Đứa Bé Là Con Anh / Ngoại truyện
Đứa Bé Là Con Anh
  • Không biết đã bao lâu rồi, cậu chẳng có một người đến thăm từ khi bị bố mình tống vào bệnh viện tâm thần. Cánh cửa màu trắng duy nhất trong phòng cứ bất động, chỉ có tiếng bước chân đôi lúc vọng vào trong. Con người ở đây ngày càng chết dần chết mòn nhưng chẳng một ai quan tâm đến.
  • Jang Jeon Hyun, đến giờ uống thuốc rồi
  • Y tá mở cửa bước vào, đưa cho cậu một túi thuốc. Họ chỉ nói đây là thuốc để chữa bệnh, nhưng chẳng một ai khá hơn sau khi uống nó, cơ thể chỉ ngày càng kiệt quệ. Nhưng Jeon Hyun không quan tâm, cậu muốn chết càng sớm càng tốt, tìm kiếm cơ hội đến một thế giới tốt đẹp hơn hiện tại.
  • Nếu loại thuốc này có thể khiến tôi chết nhanh hơn thì tốt quá
  • Y tá giật lấy túi thuốc trên tay cậu, những mảnh da khô bong tróc rơi xuống sàn, cô y tá liền cằn nhằn: Cái hội chứng vẩy cá của cậu mất vệ sinh thật đó. Mà cậu đừng có nói mấy cái lời kỳ lạ đó nữa mà mau uống thuốc đi. Còn cố tư tử nữa thì tôi sẽ báo với bác sĩ, ngoan ngoãn chút đi
  • Nếu chị muốn báo thì cứ báo đi, bảo với họ rằng tôi muốn chết nhanh hơn
  • Cô y tá ôm đầu, những người không tỉnh táo thì muốn được sống tiếp, những kẻ tỉnh táo vào đây chỉ nghĩ đến cái chết thôi. Người nào cũng phiền phức như nhau.
  • Hôm nay có người đến đưa cậu ra ngoài đó, biết là tâm lý của cậu không ổn định nhưng viện phí cậu đã bị cắt mất rồi nên muốn giữ cậu lại cũng khó
  • Cứ tưởng Jang Jeon Hyun sẽ vui mừng nhưng nhìn cậu càng tuyệt vọng hơn. Y tá thở dài, cho cậu uống thuốc rồi đi ra bên ngoài.
  • Chiều ngày hôm đó, có một người đàn ông trung niên đến bệnh viện đón cậu ra.
  • Là chú, người em họ của bố Jeon Hyun. Hai người đã lâu rồi không gặp nên cậu chẳng có gì để nói, còn ông ấy cứ luyên thuyên không ngừng.
  • Nghe nói con bị trầm cảm trong một thời gian dài. Xin lỗi vì chú không đến thăm con, từ nay về sau hãy đến ở với chú, chú sẽ coi Jeon Hyun như con ruột vậy
  • Ông ấy cứ hứa hẹn những chuyện như thế cho đến khi về đến nhà. Căn nhà cũ cậu từng đến chơi lúc nhỏ vẫn không thay đổi mấy, chỉ có con người ngày một già đi mà thôi.
  • Khi Jeon Hyun bước vào bên trong, cậu nhăn mặt lại khi thấy bên trong chất đầy rác. Nào là thức ăn nhanh, coca, bia,… tất cả đều vứt lộn xộn trên đường đi. Những tấm ảnh gia đình vỡ nát nằm ngổn ngang trên ghế. Không có cô và chị họ ở đây, nhưng quần áo của họ vẫn phơi trên giá.
  • Chú dẫn cậu lên tầng hai, để cậu ở trong phòng của chị họ. Jeon Hyun không kén chọn, chỉ cần một chỗ ở và thức ăn là được rồi.
  • Trời đã tối đen, cậu nằm trên giường sau khi ăn pizza và uống thuốc. Jeon Hyun muốn ngắm bầu rời đêm thật rõ, nhưng thật sự không thể nào thoải mái nổi khi chiếc giường cậu nằm bám đầy bụi. Cậu ngồi dậy, nhìn ra cửa khi nghe thấy có bước chân ở phía cầu thang.
  • Người chú mở hé cửa, đưa con mắt mở to nhìn vào trong phòng. Ông ta nở một nụ cười khi ánh mắt hai người chạm nhau, cất giọng trầm khàn: Jeon Hyun à, chú vào trong được không? Cậu gật đầu, để ông ta tiến vào với chiếc dây xích giấu đằng sau lưng.
  • Chú của cậu ngồi xuống giường, liếc sang nhìn cốc nước đặt trên bàn, xem ra cậu đã uống hết số thuốc mà ông ta đưa rồi.
  • Con thấy trong người có mệt không?
  • Jeon Hyun gật đầu, ông chú nở nụ cười xảo quyệt, đặt chiếc dây xích sang một bên. Ông ta vuốt ve mu bàn tay của cậu rồi nói: Chú đã cho con chỗ ở, đồ ăn và tất cả những gì con cần rồi, cho nên bây giờ con phải báo đáp lại chú, con nói đúng không?
