp tuyết xuống rồi ngồi lên trên mặt ghế.
  • Cậu thở ra từng làn hơi trắng xóa. Ban đêm ở công viên rất vắng vẻ, là nơi thích hợp để cậu bình tĩnh lại. Jeon Jungkook chớp chớp mắt, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống.
  • Cậu đang mong chờ Park Jae Wook đuổi theo để giải thích thêm với mình nhưng lại thấy anh ta chở Yumi chạy ngang qua. Từng giọt nước mắt rơi lã chã xuống đầu gối. Park Jae Wook nói yêu cậu nhưng lại đối xử với cậu như một người thừa trong câu chuyện của mình, cậu chưa từng tủi thân như lúc này.
  • Thà rằng anh ta cứ nói không cần cậu rồi kết thúc đi, còn hơn là mập mờ giữa cậu và Yumi. Jungkook ôm người mình, cái lạnh xé da thịt khiến cậu run lên.
  • Jungkook cúi gầm mặt xuống mà thút thít khóc. Cậu không bao giờ rơi nước mắt cho bản thân mình, tất cả nước mắt đều dành cho những người quan trọng mà thôi. Phải chi Park Jae Wook cũng biết điều đó và đừng làm tổn thương cậu.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Mình là người mà anh ấy yêu cơ mà…
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Mình là người mà anh ấy đã khổ cực chiến đấu để có thể được ở bên…
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Mình là người mà anh ấy…
  • Jungkook đã khóc nấc lên từng tiếng mất rồi.
  • Xung quanh cậu, tuyết vẫn rơi dày đặc, duy chỉ có trên đầu là đã ngừng rơi. Jeon Jungkook ngước lên nhìn, Kim Taehyung vừa thở dốc vừa che ô cho cậu.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Cuối cùng cũng tìm được
  • Jungkook gạt nước mắt để nhìn cho thật rõ người trước mặt mình. Cậu không hiểu tại sao hắn lại ở đây vào giờ này.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Sao anh lại đến đây?
  • Jungkook lấy điện thoại ra xem giờ, bây giờ đã hơn một giờ đêm rồi. Ấy vậy mà hắn lại chạy đi tìm cậu cho bằng được. Cả cái thời tiết lạnh lẽo lúc này cũng không ngăn nỗi những giọt mồ hôi rơi xuống.
  • Mất một lúc để Kim Taehyung ổn định nhịp tim của mình. Hắn đưa tay lên ngăn giọt nước mắt rơi xuống trên gò má của cậu.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Cậu đã khóc sao? Vì Park Jae Wook và Yumi?
  • Jungkook quay đi để tránh ánh mắt của hắn:
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Không phải là chuyện của anh
  • Cậu nói đúng thật nhưng Kim Taehyung sao có thể không quan tâm đến những chuyện vây quanh cậu cho được. Jeon Jungkook biết hắn thích cậu, tuy nhiên lại làm như Kim Taehyung là kẻ ngoài cuộc. Hắn không nói với cậu nữa, thứ thu hút sự chú ý của hắn hiện giờ là bàn chân của cậu.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Tại sao chân cậu lại xưng lên vậy? Bị trật khớp sao?
  • Jungkook vì chuyện với Park Jae Wook mà không quan tâm gì đến chân của mình đang bị làm sao. Lúc nãy chạy đến đây đã té một lần, đáng ra cậu phải phát hiện ra nó bị trật khớp rồi nhưng không sao để tâm đến bằng nỗi đau trong lòng.
  • Kim Taehyung không biết phải xử lý ra sao, hắn đành cúi xuống để cõng cậu đến bệnh viện.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Lên đi, tôi cõng cậu ra xe
  • Jungkook ngoan ngoãn leo lên lưng hắn. Cậu ôm chặt cổ, nhiệt độ cơ thể của Kim Taehyung rất lạnh nên đã làm cậu giật mình đôi chút. Giữ cái lạnh âm độ như thế mà hắn chỉ mặc một chiếc áo phông để ra ngoài, không phải là định tự s.át đó chứ?
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Anh bị ngốc sao, ra ngoài mà không mang theo áo ấm, muốn biến thành người tuyết à?
