Đứa Bé Là Con Anh
  • Thà rằng cứ giữ những ký ức đẹp về nhau rồi kết thúc chuyện này đi thôi, không để nó trở nên dai dẳng như thế này nữa. Nhưng nghĩ lại, Jungkook tự cười nhạo mình.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Trước giờ vị trí của tôi trong lòng anh đều thuộc về người khác. Đến cuối cùng cũng không thu về được gì, có phải anh đã quá ích kỷ không thể cho tôi một lần được đối xử công bằng?
  • Kim Taehyung túm tóc cậu giật ngược lui sau, nãy giờ hắn nghe cậu lảm nhãm đã đủ lắm rồi.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Jeon Jungkook, cậu cứ yên tâm ở lại bên cạnh tôi đóng vai một người tình cho tốt, tôi vẫn sẽ đối xử với cậu như bình thường
  • Cậu nhìn hắn bằng ánh mắt chán ghét và khinh bỉ, Kim Taehyung trước sau gì vẫn muốn lợi dụng cậu một cách triệt để. Jungkook khóc nức lên, cậu lớn tiếng nói với hắn:
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Tôi không muốn ở bên anh, tất cả chỉ là lừa dối thôi. Là tôi tự đa tình, làm ơn đừng biến tôi thành một tên ngốc nữa được không?
  • Bàn tay hắn siết chặt tóc của cậu, tức giận hét lên:
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Cậu nên nhớ mình chỉ là một món đồ tôi đã mua về, được tôi yêu thương chính là phúc của cậu! Vốn dĩ cậu đã chẳng có lựa chọn nào rồi, tự nhìn lại bản thân mình đi rỗi hẵn nói chuyện với tôi!
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Bản thân tôi… phải, tôi chỉ là một món đồ mà thôi. Nhưng tôi vẫn có cảm xúc của mình, tôi ghét anh, ghét anh chạm vào mình… Tất cả những gì liên quan đến anh đều thật kinh tởm
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Cậu dám nói vậy sao?
  • Hắn không ngờ được Jeon Jungkook lại xem mình như rác rưởi. Kim Taehyung giận điên người lên, nếu cậu không muốn ở lại bên cạnh hắn cũng được thôi.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Tôi cho cậu toại nguyện!
  • Kim Taehyung kéo Jungkook đi dù cậu đang bị thương nặng sau lưng, cả cái chân gãy của cậu vẫn chưa lành hẳn. Jungkook đáng thương bị hắn kéo ra xe, cậu đã khóc rất nhiều trong chuyến đi.
  • Chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự lớn ở ngoại ô thành phố. Kim Taehyung mạnh bạo kéo cậu xuống xe rồi dẫn vào bên trong phòng khách. Đúng lúc anh trai của hắn ta cũng đang ở đó với khách của mình.
  • Kim Jong Han nhìn em trai mình rồi khó xử nói với vị khách đối diện:
  • Jong Han
    Jong Han
    Hiện tại tôi có việc bận nên hẹn anh khi khác
  • Quần chúng 2
    Quần chúng 2
    Vâng, tôi sẽ đến gặp anh sau
  • Vị khách không quan trọng rời đi, Kim Jong Han mới rảnh rỗi nhìn qua hắn.
  • Jong Han
    Jong Han
    Em đến đây có việc gì?
  • Kim Taehyung xách cổ áo của Jungkook đẩy người cậu về phía Kim Jong Han, chỉ chút xíu nữa thôi là anh ta không đỡ được cậu rồi.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Em đến giao người cho anh, dùng làm sao thì tùy
  • Kim Taehyung định bỏ đi thì Jungkook với người đến trước túm áo hắn kéo lại. Vì cái chân bị gãy mà cậu suýt nữa bị ngã, cũng vì vết thương ở sau lưng mà không thể nào đứng thẳng lên được.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Đừng mà, tôi không muốn làm người của anh ta!