  • Ông ta vừa nói vừa lấy dây xích trói tay của cậu lại. Jeon Hyun rụt tay lại, chán nản gục đầu xuống.
  • Chú muốn bạo hành tôi như những gì đã làm với cô và chị họ à?
  • Người đàn ông trước mặt vẫn thản nhiên như không, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của cậu. Nét mặt muốn hỏi tại sao cậu lại biết được chuyện đó? Rằng ông ta là kẻ đã bạo hành vợ con của mình?
  • Từ khi bước vào nhà, rác ở khắp nơi. Dì là người sạch sẽ nên chắc chắn không để nhà mình bừa bộn như vậy. Căn nhà bám đầy bụi, chắc chắn đã lâu không có người ở. Chú à, chú từng đi tù đúng không? Là vợ con chú tố cáo chú?
  • Ông ta gật gật, vui vẻ đáp lại: Con nói đúng hết rồi, vợ con của chú đã phản bội chú, khiến chú đau lòng biết bao. Con đã biết vậy rồi còn nghe lời ở lại đây như vậy, đúng là đứa cháu ngoan ngoãn mà chú yêu thương
  • Chú nâng niu cậu như báu vật, tâm lý của ông ta còn bất ổn hơn cả cậu. Ở trong tủ đồ của con gái dính đầy máu, ông ta đi đến mở nó ra, cúi xuống nhặt lên một cái búa sắt. Jeon Hyun ngồi dựa vào đầu giường, cậu chẳng hề hoảng sợ khi đứng trước một tên man rợ như chú mình.
  • Jeon Hyun à, để chú dùng cái này lên người con nhé?
  • Cậu không muốn mình phải chết trong đau đớn, một cái chết nhẹ nhàng và nhanh chóng hợp với cậu hơn.
  • Chú có biết mình đã trở thành một kẻ kinh tởm như thế nào không? Trong ký ức của tôi, chú là một doanh nhân thành đặt, cuộc sống vô cùng hạnh phúc. Nhưng tôi thấy bàn làm việc của chú bị phá nát, hẳn là công ty của chú đã gặp vấn đề. Là vỡ nợ hay bị người khác hãm hại?
  • Đôi tay ông ta run lên bần bật, đôi mắt mở to nhớ về những ký ức xưa cũ. Jeon Hyun rất hài lòng khi mình kích động được ông ta, chỉ còn vài bước nữa thôi.
  • Chú bị người khác hãm hại, người đó đã tạo ra một con quái vật sống vật vờ trong một xó rác như chú. Bây giờ chú có thể xé xác một kẻ như tôi, nhưng mãi mãi không bao giờ chạm được đến kẻ đã hãm hại mình
  • Jeon Hyun đứng đậy đẩy ngã người chú của mình, ông ta điên tiết chồm dậy đẩy cậu xuống giường, hai tay siết chặt cổ.
  • Đừng nói nữa! Mày thì biết cái gì hả? Tao là người bị lừa, tại sao tất cả đều chỉ trích tao mà không ai mắng chửi kẻ đã lừa tao? Tại sao lại bất công như vậy?
  • Đôi tay của ông ta ngày càng siết chặt, gương mặt cậu chuyển sang tím ngắt. Chỉ một chút nữa thôi, cậu đã có thể đạt được ý muốn của mình. Thế giới này chẳng còn gì để vương vấn nữa, thời gian qua thật đau đớn nhưng cũng rất thanh thản. Nó giúp cậu nhận ra bản thân mình cô độc đến nhường nào, chẳng còn một ai để cậu bám víu vào mà sống.
  • Thế giới bỏ rơi cậu rồi.
  • Jeon Hyun nhắm mắt lại, cậu muốn tận hưởng cái chết của mình.
  • Vào thời khắc hơi thở cuối cùng phả ra không trung, ý chí của cậu mới gào thét lên. Cậu muốn được sống! Cho dù không còn ai trước mắt để tiến lên nữa, cậu vẫn muốn được sống! Jeon Hyun vo tay lại, đấm vào mặt của chú mình.
  • Ông ta ôm mặt lăn qua một bên. Jeon Hyun ho sặc sụa, lồm cồm ngồi dậy chạy ra bên ngoài, sức lực cậu đang dần trở lại, bước chân càng nhanh hơn.
  • Ra đến cổng nhà, cậu nhìn thấy cái bóng lớn đằng sau lưng mình. Jeon Hyun ngã người qua bên trái, tránh được một cú bổ thẳng bằng búa của người chú. Cơ thể cậu run lên, bây giờ cậu mới ý thức được mong muốn sống sót của mình lớn đến mức nào.
  • Ông ta đã uống rượu, nên những động tác không chính xác lắm, cậu có thể được cứu nếu đến được đồn cảnh sát gần đây. Jeon Hyun cắm đầu chạy thẳng, cậu dừng lại thở dốc khi đã đến nơi mình cần. Nhưng khi ngẩng mặt lên, cậu lại chẳng thấy đồn cảnh sát ở đâu cả. Trước mắt là một dãy nhà xa lạ, chưa từng nhìn thấy trước đây.
