Jungkook ngưng một nhịp, sau đó lấy hết can đảm của mình để nói ra sự thật.
Jeon JungkookAnh còn nhớ thời gian mấy tháng trước chứ? Vào ngày 12, một người bạn của tôi đã tổ chức lễ cưới trên du thuyền
Kim Taehyung cau mày, như thể đang cố nhớ ra gì đó.
Kim TaehyungNgày 12 vào mấy tháng trước? Hình như lúc đó có một người bạn của tôi cũng tổ chức lễ cưới trên du thuyền. Ý của cậu là chúng ta trùng hợp gặp nhau ở đó sao?
Hắn cười cười, đột nhiên lại nhớ rõ khung cảnh ngày hôm đó. Vì là đám cưới nên không khí vô cùng náo nhiệt, người tiếp cận mời rượu cũng nhiều vô kể.
Kim TaehyungLúc mới gặp cậu tôi cảm thấy có chút gì đó quen thuộc. Thì ra là một trong những người mà tôi đã gặp ở lễ cưới hôm đó sao? Nếu nhìn rõ một chút thì tôi sẽ không bao giờ quên khuôn mặt này đâu
Jungkook cúi đầu, điệu bộ trầm tĩnh nói tiếp:
Jeon JungkookĐương nhiên là anh không nhớ rõ. Vì khi chúng ta gặp nhau anh đã uống rất nhiều rượu
Kim TaehyungTôi… không làm gì thất lễ với cậu chứ?
Nhìn biểu cảm trên gương mặt của Jungkook làm cho hắn nghi ngờ bản thân đã làm gì sai.
Jeon JungkookKhông có, đều do cả hai tự nguyện
Jeon Jungkook ngẩn đầu nhìn thẳng vài đôi mắt đen láy của Kim Taehyung, nói ra từng chữ thật rành mạch.
Jeon JungkookHôm đó chúng ta đã ngủ với nhau
Sắc mặt của Kim Taehyung thoáng chốc hoảng hốt:
Kim TaehyungTôi… ngủ với cậu?
Jeon JungkookAnh rất say nên có thể không nhớ nhưng tôi vẫn còn chút tỉnh táo. Sau khi xong chuyện tôi đã rất hối hận và bỏ đi ngay
Kim Taehyung trầm mặc, tự an ủi bản thân đó không phải chuyện gì ghê gớm. Jeon Jungkook cũng nói đó là chuyện cả hai tự nguyện nên hắn không cần cảm thấy quá tội lỗi.
Kim TaehyungJungkook… còn chuyện cậu hỏi lúc nãy là sao? Nó có liên quan gì đến chuyện này?
Cậu đặt tay lên bụng của mình rồi nói:
Jeon JungkookTôi phát hiện mình mang thai, đứa bé là con anh
Đến lúc này, sắc mặt của Kim Taehyung đã chuyển sang xanh ngắt. Trong kinh doanh, bất cứ thứ gì hắn cũng dự liệu được từ trước, nhưng cũng có ngày hắn nhận một cú trời giáng như thế.
Tiếng một người phụ nữ phát ra từ đằng sau. Jungkook quay đầu lại nhìn, cảm thán với sắc đẹp kiều diễm của cô ta. Nhưng biểu cảm thì có chút giống với Kim Taehyung hiện tại, đều kinh ngạc đến mức không thốt được lời nào tử tế.
Người phụ nữ đi đến, đứng trước mặt Kim Taehyung mà chất vấn.
Jeon SominCậu giải thích chuyện này đi
Kim Taehyung ngước lên nhìn, bàn tay run rẩy nắm lấy tay của người phụ nữ.
Kim TaehyungSomin à, cậu nghe tất cả rồi sao?
Jeon SominĐúng vậy, thật may mắn khi tôi có thể nhìn rõ bộ mặt của cậu
Kim TaehyungKhông phải như vậy đâu!
Jungkook nhìn bộ dạng của người tên Somin cũng đoán ra được vài thứ. Cô ta vừa đi mua thức ăn về, quần áo cũng là loại mặc ở nhà. Người bạn quan trọng mà Kim Taehyung nói chắc chắn chính là người này.
Khuôn mặt của Somin có vẻ đau khổ, không giống với tưởng tượng của cậu chút nào. Kim Taehyung thì dùng hết lời lẽ để giải thích, cứ như vừa bị bắt gian vậy.
Bọn họ ôm nhau trước mặt cậu, Kim Taehyung còn hạ giọng xin lỗi rối rít. Người phụ nữ trong lòng bật khóc nức nở, buông giọng trách móc.
Jeon SominCậu nói yêu tôi cơ mà, tại sao sau lưng lại có con với người khác?