  • Kim Taehyung thở dài rồi nói:
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Nghe Park Jae Wook kể chuyện hôm nay là tôi lập tức lao đi, làm gì còn để ý đến việc có mặc áo ấm hay không
  • Hắn lúc đó chỉ mong có thể đến gặp cậu ngay lập tức mà thôi. Thực tức cười là trước đây hắn từng bảo cậu hãy biến đi, bây giờ lại hối hả chạy đi tìm khắp nơi trong cái thời tiết rét buốt này.
  • Kim Taehyung biết rằng cậu vì Park Jae Wook mà đau lòng nên đã cố không nhắc đến anh ta nữa. Hai người ra xe rồi đến bệnh viện để bác sĩ chăm sóc cho Jungkook.
  • Ngày mai lại đến, sau buổi họp ở công ty của Park Jae Wook. Kim Taehyung đã gọi anh ta lại để nói chuyện, quan hệ giữa họ giờ đây đang rất căng thẳng, hoàn toàn mất đi hòa khí trước kia.
  • Park Jae Wook
    Park Jae Wook
    Có chuyện gì thì nói nhanh đi, tôi còn có công việc
  • Kim Taehyung từ tốn ngồi xuống ghế rồi nói:
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Tôi biết cậu ghét tôi vì tôi thích Jeon Jungkook. Nhưng công việc là công việc, suốt buổi cậu chỉ chăm chăm nhảy vào lời tôi đang nói là có ý gì hả?
  • Park Jae Wook cười nhạt:
  • Park Jae Wook
    Park Jae Wook
    Chính là vì tôi không ưa cậu và cách làm việc máy móc của cậu nên mới chen vào
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Cậu nên phân biệt đâu là công việc, đâu là tình cảm cá nhân. Nếu còn không chịu nghiêm túc thì tôi sẽ rút vốn ra khỏi dự án lần này. Tôi không thể nào yên tâm giao mình cho một người để chuyện tình cảm lấn át lý trí
  • Park Jae Wook phẩy tay như thể bảo rằng cậu – cứ - việc – rút – lui.
  • Park Jae Wook
    Park Jae Wook
    Tôi chẳng muốn làm việc với kẻ mà mình thấy khó chịu nên lựa chọn ra sao là tùy ở cậu, đừng nghĩ số vốn cậu bỏ ra tôi không thể kiếm được nguồn vốn khác để thay thế
  • Kim Taehyung thở dài, Park Jae Wook vì chuyện tình cảm cá nhân mà hồ đồ mất rồi. Nhưng nếu đã muốn cư xử theo cảm xúc cá nhân thì hắn cũng nên nói rõ cho anh ta hiểu.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Chuyện hôm qua cậu định giải thích sao đây? Tính bắt cá hai tay hay sao?
  • Park Jae Wook vừa nghe đã nhăn mặt lại khó chịu. Anh ta nở một nụ cười mỉa mai rồi nói với Kim Taehyung:
  • Park Jae Wook
    Park Jae Wook
    Dù tôi có bắt cá hay không cũng không đến lượt cậu thừa nước đục thả câu. Cả Jungkook và Yumi đều quan trọng với tôi, nhưng người có danh phận là Jungkook nên tôi yêu em ấy
  • Kim Taehyung liếc sang, hắn muốn đi rửa ngay tai của mình vì nghe được thứ rất ghê tởm. Thứ đó mà được gọi là tình yêu sao? Nếu như thật sự yêu Jungkook thì anh ta không nên để Yumi chen chân vào, ít nhất là khi hai người còn đang hẹn hò với nhau.
  • Jeon Jungkook thì tin tưởng con người Park Jae Wook vô điều kiện. Còn anh ta thì mập mờ giữa người yêu cũ và người yêu hiện tại, thậm chí bỏ mặc cậu trong đêm. Hắn tức giận đến mức vo chặt nắm đấm.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Tôi không giống như loại người vô sĩ đó. Tôi không chen chân vào chuyện tình cảm của hai người và cũng chẳng làm gì quá phận
  • Park Jae Wook
    Park Jae Wook
    Ai mà tin được cậu đã làm những gì sau lưng tôi? Nếu cậu còn dám hành động theo ý mình như lúc trước thì quan hệ của chúng ta kết thúc
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Được thôi, nhưng nếu cậu làm cho Jungkook khóc thì tôi sẽ không để cậu ấy ở bên cạnh cậu nữa. Tôi sẽ giành lấy cậu ấy cho riêng mình
  • Park Jae Wook ném cho hắn một cái lườm rồi đi khỏi phòng. Cửa đóng sầm lại, Kim Taehyung chỉ biết thở dài vì cơ thể đã riệu rã sau những gì đã xảy ra.