  • Kim Taehyung giật áo của mình lại, làm cả người Jungkook ngã nhào đến phía trước, đập mạnh cằm xuống đất. Cậu vẫn nhất quyết níu lấy bàn chân của Kim Taehyung mà cầu xin hắn.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Đừng mà, đừng bỏ tôi lại. Tôi biết lỗi rồi, tôi sẽ làm theo những gì anh bảo mà
  • Jungkook gào khóc thảm thiết, cậu không muốn qua tay người đàn ông khác. Cậu muốn trốn khỏi đây ngay lập tức, nên đã buông bỏ tất cả sĩ diện của mình mà cầu xin Kim Taehyung.
  • Nhưng hắn lại tuyệt tình đá tay cậu qua một bên rồi bước ra khỏi cửa. Jungkook nức nở từng tiếng, với gọi hắn:
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Kim Taehyung, đừng bỏ tôi lại! Xin anh đó, Kim Taehyung!
  • Jungkook quằn quại trên đất với vũng máu dưới thân mình. Cậu đau đớn ôm lấy cơ thể, đau đến mức muốn ngất đi.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Đừng rời đi… tôi sợ lắm…
  • Kim Jong Han đến đỡ Jungkook đứng dậy rồi nói với cậu:
  • Jong Han
    Jong Han
    Đừng gọi nữa, nó đi mất rồi
  • Nói xong anh ta bế cậu trên tay đem về phòng mình rồi gọi bác sĩ đến. Mất một lúc để vị bác sĩ tóc bạc trắng đến nhà, ông ta xử lý lại vết thương cho Jungkook rồi còn cho cả thuốc uống.
  • Jong Han
    Jong Han
    Xong rồi chứ?
  • Kim Jong Han lên tiếng hỏi, vị bác sĩ kia kính cẩn đáp lại:
  • Bác sĩ
    Bác sĩ
    Xong rồi thưa ông
  • Jong Han
    Jong Han
    Ra ngoài đi, người làm của tôi sẽ trả tiền cho ông như thường lệ
  • Bác sĩ
    Bác sĩ
    Vâng
  • Người bác sĩ rời đi, Kim Jong Han ngồi xuống giường vuốt ve gương mặt của Jungkook rồi nhếch môi cười.
  • Jong Han
    Jong Han
    Đẹp lắm
  • Anh ta không đợi được nữa mà cởi áo của mình ra, dùng nó trói hai tay của Jungkook lại rồi kéo lên đỉnh đầu của cậu. Biết Kim Jong Han định làm gì, nó cũng giống với những lần Kim Taehyung muốn làm tình cũng cậu.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Đừng mà, tôi xin ông đừng chạm vào tôi
  • Anh ta cúi xuống hôn lên trán cậu rồi nói nhỏ:
  • Jong Han
    Jong Han
    Đừng lo, tôi sẽ không làm đau cậu đau
  • Mọi thứ sẽ thật nhẹ nhàng vì cậu đang bị thương. Đáng ra Kim Jong Han sẽ không làm chuyện này với người bệnh nhưng vì cậu quá ngon miệng nên anh ta không thể kiềm chế được mà muốn thử nếm qua.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Tôi xin ông, tôi không muốn làm chuyện này…
  • Jungkook nhắm tịt đôi mắt lại khi Kim Jong Han cúi xuống hôn cậu, nước mắt cứ thế ứa ra nơi khóe mắt. Cậu có thể cảm nhận được quần áo trên người mình dần được trút bỏ. Kim Jong Han cắn mút nơi đầu ngực rồi đưa tay xuống dưới để nới lỏng hoa cúc.
  • Jungkook cong người lên muốn phản kháng nhưng tay lại bị giữ chặt. Cậu liên tục cầu xin nhưng Kim Jong Han không nghe lấy một lời. Anh ta đã chuẩn bị xong và muốn tiến vào ngay, tuy nhiên anh ta vẫn dừng lại một lúc để xem Jungkook có đau lắm không.