  • Nước mắt của cậu rơi xuống, mọi thứ đã thay đổi rồi. Cậu đã rời khỏi xã hội bao nhiêu năm? Chín năm sao? Dù cậu nhớ được mọi thứ trong quá khứ, nhưng thời gian đã bỏ quên cậu mất rồi.
  • Chú vẫn đuổi theo phía sau với chiếc búa của mình. Jeon Hyun chạy vào trong một công trình đang xây để ẩn nấp, cậu kiệt sức rồi.
  • Ẩn mình vào đêm tối, cậu cố dẫn dụ chú mình lên trên, sau đó chạy ngược đường khác để đi xuống. Bên ngoài công ty có tiếng nhật, nếu là công ty đang xây dựng của người nhật chắc chắn có ít nhất hai cầu thang, một bên làm cầu thang đi lên và một bên chỉ dùng để đi xuống.
  • Jeon Hyun đoán không sai, nhưng chú của cậu lại không nghe theo kế hoạch cậu đã xấp xếp. Ông ta biết mất một lúc khi cậu chạy lên tầng ba, Jeon Hyung đứng ở tầng ba, cậu đột nhiên trở nên lo lắng hơn bao giờ hết.
  • Chú đang ở nơi nào, ông ấy đang đợi mình ở hướng cầu thang đi lên hay đi xuống?
  • Ông ta không đi theo cậu mà ở dưới tầng hai, việc đó khiến cho cậu không biết nên đi xuống theo hướng nào, bất kể là cầu thang lên hay xuống, việc chú của cậu xuất hiện ở phía cuối cầu thang là 50 – 50.
  • Phải làm sao mới được đây?
  • Jeon Hyun run rẩy như con mèo nhỏ bị dồn vào trong góc tường. Cậu đang phân vân thì một cái bóng đen tiến đến, dùng tay nắm của búa gác ngang qua cổ của cậu.
  • Là chú!
  • Ha… ặc… dừng lại!
  • Tay cầm búa siết chặt cổ của cậu. Jeon Hyun không thở nổi, cậu vùng vẫy cũng là vô ích.
  • Chạy nữa đi, mày giỏi chạy lắm mà
  • Thân người mệt lã, đôi mắt cậu mắt đầu mờ dần, thần trí không còn rõ ràng nữa. Cậu sẽ chết thật sao?
  • Có người ở đây!
  • Mau kéo hai người đó ra đi!
  • Có tiếng người ầm ĩ hét lên, khiến cho thần trí của cậu có đôi phần tỉnh táo lại. Những người đó dùng sức kéo cậu ra, không ngưng vỗ vào mặt.
  • Cho cậu ấy uống chút nước đi
  • Dòng nước mát lạnh được đổ vào trong miệng của cậu. Jeon Hyun sặc nước, ôm lồng ngực ho sặc sụa. Nhưng người lạ cứu cậu liền mừng rỡ. Cậu nghe thấy có ai đó báo cho cảnh sát, khi họ đến thì cậu đã hoàn toàn tình táo.
  • Đèn điện được trang bị cho nhân viên đến kiểm tra công trường được bật lên, họ soi sáng cậu để nhìn mặt rồi ân cần hỏi chuyện: Này cậu, cậu không sao chứ?
  • Không sao
  • Bây giờ cảnh sát sẽ dẫn cậu đi lấy lời khai, bọn tôi còn có việc nên chỉ cử một người đi theo cậu thôi. Khi xong việc cứ bảo cậu ấy đưa cậu về nhà nhé
  • Cậu còn chưa nói với họ rằng mình không có nhà thì cảnh sát đã đến dẫn cậu đi.
  • Đến đồn cảnh sát, mỗi người đến một nơi khác nhau để lấy lời khai. Cậu nói hết những gì mình biết cho bọn họ nghe, thời gian kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ. Cậu là người cuối cùng ra khỏi phòng thẩm vấn, cảnh sát biết được hoàn cảnh của cậu nên họ đề nghị vài phương án giải quyết nhà ở cho cậu. Trong đó có cả đề nghị cậu ở nhờ nhà của người trong công trường lúc nãy đi theo đến đây để lấy lời khai.
  • Thật ra anh ta đã đề nghị với cảnh sát về việc sắp xếp cậu ở chỗ của anh ta. Lý lịch của người này trong sạch nên cậu có thể suy nghĩ về chuyện này
  • Tôi không muốn, tôi sẽ tự tìm chỗ ở cho mình
  • Viên cảnh sát có cản cậu lại nhưng Jeon Hyun không nghe mà cứ thế đi ra bên ngoài. Cho dù cậu muốn sống đi nữa, cũng chẳng biết sau này sẽ sống như thế nào. Bây giờ cậu lại ước gì mình chết đi cho xong, đúng là ý nghĩ chết tiệt!