  • Sau mấy ngày buồn bã vì chuyện tình cảm, cậu được Kim Taehyung chở đến nhà ba mẹ ruột của mình để ăn tân gia. Đó là một căn chung cư tầm trung trong thành phố, Kim Taehyung đã bỏ tiền ra để mua tặng ba mẹ cậu.
  • Đường xá xung quanh ít xe qua lại, để bố mẹ cậu ở một nơi như vậy sẽ yên tĩnh hơn. Jungkook bế theo Taeguk xuống xe, cậu vẫn còn có nét buồn vương trên gương mặt nên Kim Taehyung đi đến nhắc nhở.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Chắc cậu không muốn bố mẹ mình nhìn thấy gương mặt u ám của mình đâu ha
  • Jungkook ngẩng mặt lên, đưa tay lên sờ má mình:
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Trong tệ lắm sao?
  • Kim Taehyung gật đầu, không những tệ mà là rất tệ. Thấy cậu như vậy hắn cũng không thoải mái. Kim Taehyung dùng hai ngón tay trỏ để kéo miệng cậu cong lên thành nụ cười.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Phải biểu hiện như vậy thì bố mẹ cậu mới an tâm được
  • Kim Taehyung cũng mỉm cười rồi kéo theo Jungkook lên trên. Vừa đến trước cửa đã ngửi thấy mùi đồ ăn thoang thoảng. Kim Taehyung nhấn chuông liền có người đến mở cửa, mẹ Jungkook xuất hiện với nụ cười tươi trên môi.
  • Bà Jeon
    Bà Jeon
    Hai đứa đến rồi sao, mau vào trong đi
  • Kim Taehyung xách theo túi đồ của Taeguk vào sau cậu. Hắn cẩn thận đặt túi đồ xuống sofa rồi sắn tay áo đi vào bếp.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Hai bác có cần con giúp gì không ạ?
  • Ba của Jungkook đang nấu đồ ăn vội quay lại đẩy hắn ra ngoài.
  • Ông Jeon
    Ông Jeon
    Con không cần phải lo, để bác với bác gái làm là được rồi
  • Thêm hắn vào chỉ có nước phá thôi vì Kim Taehyung chưa bao giờ vào bếp cả, hắn chỉ muốn ghi điểm trong mắt hai người lớn nên mới cố gắng như vậy.
  • Trong bữa ăn tràn ngập tiếng cười vì Jeon Taeguk rất biết lấy lòng ông bà mình. Kim Taehyung cũng thêm vào mấy câu.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Hôm nay hai bác chuyển đến đây mà con không giúp được gì, thật áy náy quá
  • Mẹ của Jungkook liền đáp:
  • Bà Jeon
    Bà Jeon
    Con đã giúp hai bác chọn được chỗ ở yên tĩnh như vậy đã là tốt lắm rồi, ai lại để con phải bưng bê dọn dẹp nữa chứ
  • Bố của Jungkook cũng gật gù nói đúng. Bọn họ rất vừa lòng Kim Taehyung vì hắn ăn nói lịch sự lại vô cùng hào phóng. Sau bữa ăn, mẹ Jungkook kéo cậu vào phòng riêng của hai ông bà rồi khen lấy khen để Kim Taehyung.
  • Bà Jeon
    Bà Jeon
    Mẹ thấy hai đứa đến với nhau được lắm, cậu ấy cũng có vẻ thích con
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Sao mẹ lại dám chắc như thế chứ?
  • Bà Jeon
    Bà Jeon
    Đừng tưởng mẹ già rồi nên mắt không nhìn ra được ý tứ trong đôi mắt của Taehyung, chắc con cũng nhận ra rồi đúng không?