  • Jong Han
    Jong Han
    Tôi vào đây, cậu chịu khó một chút
  • Anh ta vuốt phần tóc mái ẩm ướt mồ hôi của mình lui sau, thở hắt ra một hơi dài rồi bắt đầu chạm vào Jungkook. Cậu bất ngờ dùng chân đá Kim Jong Han ngã lui sau trước khi anh ta xâm hại cơ thể cậu.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Đừng động vào tôi
  • Vừa nói, cậu vừa nhắm mắt dùng chân đèn ngủ đánh vào đầu Kim Jong Han. Khi mở mắt đã thấy đầu anh ta chảy máu và đôi mắt giận dữ vô cùng hướng về phía Jungkook.
  • Jong Han
    Jong Han
    Sao cậu dám đánh tôi?
  • Bàn tay to lớn nổi đầy gân tiến đến, Jungkook xoay người tránh né để rồi cả cơ thể đập mạnh xuống sàn nhà phía dưới. Cậu dùng phần chân còn lành lặn của mình để đẩy cơ thể về phía trước trong khi tay vẫn đang bị trói.
  • Jungkook muốn trốn đi, muốn thoát khỏi Kim Jong Han đang hứng tình. Nhưng càng di chuyển thì càng đau đớn, vết thương ở lưng lại bắt đầu rỉ máu ra.
  • Hình ảnh cánh cửa lớn tối màu đang dần nhòe đi, đôi mắt cậu đã không còn nhìn rõ gì nữa rồi. Jungkook cảm thấy cơ thể như bị xé làm đôi. Cậu mệt mỏi dừng lại, da mắt không tự chủ mà trùng xuống, dần dần ngất đi.
  • Trong căn phòng rộng lớn với thiết kế theo phong cách Châu Âu. Kim Taehyung ngồi ở chiếc ghế lớn chờ Lee Tae Moo khám cho Jungkook. Mất một lúc lâu để anh ta kiểm tra xong vết thương trên người cậu, ấy vậy mà khi xong cũng chẳng nói một lời.
  • Kim Taehyung biết rằng anh ta đang giận nên không tra hỏi nữa mà đuổi khéo Lee Tae Moo đi trước khi anh ta dọn miệng chửi bới. Hắn ngồi lại trong căn phòng yên tỉnh sau khi tiễn người bạn của mình về.
  • Cánh cửa phòng mở ra, Kim Jong Han bước vào với cái đầu đã được băng bó bằng băng trắng. Anh ta nhìn Jungkook đang ngủ say với một ánh mắt đầy tức giận rồi quay sang hỏi Kim Taehyung:
  • Jong Han
    Jong Han
    Cậu ta là gì của em?
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Chỉ là một người hầu thôi, không có gì đặc biệt
  • Kim Jong Han ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh rồi nở một nụ cười kiêu ngạo như anh ta đã biết mọi thứ.
  • Jong Han
    Jong Han
    Lúc em xuất hiện anh cứ tưởng là một con hổ đang gầm gừ lao vào phòng mình. Thấy em bảo vệ cho thằng nhóc đó khiến anh ngạc nhiên đấy, thậm chí không quan tâm rằng anh trai mình đang ăn bữa tối
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Anh nói chuyện nghe tởm quá đi. Em chỉ không muốn cậu ấy phải hoảng sợ khi ngủ với một người đàn ông lạ
  • Jong Han
    Jong Han
    Vậy hết lạ là được chứ gì?
  • Kim Taehyung im lặng không đáp, ý của hắn là không muốn Jungkook ngủ với Kim Jong Han. Vì cậu chỉ thích hợp với hắn mà thôi.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Em xin lỗi vì đã làm chuyện không đâu nhưng em không thể để Jeon Jungkook cho anh được. Lần sau khi đi công tác em sẽ mua một người khác cho anh
  • Kim Jong Han nhếch mày ngạc nhiên, không lẽ đứa em trai cuồng công việc của anh ta cũng biết quan tâm người khác rồi?