Bàn tay của Kim Taehyung siết chặt không muốn buông ra.
Kim TaehyungSomin à, đó chỉ là một tai nạn thôi
Jeon SominTai nạn gì chứ? Cậu nói dối, cả lời yêu tôi cũng là nói dối!
Kim Taehyung nắm lấy vai của Somin, ánh mắt thành thật thừa nhận:
Kim TaehyungSao lời đó có thể là nói dối được chứ? Mình đã thích cậu từ rất lâu rồi, từ khi chúng ta còn chưa là bạn kia mà!
Jeon Somin ngơ ngác nhìn hắn, miệng mấp máy nói ra những câu tàn nhẫn mà hắn không ngờ tới:
Jeon SominVậy thì giải quyết đứa trẻ kia đi, cũng chấm dứt quan hệ với chàng trai kia. Nếu muốn ở bên mình đến thế, cậu phải chấp nhận những yêu cầu này
Kim Taehyung có chút lưỡng lự, việc giết hại một sinh linh vô tội chính là việc làm trái với đạo đức. Dù tình yêu có to lớn thế nào, hắn cũng không thể mù quáng làm những việc xấu xa như vậy.
Jeon Jungkook đứng dậy, cậu chạy đến nắm lấy tay áo của Kim Taehyung. Giờ chỉ có thể buông bỏ, cậu không cần phải khiến cho bản thân và người khác đau khổ.
Jeon JungkookTôi sẽ tự mình nuôi con, hai người không cần phải bận tâm về tôi và đứa trẻ
Jungkook nói xong thì quay đầu bỏ đi, Kim Taehyung nhanh tay nắm lấy áo của cậu kéo lại. Trái tim rất muốn cậu rời đi nhưng lý trí bảo phải giữ lại.
Kim Taehyung đứng ở giữa rất khó xử. Tình yêu cả đời của mình và trách nhiệm cho sai lầm, hắn không biết nên chọn lấy bên nào.
Jeon Somin cười nhạt, cô ta đẩy Kim Taehyung về phía Jungkook rồi cúi xuống nhặt túi thức ăn của mình lên.
Jeon SominĐủ rồi, vậy là anh vẫn chọn cậu ta thay vì tôi. Lời yêu của anh chỉ đến mức này nên tôi cũng không cần phải bận lòng nữa, xem nó như không khí rồi quen đi thôi
Sau đó cô ta chuyển ánh mắt giận dữ nhìn Jungkook, như con hổ đang nhìn kẻ thù của nó. Một phần kinh tởm cơ thể của cậu, một phần căm hận vì không thể xé xác cậu ra.
Jeon SominGắng dưỡng thai cho tốt rồi xem thế giới nhìn cậu với đôi mắt như thế nào. Chúc may mắn và không bao giờ gặp lại
Jeon Somin bỏ đi, Kim Taehyung thất vọng đến mức suy sụp khụy xuống nền đất cứng. Bởi vì hắn biết, một khi không chịu nắm bắt thì cơ hội sẽ vuột khỏi tầm tay.
Jeon JungkookAnh Taehyung…
Jungkook đặt tay lên vai của hắn, cố tình muốn an ủi, nhưng lại nhận lấy ánh mắt ghẻ lạnh của Kim Taehyung. Hắn đứng dậy, gạt tay của cậu ra khỏi người mình rồi đi nhanh đến chỗ đậu xe.
Mọi chuyện kết thúc một cách rối ren như thế. Dự tính ban đầu biến thể thành một mớ hỗn độn.
…
Ngày hôm sau, cậu đang làm trong cửa hàng bánh thì trời bắt đầu đổ mưa. Jungkook nhìn ra phía cửa kính, đường phố bây giờ không một bóng người qua lại. Kim Taehyung hôm nay cũng không tới, chắc hắn giận cậu nhiều lắm.
Nhớ lại, tối hôm qua cậu cũng vì chuyện này mà khóc xưng mắt. Không hiểu tại sao lại như thế nữa, chuyện cái thai cậu đã tính là không dễ thành công nhận được sự chấp nhận của Kim Taehyung rồi. Nhưng lồng ngực vẫn đau nhói, như thể cậu đã có tình cảm với hắn vậy.
Thổn thức đến tận sáng hôm nay, hắn không đến càng khiến cho tâm trạng của cậu tệ hơn nữa. Giữa lúc trời như mưa bão thế này còn có khách đến cửa hàng. Người đàn ông đi vào trong với chiếc ô màu đen vừa gập lại, mắt cứ nhìn ra bên ngoài.