  • Ngược lại thì mới đúng, Jungkook hoàn toàn không biết gì cho đến khi chính miệng hắn thừa nhận. Mà chuyện giữa hắn và cậu là không thể nào vì…
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Mẹ à, con đã có bạn trai rồi
  • Mẹ cậu ngạc nhiên vô cùng, không ngờ trong thời gian vắng đi họ mà Jungkook đã tìm thấy người đàn ông của đời mình. Mẹ của cậu tò mò đó là người thế nào thì cậu trả lời rất ấp úng.
  • Anh ấy tốt ạ… Cũng hay quan tâm đến con…
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Anh ấy tốt ạ… Cũng hay quan tâm đến con…
  • Bà Jeon
    Bà Jeon
    Là người như thế nào mà con lại ấp úng vậy? Có gì giấu mẹ sao?
  • Jungkook lắc đầu, cậu nói dối rằng mình không sao và đang hạnh phúc với tình yêu hiện tại. Hai người trò chuyện một lúc lâu thì trăng cũng đã lên cao. Ba mẹ Jungkook muốn cậu và Kim Taehyung ngủ lại đây một đêm và hắn cũng đã đồng ý.
  • Jeon Taeguk xa ông bà đã lâu nên bé con đòi ngủ cùng họ. Thế là Kim Taehyung và Jeon Jungkok phải ngủ chung một phòng với nhau. Trước lúc ngủ, Jeon Jungkook lấy gối ngăn cách chiếc giường lớn ra làm hai. Cậu còn kéo hết mấy con gấu bông trong tủ ra để ôm ngủ.
  • Kim Taehyung từ trong nhà vệ sinh đi ra, hắn tựa vào tường nhìn cậu ổn định chỗ cho mấy con gấu bông trên giường.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Cậu là con nít à?
  • Jungkook quay lại, gương mặt không vui nói với hắn:
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Đây là tài sản của tôi đấy, anh đừng có mà xem thường
  • Jungkook nói không sai khi đó toàn là mấy con gấu bông hàng limited mà cậu vất vả lắm mới sưu tầm được. Lúc gia đình khó khăn bố mẹ cũng không nỡ bán đi vì cậu vô cùng thích chúng.
  • Kim Taehyung đi lại phía giường bên kia. Hắn tiện tay lấy con gấu gần mình nhất để ôm ngủ.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Không được, ai cho anh lấy gấu của tôi
  • Jungkook quyết tâm dành lại con gấu của mình cho bằng được. Kim Taehyung càng nhây hơn khi không chịu buông tay ra.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Cho tôi mượn một hôm thôi, cậu có quá trời rồi còn gì?
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Không được là không được, tất cả là của tôi!
  • Kim Taehyung kéo mạnh, cả người Jungkook đổ rạp lên người của hắn. Hai đôi môi vô tình chạm vào nhau khi cậu định quay lại mắng hắn. Jungkook đỏ mặt ngồi dậy, cậu như con rô bốt từ từ di chuyển sang bên cạnh.
  • Kim Taehyung càng yên lặng càng khiến cậu cảm thấy bức rức trong người. Jungkook cố ngủ nhưng hình ảnh lúc nãy cứ hiện lên trong đầu cậu, đó là một sự cố không nên xảy ra.
  • Đồng hồ đã điểm mười giờ đêm, Jungkook vẫn quay qua quay lại không chịu ngủ. Cậu đang lựa con gấu bông khác để ôm thì Kim Taehyung ở bên cạnh lên tiếng.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Jungkook, cậu ngủ chưa?
  • Jungkook dừng hành động của mình lại để trả lời hắn:
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Vẫn chưa
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Tôi cũng không ngủ được, chắc tại lúc nãy ăn nhiều quá nên đầy bụng. Chúng ta xuống bên dưới tản bộ được không?
  • Jeon Jungkook ngồi dậy, cậu đi lại nhìn bên ngoài qua ban công. Tuyết không rơi nữa nên có thể đi dạo một chút cho khoay khỏa.
  • Hai người đi xuống sân dưới, không khí lạnh chợt ập đến khiến cho cậu co quắp người lại. Jungkook bị cái lạnh đánh cho gục ngã, bây giờ cậu mới hối hận khi đi dạo với Kim Taehyung.