  • Jong Han
    Jong Han
    Em thích cậu ta à?
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Không có, sao em có thể thích một người hầu được chứ, anh tỉnh táo lại đi
  • Kim Taehyung cố giải thích rằng cậu giống với mối tình đầu của mình nên mới có chút cảm giác, nhưng hoàn toàn không phải là yêu.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Em sẽ đưa Jungkook đi sau khi cậu ấy tỉnh lại, cảm ơn anh đã cho mượn chỗ để cậu ấy nghỉ ngơi
  • Kim Jong Han thở hắt ra một hơi dài rồi đưa tay xoa đầu Kim Taehyung.
  • Jong Han
    Jong Han
    Anh biết tình cảm của em nhưng bố mẹ sẽ không chấp nhận việc này đâu
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Em biết điều đó nhưng em cần Jungkook
  • Jong Han
    Jong Han
    Không phải anh bảo em bỏ rơi cậu ấy, chỉ là không được mà thôi. Em với cậu ta chẳng có kết quả nào đâu, nếu không phải Jo In Na thì em cũng phải kết hôn với một tiểu thư của nhà nào đó
  • Nếu chịu chấp nhận điều này và sinh cho bố mẹ anh ta một đứa con thì Kim Taehyung có thể hoàn thành nghĩa vụ của mình. Đến khi đó hắn có thể giống anh ta, tự do tìm người làm gối ôm cho mình mà không bị bố mẹ ngăn cấm.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Em không thể làm giống như anh được
  • Jong Han
    Jong Han
    Sợ cậu ấy sẽ đau khổ sao?
  • Như cái lần người yêu của Kim Jong Han tự sát khi biết tin anh ta lấy vợ, điều đó khiến cho cả anh ta và vợ đau lòng không ít. Nhưng không còn cách nào khác được, Jeon Jungkook chỉ có thể là người tình bí mật của Kim Taehyung mà thôi.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Em sẽ không lấy vợ, em không muốn làm những chuyện mình không thích cho dù bố mẹ có bắt ép như thế nào đi nữa
  • Kim Jong Han bật cười:
  • Jong Han
    Jong Han
    Vậy còn không thừa nhận là em yêu Jeon Jungkook đó sao? Nếu không thì em cần gì phải chọn con đường khó khăn đó
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Em không có yêu cậu ta, nếu có cũng chỉ vì tình cảm em dành cho Do Jun mà tôi
  • Jong Han
    Jong Han
    Rồi rồi, anh không nói đến chuyện đó nữa
  • Kim Taehyung đứng bật dậy, căn dặn anh trai của mình:
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Anh đừng có nói chuyện em đột ngột xông vào phòng anh để bảo vệ cho cậu ấy. Jeon Jungkook không nên hiểu lầm thêm chuyện này
  • Kim Jong Han gật đầu, anh ta cũng không phải kẻ mách lẻo. Thấy Kim Taehyung không muốn rời đi dù bộ dạng của hắn như đã sẵn sàng. Anh ta đứng dậy, để bản thân mình rời đi, dành cho hai người họ một không gian riêng.
  • Kim Taehyung chờ anh hai mình đi khỏi một lúc rồi đi đến bên cạnh Jungkook, ngắm nhìn bộ dạng không chút phòng bị của cậu.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Tôi thừa nhận bản thân đã nghĩ đến cậu rất nhiều. Chuyện lần này cũng vì cậu mà đến, nhưng đừng hiểu lầm. Tôi chỉ không muốn làm một kẻ xấu để cậu bị người đàn ông khác tùy ý chơi đùa
  • Kim Taehyung càng nhìn cậu thì càng khó chịu. Vì hiện tại hắn không thể cảm nhận được sự hiện diện của Kim Do Jun nơi cậu nữa. Một Kim Do Jun không bao giờ đáng thương như vậy, cũng không bao giờ làm hại ai.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Bây giờ cậu đã thành công lấy lại công bằng cho mình rồi. Cậu không còn là Do Jun nữa, vì thế… tôi không còn tình cảm gì với cậu nữa, sau này cũng sẽ không có chuyện tôi yêu một Jeon Jungkook… Không bao giờ!