Anh ChủTrời này mà có người đứng tắm mưa nữa, đúng là bệnh mà
Jungkook cũng nhìn ra, nhưng mưa dày quá không thấy rõ thứ gì cả. Cậu quay lại hỏi người đàn ông.
Jeon JungkookAnh chủ, anh đang bực mình chuyện gì hả?
Anh ta đến lựa bánh, miệng mấp máy nói với cậu:
Anh ChủKhông có. Mà nếu cửa hàng chúng ta có dư cái ô nào thì cho người đàn ông ngoài kia mượn đi, anh ta cứ đứng đó mãi
Jungkook ngơ ngác hỏi:
Jeon JungkookNgười nào ạ?
Anh ChủThì cái người cao cao đứng đối diện đường ấy. Không biết buồn chuyện gì mà cứ đứng dưới mưa nhìn điện thoại mãi. Sẵn quán đang vắng khách thì cậu thử giúp anh ta xem, tôi mua bánh xong đi ngay nên không tiện hỏi lắm
Jeon JungkookVâng, thanh toán xong tôi sẽ đưa ô ra cho anh ta
Chủ cửa hàng mà cậu làm mang bánh đã mua rời đi. Jungkook liền đi tới chỗ cắm ô rồi lấy một chiếc ô cũ màu đỏ đi ra ngoài. Đứng ở bên ngoài dễ quan sát hơn là ở trong cửa tiệm, thoáng chóc cậu đã thấy được người đàn ông cao to mà anh chủ đã nói tới.
Jungkook băng qua con đường vắng vẻ, lại gần người đàn ông đưa ô cho anh ta. Nhưng động tác đưa ô ra nhanh chóng dừng lại, vì cậu nhận ra người này.
Jeon JungkookTaehyung? Sao anh lại đứng đây vậy?
Hắn không trả lời, gương mặt buồn bã chăm chăm nhìn vào điện thoại. Jungkook bạo gan nhìn lén qua một chút, đọc được những dòng tin nhắn mà Jeon Somin đã gửi cho Kim Taehyung.
(Jeon Somin: Taehyung à, tôi cũng thích cậu từ rất lâu rồi. Tôi về đây là vì muốn cùng cậu có gì đó trong mối quan hệ của chúng ta, nhưng vì chuyện hôm qua mà tôi suy sụp lắm.)
(Jeon Somin: Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và tôi không thể chấp nhận được chuyện cậu có con với người khác. Hẳn là hai người rất muốn tôi biến mất, vậy nên giờ tôi đang trên đường trở về Mĩ rồi. Tạm biệt cậu.)
Bàn tay của Kim Taehyung đặt trên bàn phím nhưng không hề nhắn lại.
Jeon JungkookNếu anh không đành lòng để cho cô ấy đi thì cứ đến ngăn lại đi. Tuy tôi không thể bỏ đứa bé nhưng có thể cùng nó biến mất, nhất định không xuất hiện trước mặt hai người
Hai bàn tay của cậu siết chặt, nói ra những lời này khiến cậu rất đau lòng. Nhưng không còn cách nào khác, cậu và đứa con này chính là vật cản. Dù cho có được Kim Taehyung chấp nhận cũng không được yêu thương trọn vẹn.
Jeon JungkookTaehyung… anh hãy làm những gì mình muốn đi, tôi cũng sẽ làm những gì tôi muốn…
Những giọt nước mắt của cậu rơi xuống. Mối quan hệ đang tốt đẹp trở nên cưỡng ép, không muốn buông bỏ cũng không muốn tiếp tục.
Kim Taehyung nhìn cậu, đôi mắt vô hồn đỏ ngầu khẽ lây động.
Kim TaehyungViệc tôi và Somin không thể ở bên nhau, đó không phải lỗi của cậu. Nói đúng hơn là lỗi của tôi ngay từ đầu, tôi không có tư cách trách móc ai trong hai người cả
Đúng, đây đều là cả hai tự nguyện ngủ với nhau đêm đó, hắn lấy cớ gì mắng chửi cậu là kẻ phá đám. Jeon Jungkook muốn hắn giữ Somin lại, hắn phải giữ cô ta bằng cách nào đây?
Kim TaehyungMọi chuyện giữa tôi và cô ấy kết thúc rồi, cậu đừng nói thêm gì nữa
Kim Taehyung cằm lấy chiếc ô màu đỏ trên tay của cậu, gượng cười nói:
Kim TaehyungTôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu và đứa con trong bụng. Nhưng giờ tinh thần tôi không được ổn định, tôi cần thời gian ở một mình. Khi nào có thể, tôi sẽ liên lạc với cậu sau
Nói xong, Kim Taehyung hòa vào màn mưa dày đặc rồi biến mất.