  • Jeon Jungkook lén lút trốn về trước thì bị Kim Taehyung túm áo kéo lại.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Cậu định đi đâu?
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Tôi… tôi buồn đi vệ sinh quá
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Nói dối
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    A… là thật mà, tôi phải đi vệ sinh ngay nếu không sẽ ra quần mất
  • Jeon Jungkook định quay đầu chuồn luôn thì Kim Taehyung bất ngờ nắm hai vai cậu quay người lại phía mình.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Ch… Chuyện gì vậy?
  • Jungkook định quay đầu lại nhìn phía sau thì Kim Taehyung liền ngăn cản. Chắc chắn hắn đang giấu gì đó nên cậu đã ngồi thụp xuống, thoát khỏi tay của Kim Taehyung rồi nên cậu có thể quay ra sau để nhìn thứ hắn muốn che giấu.
  • Trời không lạnh đến mức có thể đống băng con người, nhưng Jungkook dường như không thể cử động được nữa. Cậu chính mắt thấy người mình yêu thương bao nhiêu lâu nay hôn say đắm Yumi trước cổng chung cư.
  • Hai người bọn họ nghĩ rằng giờ này không ai thấy nên mới có thể thoải mái biểu hiện tình cảm. Nhưng Park Jae Wook không ngờ rằng Jungkook lại nhìn thấy tất cả.
  • Nohara Yumi chào tạm biệt Park Jae Wook để lên căn hộ của mình thì Jungkook chạy đến nắm tay cô ta kéo lại. Cậu áp sát người Park Jae Wook rồi tra hỏi:
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Cô ta là gì của anh hả? Mau nói đi
  • Jeon Jungkook ngây người khi nhìn thấy Park Jae Wook kéo Yumi ra đằng sau mình, bảo vệ cô ta trước mặt cậu. Jungkook dường như đã có câu trả lời cho câu hỏi của mình, cậu hoàn toàn thất thế trước một người yêu cũ.
  • Park Jae Wook
    Park Jae Wook
    Jungkook, em không được động tay động chân lên người Yumi. Anh với cô ấy chỉ là bạn bè bình thường mà thôi
  • Jungkook nhìn anh ta, không thể tin được lời nói dối xấu xa đó.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Là bạn mà có thể ôm ấp rồi hôn nhau sao? Nếu cô ta là bạn bè thì tôi là gì của anh chứ? Lúc hôn cô ta anh có suy nghĩ một về tôi không?
  • Park Jae Wook
    Park Jae Wook
    Anh xin lỗi…anh…
  • Park Jae Wook
    Park Jae Wook
    Nohara Yumi không đứng yên một chỗ, cô ta nắm lấy tay của Park Jae Wook rồi hỏi câu tương tự.
  • Nohara Yumi không đứng yên một chỗ, cô ta nắm lấy tay của Park Jae Wook rồi hỏi câu tương tự.
  • Yumi
    Yumi
    Em chỉ là bạn của anh thôi sao? Từ khi nào mà anh lại nói dối nhiều đến vậy
  • Park Jae Wook ấp úng không nói thành lời vì anh ta đang rất rối. Bàn tay anh ta siết chặt, như muốn níu giữ Yumi lại để cô ta không chạy đi mất. Còn Jungkook, đến nhìn cậu anh ta cũng không dám.
  • Nước mắt cậu rơi xuống thấm ướt nền đất, thời gian qua cậu đã tốn thời gian yêu đương vô ích rồi. Những lúc buồn vui giận hờn đều tan thành mây khói, trở thành một ký ức đau lòng.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Park Jae Wook, rõ ràng anh yêu cô ta hơn tôi. Hai người là tình đầu, cũng là mối tình khó phai nhất…
  • Còn cậu…
  • Chẳng khác gì một kẻ tạm bợ.
  • Jungkook cảm tưởng như mình không thở nỗi vì cổ họng đã nghẹn đắng. Cậu có khóc hết nước mắt cũng không thay đổi được một điều rằng Park Jae Wook thà bỏ rơi cậu chứ nhất quyết không buông tay người phụ nữ kia.
