Đứa Bé Là Con Anh / Tìm được con
Đứa Bé Là Con Anh
  • Taeguk đã mất tích hơn sáu ngày rồi, thằng bé mới chỉ mười lăm ngày tuổi không biết có được chăm sóc hay không. Ở bệnh viện, Kim Taehyung đón Jungkook về nhà điều trị nhưng không lúc nào thôi lo lắng. Cậu thường nép mình vào một góc tối, cắn móng tay và lẩm nhẩm một mình.
  • Biết là cậu lo cho đứa bé nhưng không thể để tinh thần mình bất ổn như thế. Kim Taehyung lo chuyện trên công ty đã đủ đau đầu, lại còn phải chăm lo cho Jungkook, cộng thêm việc tìm kiếm con trai vẫn chưa có tiến triển gì. Hắn về nhà liền nằm phịch trên giường, đến cơm cũng chẳng buồn ăn. Dì giúp việc gõ cửa phòng, gương mặt đầy vẻ lo âu.
  • Giúp việc
    Giúp việc
    Cậu Taehyung, tôi nấu cơm tối xong rồi, cậu thay đồ rồi ra ăn đi
  • Hắn lười nhác nhìn ra cửa:
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Con không ăn đâu, dì cứ ăn đi ạ
  • Giúp việc
    Giúp việc
    Cậu bỏ bữa như vậy thì tội nghiệp dạ dày lắm, dù sao cũng nên ăn một chút để bụng dạ đỡ trống
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Con không ăn nỗi… À mà Jungkook đã ăn chưa dì?
  • Giúp việc
    Giúp việc
    Chưa, cậu ấy cũng giống cậu Taehyung, không chịu ăn gì cả
  • Kim Taehyung liền bật dậy trên giường. Hắn ngồi xếp bàng, tay vò đầu.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Cậu ấy vẫn cứ thế này thì không ổn thật
  • Dì giúp việc cũng gật đầu:
  • Giúp việc
    Giúp việc
    Cậu có cách nào không, chứ nhìn cậu ấy như thế làm tôi cũng buồn theo. Phụ nữ sau sinh rất dễ bị trầm cảm, Jungkook là con trai nhưng vẫn không phải ngoại lệ
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Dì nói cũng đúng
  • Cậu vì mất đi Taeguk mà rơi vào trạng thái trầm cảm, nếu để nặng hơn thì sau này muốn chữa trị cũng rất khó.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Dì cứ ăn cơm đi, con sẽ đưa Jungkook ra ngoài ăn
  • Giúp việc
    Giúp việc
    Vậy nhé, tôi sẽ gọi xe giúp cậu
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Cảm ơn dì
  • Kim Taehyung đứng dậy đi vào trong phòng tắm. Hắn chuẩn bị thật chu đáo rồi mới qua phòng của cậu. Kim Taehyung gõ cửa nhưng không có ai đáp lại, hắn kiên nhẫn gõ thêm vài lần nữa. Cuối cùng bên trong cũng có tiếng đáp lại:
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Tôi ra ngay
  • Jungkook mở cửa với hai hàng nước mắt chảy dài xuống. Thấy Kim Taehyung nhìn mình chằm chằm, Jungkook vội lau nước mắt.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Anh tìm tôi có chuyện gì không?
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Tôi có chuyện thì mới được tìm cậu sao?
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    À không, anh có thể tìm tôi bất cứ lúc nào mà
  • Kim Taehyung đưa tay lên xoa mắt cậu, dịu dàng nói:
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Cậu chưa ăn tối đúng không? Chúng ta ra ngoài ăn nhé, tôi sẽ đưa cậu đi
  • Jungkook lắc đầu:
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Tôi không muốn ăn
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Không ăn làm sao mà được, cậu phải ăn thì mới có sức. Hơn nữa chuyện của Taeguk có chút tiến triển, đi với tôi rồi tôi từ từ kể cho cậu nghe
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Thật sao? Chúng ta sẽ tìm được Taeguk chứ?
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Chắc chắn sẽ tìm được, cậu yên tâm đi
  • Jungkook gật gật, có chút hy vọng làm tâm trạng cậu thoải mái hơn rồi.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Vậy giờ chúng ta ra ngoài ăn nhé, để tôi giúp cậu chọn quần áo
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Vâng
  • Kim Taehyung vào bên trong, chọn một bộ quần áo đơn giản trong tủ rồi đưa nó cho Jungkook. Trong khi ngồi bên ngoài chờ cậu thay đồ, Kim Taehyung phát hiện một ít máu dính trên tường trông như dấu vết cào cấu. Jungkook đã thật sự không ổn rồi, hắn càng lúc càng lo cho cậu.
  • Kim Taehyung đi tới hộc tủ, lấy giấy viết ra ghi gì đó rồi dán lên chiếc đèn ngủ trên bàn.
  • Kim Taehyung và Jungkook đến nhà hàng, hắn gọi cho cậu toàn những món bổ dưỡng. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện cùng nhau. Jungkook không quan tâm gì ngoài những thứ liên quan đến Taeguk, mỗi khi nói đến thằng bé thì cậu rất chú tâm để nghe.
  • Vừa tính tiền xong thì Kim Taehyung nhận được điện thoại của thám tử.
  • “Tôi nghe đây, có tin gì mới sao?”
  • [Đúng vậy, tôi đã tìm ra nơi người phụ nữ đó đang ở. Cảnh sát đã xuất phát đến đó rồi, anh cũng đến đi.]
  • “Tôi biết rồi!”
  • Kim Taehyung cúp máy, hắn quay lại nắm tay Jungkook reo lên vui sướng:
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Chúng ta tìm thấy Taeguk rồi!
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Thật sao?
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Là thật, giờ tôi sẽ đến đón thằng bé ngay đây. Cậu về nhà đợi tôi đem Taeguk về, tôi hứa sẽ đưa bé con trở về lành lặn
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Anh hứa đó, tôi sẽ chờ
  • Kim Taehyung gật đầu với cậu rồi chạy ra đường lớn bắt taxi. Hắn đến địa điểm mà thám tử đã gửi, đó là một căn hộ cao cấp ở Nam San.
  • Khi Kim Taehyung đến nơi, cảnh sát đang đau đầu vì bị mất dấu vết. Bọn họ đã đến đúng nơi, nhưng lại kinh động người phụ nữ làm bà ta ôm Taeguk chạy mất. Trong khi những viên cảnh sát đang bất lực thì tay thám tử mà Kim Taehyung thuê đang tích cực truy tìm dấu vết. Sau một hồi suy luận, anh ta reo lên:
  • Thám tử tư
    Thám tử tư
    Bà ta chắc chắn đã đến cảng. Người phụ nữ đó định sẽ vượt biên, nếu không mau xuất phát thì không kịp đâu
  • Lập tức cảnh sát ra lệnh phong tỏa các cảng biển và kiểm soát tất cả các hành khách. Kim Taehyung đi cùng xe với thám tử tư đến cảng biển mà anh ta nghi ngờ có khả năng nhất. Mọi người tản ra tìm kiếm người phụ nữ, Kim Taehyung cũng tích cực hỗ trợ.
  • Hắn chen chúc vào dòng người, nhưng kết quả không thu được gì. Đột nhiên hắn có linh cảm với mấy thùng gỗ chứa hàng. Kim Taehyung đi đến kiểm tra từng thùng gỗ bằng cách gõ mạnh vào chúng. Không ngờ sau một lần gõ, chiếc thùng gỗ bên trái lại phát ra tiếng khóc của trẻ em.
14
Tìm được con