  • Jeon Hyun gặp một người mang áo sơ mi trắng và quần tây, ngồi trên chiếc xe lăn ở trước đồn cảnh sát. Anh ta cứ nhìn chằm chằm vào cậu, đúng là một người kỳ lạ. Jeon Hyun đi lướt qua, đột nhiên có một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai:
  • Jang Jeon Hyun, cậu không nhớ tôi sao?
  • Giọng nói này rất quen thuộc, nhưng cậu không thể nào nhớ ra đó là ai trong đám bạn của mình. Jeon Hyun quay lại hỏi anh ta: Anh quen tôi à?
  • Người đó gật đầu: Đúng là từng quen
  • Vậy thì tên của anh là gì?
  • Kim Han Tae
  • Kim Han Tae? Đôi mắt lờ đờ của cậu đột nhiên dao động, những ký ức từ chín năm trước đột nhiên ùa về như một cơn bão. Đầu cậu đau nhói lên, cả người run rẩy bước lùi lại rồi chạy đi.
  • Là người đó, chính là người mà cậu đã quên hết hình dạng, chỉ còn lưu giữ mỗi cái tên… Kim Han Tae. Chín năm trước, trước thời điểm Jeon Hyun bị bố mình tống vào bệnh viện tâm thần. Hôm đó trời đổ mưa, cậu đang trên đường đến điểm hẹn với Kim Han Tae.
  • Nhưng rồi, cậu đã trở về nhà khi sắp đến nơi. Kim Han Tae đứng trong mưa chờ cậu suốt đêm, cuối cùng lại chỉ nhận được một tin nhắn từ cậu.
  • [Tôi ghét người đồng tính như anh… thật kinh tởm!]
  • Sau đó…
  • Rất lâu sau đó… hai người đã không gặp lại nhau nữa.
  • Jeon Hyun chạy vào một con hẻm, cậu thu người mình lại, cơ thể không ngừng run rẩy. Việc gặp lại Kim Han Tae còn đáng sợ hơn cả chú của cậu, người mà cậu không muốn chạm mặt nhất chính là anh. Hai người chưa từng hẹn hò, chưa từng có bất cứ mối quan hệ nào nhưng anh yêu cậu rất nhiều, còn cậu lại tổn thương anh, xem thường tình cảm của anh dành cho mình.
  • Tại sao thành phố rộng lớn như vậy, người đó cứ phải xuất hiện trước mặt cậu. Giữa cả hai chỉ toàn là ký ức đau buồn, cậu muốn anh bỏ mặc cậu như cái cách cậu bỏ rơi anh chín năm về trước.
  • Đi đi, anh đừng lại gần tôi
  • Thân người cao lớn xuất hiện trước cậu. Kim Han Tae, kéo tay cậu đứng dậy, cố thuyết phục: Cậu không còn nơi nào để đi nữa, đến chỗ tôi đi
  • Jeon Hyun gạt mạnh tay anh ra, lau đi nước mắt của mình: Anh nghĩ tôi còn mặt mũi đến ở nhờ nhà anh sau những gì mình đã làm sao? Tôi là một tên xấu xa, tôi đã nói những lời chết tiệt với anh…
  • Kim Han Tae cười nhạt: Đúng vậy, nhưng tôi không nhớ rõ những gì cậu nói nữa rồi
  • Anh nói dối, anh vẫn còn nhớ ra tôi
  • Cậu từng là một người đặc biệt mà. Bây giờ vẫn vậy nhưng tôi đã không còn tình cảm với cậu nữa rồi, tôi cũng sắp kết hôn. Cho nên tôi chỉ muốn giúp người quen của mình tìm chỗ ở cho đến khi cậu có thể tự lo cho bản thân
  • Jeon Hyun đến gần giật nhẹ tay áo của Kim Han Tae: Anh đối tốt với tôi như vậy, trong khi tôi đã làm tổn thương anh. Nếu anh muốn trả thù thì cứ đánh hay mắng tôi đi…Đánh chửi xong rồi, anh mang tôi về nhà với, tôi chẳng còn nơi để đi nữa rồi
  • Cậu chẳng khác lúc trước chút nào, vẫn thích nhờ vả người khác hơn là để người khác mở lòng thương hại
  • Kim Han Tae lấy áo khoác trên tay mình đưa cho cậu.
  • Chúng ta về nhà thôi
  • Cậu đẩy xe giúp anh ra đến đường lớn. Có một chiếc xe màu đen đã đợi sẵn ở đó, người tài xế bước ra giúp cậu di chuyển Kim Han Tae vào ghế sau, cậu ngồi kế bên anh. Chiếc xe chạy đi, Jeon Hyun cứ nhìn mãi vào đôi chân của anh, rất muốn hỏi tại sao anh lại phải ngồi xe lăn nhưng không thể nào mở lời được.
  • Đến trước một căn nhà lớn, tài xế lại di chuyển Kim Han Tae sang xe lăn, sau đó hẹn ngày mai sẽ đến đón anh rồi rời đi. Jeon Hyun đẩy anh vào trong nhà, người làm chạy ra mở cửa, bà ấy rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu.
  • Cậu chủ, người này là…?