  • Jungkook tỉnh dậy trong căn phòng tối đen, bóng tối khiến cho cậu có đôi chút hoảng sợ. Ngồi dậy trên chiếc giường lớn, Jungkook đưa tay ôm bụng mình vì cơn đau từ lưng truyền đến.
  • Chuyện gì đã xảy ra sau khi cậu ngất đi? Kim Jong Han đã xâm hại cậu sao, anh ta đã làm rồi?
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Không thể nào…
  • Jungkook mếu máo siết lấy tấm chăn mềm trên người mình. Bây giờ cảm thấy cơ thể rất dơ bẩn, hết qua tay người đàn ông này rồi đến người khác, chẳng khác gì loại đi*m mà cậu từng ghét cay ghét đắng.
  • Cậu không muốn lại khóc nữa, bao nhiêu đó nước mắt là quá đủ rồi. Jungkook xuống giường, đi cà nhắc đến chiếc cửa lớn. Cậu ra bên ngoài nhưng cũng chẳng thấy ai trên hành lang nên đã tiếp tục đi xuống phía dưới.
  • Trong căn phòng khách thoang thoảng mùi thơm của loại trà thượng hạng, Kim Jong Han ngồi một mình như đang chờ đợi điều gì đó. Cậu thấy sợ nhưng vẫn cất tiếng gọi anh ta.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Kim… Jong Han
  • Anh ta quay lại khiến cho cậu giật mình, vết thương mà cậu gây ra đang được băng bó lại cẩn thận. Jungkook cúi đầu, khúm núm đứng đó với hai bàn tay đan sát vào nhau.
  • Jong Han
    Jong Han
    Lại đây ngồi đi
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Tôi… sợ
  • Kim Jong Han nhíu mày khó chịu, anh ta không làm gì để cậu phải có cái biểu cảm đó với mình. Thấy cậu không thể di chuyển được như người bình thường, anh ta đi đến bế cậu lên rồi đi đến đặt xuống chiếc ghế đối diện mình.
  • Kim Jong Han trở lại chỗ ngồi của mình rồi căn dặn người làm chuẩn bị xe để đưa cậu trở về nhà của Kim Taehyung. Hắn đã căn dặn anh trai mình làm như thế khi Jungkook tỉnh lại.
  • Cậu mừng khi anh trai Kim Taehyung chịu buông tha cho mình, nhưng cũng không muốn trở về bên con người tàn nhẫn kia. Hắn ta đã đưa cậu đến đây, để cậu bị người đàn ông khác cưỡng bức.
  • Jungkook hận đến nỗi nắm chặt tay ghế sofa, nước mắt không tự chủ mà chảy ra. Hắn ta hoàn toàn không có chút thương xót cậu, cho dù cậu có là Kim Do Jun hay là Jeon Jungkook.
  • Jong Han
    Jong Han
    Hận lắm à?
  • Kim Jong Han lên tiếng hỏi cậu rồi chăm một điếu thuốc. Anh ta nhả ra những làn khói trắng rồi nói với cậu:
  • Jong Han
    Jong Han
    Cậu chỉ là một công cụ dành cho những lúc cần thôi, lấy tư cách gì để hận? Cho dù tôi có dùng cậu đến hỏng cũng là chuyện hiển nhiên, không có lấy một chút tội lỗi
  • Anh ta đang nói gì vậy? Tại sao có thể thốt ra những lời ghê tởm như vậy. Jungkook không muốn nghe vì nó phản ánh đúng vị trí của cậu, trước sau gì cũng chỉ là một món đồ chơi tình dục được mua về.
14
Thà rằng