  • Nếu đã vậy, chuyện này cũng nên kết thúc đi thôi.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Chúng ta chia tay đi… Tôi và anh giờ chẳng khác gì hai người bình thường lướt qua nhau
  • Park Jae Wook tỏ ra không đồng ý:
  • Park Jae Wook
    Park Jae Wook
    Jeon Jungkook, em đang nói gì vậy. Chúng ta đã khó khăn để thuyết phục mẹ anh như thế nào, vậy mà em định bỏ rơi anh sao?
  • Jungkook lùi bước, cậu gượng nở một nụ cười với anh ta:
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Tôi cũng đã cố gắng hiểu cho anh rồi, kết quả cả hai chuyện chẳng có chuyện nào thành cả. Anh buông tha cho tôi đi, tôi cũng buông tha cho anh…
  • Park Jae Wook
    Park Jae Wook
    Không được!
  • Cho dù Park Jae Wook có nói gì thì cậu cũng nhất quyết rời đi. Jungkook về lại căn phòng của mình mà nằm khóc trong đó, mọi thứ đã kết thúc với nỗi đau chỉ mình cậu mang lấy.
  • Kim Taehyung đứng ngoài cửa không thể giúp được gì, hắn càng xen vào chỉ khiến cho cậu buồn thêm mà thôi. Kim Taehyung ra sofa nằm, trong lòng nhói lên từng cơn vì nghĩ đến việc cậu đang khổ sở như thế nào.
  • Nếu như hắn có thể biết trước tình cảm này của mình sớm hơn, Park Jae Wook sẽ không thể chen chân vào được. Kim Taehyung nhất định không để cậu khóc nhiều như thế, những giọt nước mắt có thể rơi chỉ có thể là những giọt nước mắt hạnh phúc.
  • Đêm nay trôi qua thật dài, với cả Jeon Jungkook và hắn.
  • Sáng ngày hôm sau, đôi mắt của Jungkook đã sưng lên vì khóc quá nhiều. Cậu chậm chạp đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt rồi ra ngoài, cố gắng che đậy đi dáng vẻ tiều tụy của mình để ba mẹ khỏi phải lo.
  • Jeon Jungkook ra đến phòng khách thì thấy mẹ mình đang cúi xuống, tay áp lên trán Kim Taehyung.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Mẹ đang làm gì vậy?
  • Bà ấy quay lại đằng sau, ngoắc cậu lại gần rồi nói:
  • Bà Jeon
    Bà Jeon
    Trán thằng bé nóng quá, hình như là sốt rồi
  • Cũng phải, đêm qua hắn nằm bên ngoài lạnh lẽo như vậy bảo sao lại không bệnh cho được. Jungkook không còn tâm trạng nào lo lắng đến hắn nên đã nhờ mẹ mình chăm sóc cho Kim Taehyung.
  • Kim Taehyung bệnh như thế nhưng hắn vẫn không bỏ được những công việc lỡ dở ở công ty. Sáng nay còn chở cậu đến chỗ làm rồi ai về chỗ của người nấy. Cậu ngoài chuyện của Park Jae Wook ra còn nghĩ cho Kim Taehyung. Quy ra cũng do cậu chiếm chỗ nên hắn mới phải ra sofa nằm ngủ.
  • Đến giờ nghỉ trưa của nhân viên, Jungkook chạy ra ngoài mua cháo cho hắn. Cậu sợ Kim Taehyung mệt quá mà không ăn trưa nên đã đem cháo mình mua lên cho hắn.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Taehyung, tôi vào được chứ?
  • Bên trong hoàn toàn im lặng, Jungkook quyết định tự ý đi vào mà không có sự cho phép của hắn. Cánh cửa phòng mở ra, cậu hốt hoảng khi nhìn thấy Kim Taehyung nằm gục trên bàn làm việc.
  • Cậu chạy đến lây người hắn:
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Kim Taehyung, anh có sao không?
  • Gương mặt Kim Taehyung nhăn nhúm rồi từ từ mở mắt ra, giọng nói yếu ớt:
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Là cậu à…
  • Hắn gượng ngồi dậy trên ghế, nhìn tô cháo mà cậu đặt trên bàn.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Là cậu mua cho tôi sao?
  • Jungkook gật đầu:
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Tôi không thấy anh xuống nhà ăn nên đã mua đến, người anh còn mệt lắm không?
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Mệt lắm
14
Yêu