  • Là bạn của tôi, dì sắp xếp phòng cho cậu ấy đi
  • Vâng, tôi sẽ làm ngay
  • Người làm mang dụng cụ lên trên lầu, Kim Han Tae bảo cậu ngồi ở phòng khách chờ cho đến khi phòng của mình được dọn dẹp xong.
  • Cậu có muốn ăn gì không?
  • Jeon Hyun lắc đầu: Tôi không đói
  • Vậy tôi về phòng đây, nếu cần gì cứ đến gõ cửa
  • Kim Han Tae nói thế rồi đẩy xe về phòng của mình. Cậu ngồi đợi được một lúc, chán nản nằm ườn ra ghế sô pha. Căn nhà này đẹp quá, Kim Han Tae vốn là con nhà giàu nên thứ gì của anh ta đều tốt hết, đến sô pha cũng thật êm ái.
  • Jeon Hyun à
  • Tiếng gọi làm cậu giật mình ngồi bật dậy. Kim Han Tae đã thay sang đồ ngủ, anh ta còn việc gì căn dặn nữa sao?
  • Bây giờ đã là nữa đêm rồi. Chắc phòng của cậu không thể dọn xong trong đêm được đâu, dì cũng lớn tuổi rồi nên không thể bắt dì làm nhiều được
  • Anh nói cũng đúng.
  • Vậy tôi ngủ ở sô pha cũng được
  • Không được, ngoài này lạnh lắm. Cậu ngủ cùng tôi đi, giường rất rộng nên cứ chia nhau ngủ
  • Ngủ cùng nhau thì phiền chết. Nhưng mà Kim Han Tae sẽ không để cậu ngủ ngoài sô pha đâu, chỉ còn cách nghe theo thôi. Jeon Hyun theo anh về phòng. Kim Han Tae đi lấy cho cậu một bộ đồ ngủ để thay ra, đồ của cậu vừa cũ lại vừa dơ do vật lộn dưới đất.
  • Jeon Hyun nhận lầy bộ đồ, trực tiếp cởi áo thay luôn. Kim Han Tae hằn giọng, chỉ tay về phía nhà tắm.
  • Cậu có thể thay đồ trong đó
  • Có phải là hắn đang ngại những chuyện thường tình như thế này không? Jeo Hyun đi vào nhà tắm thay đồ, cậu nhìn mình trong tấm gương treo trên tường. Suốt chín năm chỉ mặc đồ màu trắng rộng thùng thình, nay lại được mặc một bộ đồ mềm mại vừa người như vậy cậu thấy khác lắm.
  • Jeo Hyun vừa sờ vạt áo vừa đi ra bên ngoài, Han Tae đã chuẩn bị xong giường ngủ.
  • Tôi sẽ đọc sách một lúc, cậu ngủ trước đi
  • Cậu ngoan ngoãn nghe lời như một chú cún nhỏ nằm vào chỗ của mình. Jeo Hyun quay lưng lại phía hắn, dù sao hai người cũng từng xảy ra nhiều chuyện nên vẫn có chút khoảng cách. Cậu lăn qua lăn lại mãi không thể nào ngủ được, Kim Han Tae đưa tay vỗ nhẹ vào vai cậu.
  • Khó ngủ à?
  • Ừ, chỗ mới nên không ngủ được
  • Cậu có muốn uống trà tâm sen không? Sẽ giúp cậu dễ vào giấc hơn
  • Jeo Hyun lắc đầu, dè dặt nói với anh: Không muốn uống trà. Anh… kể cho tôi nghe về mình đi, không chừng tôi lại ngủ được
  • Kim Han Tae nhìn cậu chằm chằm, chẳng lẽ cậu nói không phải sao? Khả năng kể chuyện của Kim Han Tae dở òm, đủ để khiến người khác chìm vào giấc ngủ sâu. Anh bật cười hiền hòa hỏi cậu: Cậu muốn nghe chuyện gì của tôi?
  • Cậu nghĩ một lúc, vẫn cái tính cách trầm lặng và giọng nói không ra hơi đó trả lời anh: Kể về vợ sắp cưới của anh đi, cô ấy là người như thế nào?
  • Kim Han Tae dừng một lúc, tại sao cậu lại muốn nghe về người vợ sắp cưới của anh? Anh không nghĩ là cậu quan tâm đến chuyện đó, thật sự không muốn cậu hỏi về người phụ nữ ấy. Jeo Hyun kéo chăn qua vai, nói với anh: Thôi khỏi đi… Dù sao tôi cũng buồn ngủ rồi
  • Jeo Hyun không nói gì nữa, cả anh cũng không biết cậu có thật sự ngủ không. Kim Han Tae nghiêng người tắt đèn bàn, nằm quay sang hướng ngược lại rồi nhắm mắt ngủ.
  • Sáng ngày hôm sau, Jeo Hyun đang ngủ thì tấm chăn đắp trên người bị kéo mạnh. Tiếng mắng chửi âm ỉ vang lên bên tai khiến cậu tỉnh giấc. Người phụ nữ trung niên mang chiếc đầm đen sang trọng nắm lấy tóc của cậu kéo từ giường xuống đất.
  • Mày là ai mà dám nằm trên giường của con trai tao hả? Nói mau!
  • Cậu bị bà ta kéo tóc muốn tróc da đầu, nhưng Jeo Hyun không phát ra một tiếng nào, thậm chí không cầu xin bà ta dừng lại. Kim Han Tae trên xe lăn từ trong nhà tắm ra, anh ta đang tắm rửa thì nghe thấy tiếng của mẹ mình nên quấn vội chiếc khăn nơi hông rồi rồi vội đẩy xe ra ngăn lại.
  • Anh gỡ tay mẹ mình ra khỏi tóc của cậu. Jeo Hyun ôm đầu ngồi dưới đất không nói năng gì, thấy vậy anh càng lo hơn cho cậu.
  • Mẹ, chúng ta ra phòng khách nói chuyện đã, đừng động tay động chân
  • Bà sợ làm quá lên sẽ ảnh hưởng đến Kim Han Tae nên đã cố bình tĩnh lại, chấp nhận ngồi xuống nói chuyện với con trai mình về cậu. Mẹ anh bực dọc đi ra bên ngoài, anh đến chỗ của cậu xem xem cậu có bị thương ở đâu không.
  • Jeo Hyun, có đau lắm không?
  • Cậu lắc đầu đẩy anh ra xa mình. Kim Han Tae xin lỗi cậu rồi đến tủ đồ thay đồ mang ở nhà. Trước khi rời phòng anh có nói với cậu: Tôi sẽ nói rõ với mẹ về chuyện của cậu, nên xin cậu hãy yên tâm Anh rời đi, cậu liền thu mình lại, gục mặt xuống đầu gối, rên rỉ:
  • Đáng ra anh không nên đưa tôi đến đây…
  • Ở ngoài phòng khách, mẹ của Kim Han Tae phản đối kịch liệt chuyện anh đưa một người đàn ông đến sống chung với mình.
  • Mẹ nói không được là không được, con mau bảo thằng nhóc đó mau rời đi đi. Con và Min Ah năm sau sẽ làm đám cưới, con nghĩ thế nào nếu nhà gái biết con thích đàn ông đây?
  • Nhưng không vì vậy mà phải đuổi Jeo Hyun đi, cậu ấy và con không có gì với nhau cả. Con chỉ thương cảm cậu ta, cho một chỗ ở mà thôi
  • Mẹ nói không được!
  • Con đã đồng ý cưới vợ theo ý của mẹ và bố rồi, con không muốn phải làm theo bất cứ yêu cầu vô lý nào từ bố mẹ nữa. Jeo Hyun vẫn sẽ ở chung với con và con sẽ chăm sóc tốt cậu ấy, con mong mẹ không đề cập đến vấn đề ở hay đi của cậu ấy nữa
  • Kim Han Tae nói rồi đẩy xe lăn vào phòng của mình. Anh đã nói mình không có bất cứ quan hệ mờ ám nào với cậu, nhất định sẽ không có. Cho nên việc mẹ anh đang lo lắng không làm anh thay đổi quyết định của mình mà đuổi Jeo Hyun đi. Nói rằng anh thương hại cậu cũng được.
  • Kim Han Tae vào phòng thì không thấy Jeo Hyun đâu, gọi người giúp việc từ dưới bếp chạy lên hỏi cũng không rõ là cậu đã đi đâu. Anh có cảm giác rằng cậu vì không muốn anh khó xử với mẹ nên đã tự ý bỏ đi bằng cửa sau.
  • Sao cậu có thể bỏ đi dễ dàng như vậy? Khó lắm anh mới có thể gặp được cậu, còn chưa được bao lâu đã biến mất. Kim Han Tae bảo người giúp việc đẩy mình đi tìm kiếm cậu.
  • Nhưng mà… còn bà chủ?
  • Dì cứ làm theo lời tôi nói, tôi nhất định phải tìm được Jeo Hyun
  • Nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, bầu trời âm u sợ là sắp mưa rồi. Nếu mưa rơi xuống, cậu biết phải tránh đi đâu đây?
  • Jang Jeo Hyun đi trên con đường xa lạ, mọi người đều đang tất bật đi làm, những hàng quán đã nức mùi thơm của đồ ăn. Cậu cảm thấy mình thật lạc lõng với cái bụng đói meo. Cứ tiến về phía trước vài bước, cậu lại nghĩ mình nên đi đâu bây giờ?
  • Nhà chú không thể về được nữa, trong người lại không có một xu dính túi. Cuộc đời của cậu không đến mức quá xui xẻo nhưng cũng chẳng hơn như vậy là bao.
  • Trời đổ cơn mưa rào, mọi người nhanh chân chạy vào những ngôi nhà có mái che để trú mưa, còn Jeo Hyun vẫn đi tiếp. Cậu dừng chân trước một con hẻm đầy rác thải, có lẽ đây là chỗ tốt nhất để cậu trú thân.
  • Jeo Hyun ngồi dựa vào bức tường đầy rêu, cậu buồn chán nhìn con mèo hoang có bộ lông màu cam đang núp dưới chiếc hộp giấy rách nát. Loài vật thật mạnh mẽ, dù hoàng cảnh có ra sao thì chúng vẫn cố hết sức để sống sót. Còn cậu lại chỉ biết tìm đến cái chết để giải thoát cho bản thân mình.
  • Cậu nhìn con mèo ướt sũng, nói với nó: Mày sống như vậy có mệt không? Nó nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt u buồn như bầu trời xám xịt trên kia. Jeo Hyun ngồi dậy bò đến chỗ con mèo, cậu ôm ấp âu yếm nó. Để nó có thể cảm nhận được cảm giác yêu thương từ con người, thứ mà cậu luôn khao khát có lại một lần nữa.
  • Hãy sống thật lâu trên đời này nhé. Sau đó trở thành người vào kiếp sau, chúng ta sẽ là bạn của nhau
  • Jeo Hyun bỏ con mèo xuống, cậu đứng dậy đi thẳng đến hướng đông, nơi đó có một cây cầu nối liền hai thành phố lại với nhau. Cậu định sẽ kết thúc cuộc sống của mình vào hôm nay, khi đứng trên cầu nhìn xuống dòng nước bị xáo động vì những hạt mưa bên dưới, cậu đã thầm nghĩ một lúc lâu.
  • Liệu lần này cậu có sợ hãi từ bỏ một lần nữa không? Jeo Hyun trèo lên, tay bám vào thành cầu. Khi cậu định gieo mình xuống thì có đôi bàn tay vương đến kéo lại, người đó hét lớn lên phía sau: Dừng lại đi! Đừng có suy nghĩ dại dột!
  • Jeo Hyun quẫy đạp muốn thoát ra, nhưng người đó vẫn giữ chặt cậu. Cảm thấy việc giữ cậu lại khá mất sức nên cậu trai đó đã ném cậu qua một bên, ngồi xuống túm chặt cổ áo.
  • Anh điên rồi sao? Trên đời này có chuyện gì không có cách để giải quyết, cái chết chỉ là sự lựa chọn sau cùng mà thôi!
  • Cậu thì biết gì hả?
  • Cậu đẩy mạnh cậu ta ra, chiếc mắt kính gọng đen trong túi người đó rơi xuống đất, nứt một đường dài trên kính. Cậu ta nghiêm mặt nhìn cậu với sự tức giận, Jeo Hyun lúng túng không biết làm sao.
  • Xin… xin lỗi
  • Mau đền tôi chiếc mắt kính mới đi, nếu không tôi sẽ không để anh chết dễ dàng như vậy đâu
  • Tôi không có tiền
  • Bởi vậy cậu ta mới bảo rằng cậu đền mắt kính cho mình. Người đó nắm chặt vai cậu rồi dùng tay siết chiếc mắt kính trong tay.
  • Nếu anh dám có ý định tự sát trước khi đền cho tôi trước kính mới thì tôi sẽ đánh gãy chân của anh trước. Cho nên hãy kiếm tiền rồi đem đến cho tôi đi, tôi sẽ để anh chết theo ý muốn
  • Đó chỉ là cái cớ để cậu không tự sát thôi đúng không? Cái gì mà kiếm tiền rồi đền mắt kính mới cho cậu ta thì cậu mới được tự sát theo ý mình.
  • Toàn là những lời vô nghĩa, chẳng giúp được gì,
  • Người kia cau mày khó chịu, rốt cuộc là cái người trước mặt cậu ta đã tuyệt vọng đến mức nào?
  • Anh nghĩ mình chết là hết sao? Biết đâu vẫn có người đang ngóng chờ anh, anh có từng nghĩ đến họ không?
  • Jeo Hyun gạt mạnh tay của cậu ta ra, to tiếng: Cậu chẳng hiểu bất cứ thứ gì cả, thứ cậu có thể làm chỉ là hét vào mặt của tôi thôi! Cậu chẳng phải tôi nên không hiểu được rằng tất cả người trên thế giới đều muốn bỏ rơi tôi! Thậm chí cả bố mẹ, những người đã yêu thương tôi nhất đều xem tôi như người đã chết!
  • Tại sao họ lại ruồng bỏ cậu, tại sao những người mà cậu tin tưởng nhất đều lần lượt phản bội lại lòng tin mà cậu đã trao cho. Ngoài nổi sợ của bản thân, còn ai muốn cậu sống tiếp nữa…
  • Cậu đưa tay lau đi những giọt nước mắt nóng ấm chảy ra, dặn mình không được yếu đuối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thương hại của cậu thanh niên kia, cậu đã khóc òa như một đứa trẻ. Jeo Hyun chạy đi, cậu cứ đâm thẳng về phía trước, đến con hẻm cũ ngồi khóc một mình.
  • Mưa trên đầu bỗng nhiên dừng lại, cậu đưa đôi mắt đỏ heo nhìn lên anh. Kim Han Tae tìm đến, tại sao anh ta phải cố gắng vì một người đã từng làm tổn thương mình như vậy. Cậu đã nói những lời khốn kiếp với Kim Han Tae, đáng ra anh ta nên ghét bỏ cậu mới phải.
  • Jeo Hyun à, về nhà đi
  • Giọng nói trầm ấm của anh cất lên, trong lồng ngực của cậu lại nhói lên đau đớn.
  • Tại sao anh không để tôi đi đi, tại sao lại muốn tôi ở lại đó trong khi những người xung quanh đều tỏ ra khó chịu? Anh đừng có ra vẻ tốt bụng nữa được không? Cứ mặc kệ tôi đi
  • Cậu đứng dậy, muốn bỏ chạy đi thật xa để anh không thể nào tìm thấy nữa, cậu làm khổ anh đủ rồi. Kim Han Tae buông chiếc ô trên tay xuống đất, trực tiếp vòng tay qua ôm eo cậu.
  • Anh muốn giữ chặt Jeo Hyun để cậu không thể rời xa anh nữa. Là do anh không đêm lại cảm giác an toàn cho cậu hay sao? Đó là lý do khiến cậu bỏ chạy khỏi anh đến hai lần?
  • Jeo Hyun, tôi muốn chịu trách nhiệm với cậu
  • Trách nhiệm?
  • Anh thì có trách nhiệm gì với tôi?
  • Vì tôi đã bước vào cuộc sống của cậu, đem lại những điều không may mắn, tôi cảm thấy rất tội lỗi. Vì vậy, cho tôi được giúp đỡ cậu cho đến khi nào cậu có thể lo cho mình
  • Cậu thật sự không có ý định lo lắng cho mình, chỉ vài phút trước cậu còn định nhảy xuống sông để tự vẫn cơ mà. Jeo Hyun cúi xuống nhặt chiếc ô lên che cho Kim Han Tae, người này vì sao lại cố gắng níu giữ cậu như vậy, thậm chí cậu chẳng có gì đáng giá.
  • Nếu như… chỉ là nếu như bố mẹ cậu cũng níu giữ cậu như anh thì tốt quá.
  • Jeo Hyun nhìn xuống, đôi mắt u buồn nhìn thẳng vào anh mà hỏi: Nếu như tôi bỏ đi một lần nữa, anh có đi tìm tôi như hôm nay không?
  • Anh liền trả lời mà không có chút do dự nào: Tôi sẽ đi tìm cậu cho dù có khó khăn như thế nào đi nữa
  • Cậu im lặng một lúc rồi hỏi thêm một câu nữa: Nếu như tôi muốn tự sát, anh có ngăn tôi lại không? Kim Han Tae không trả lời có hay không, anh chỉ nói với cậu:
  • Tôi đối tốt với cậu, khiến cậu không có ý định tự sát nữa
  • Khóe mắt cậu đong đầy nước mắt, từng giọt nước mắt lan dài xuống. Đã rất lâu rồi, những người xung quanh đều không để ý đến sống chết của cậu. Từng ngày trôi qua đều là địa ngục, là sự dằn vặt giữa cái sống và cái chết. Chỉ có sự sợ hãi níu kéo hơi thở của cậu.
  • Đây là lần đầu tiên có người thật tâm muốn cậu sống. Jeo Hyun chưa bao giờ nghĩ đến việc mình nhận được tình cảm của một người khác sau chín năm bị nhốt ở bệnh viện tâm thần. Chỉ với vài câu nói của anh đã khiến cậu cảm động đến mức khóc òa lên.
  • Kim Han Tae kéo cậu xuống, ôm vào lòng mình.
  • Cứ khóc đi, khóc xong rồi chúng ta lại về nhà
  • Cứ thế, cậu gục vào vai anh khóc cho đến lúc trời tạnh mưa. Hai người ướt sũng đi vào trong nhà, người giúp việc lập tức chạy vào trong lấy khăn ra.
  • Sao cậu lại dầm mưa để ướt hết người như thế này?
  • Kim Han Tae cười nhẹ: Không sao đâu dì. Dì kiếm một bộ đồ vừa người đưa cho Jeo Hyun thay đi, cậu ấy sẽ bị cảm nếu mang quần áo ướt quá lâu Người giúp việc liền gật đầu chạy vào trong. Jeo Hyun đẩy Kim Han Tae vào phòng khách, may mà mẹ của anh ta đã rời đi rồi.
  • Thấy cậu vẫn còn lo về mẹ mình nên Kim Han Tae đã động viên cậu.
  • Mẹ của tôi chỉ ở đây hai ngày nữa thôi, sáng sớm ngày mốt phải lên máy bay về lại nhà rồi
  • Ừm… bố mẹ anh sống ở đâu?
  • Họ định cư bên Canada, bố tôi giữ chức phó giám đốc của một công ty lớn về xây dựng nên mẹ cũng theo bố qua bên đó sinh sống. Nhưng vì nhớ tôi nên mẹ thường hay về thăm, ở đây có rất nhiều họ hàng nên mẹ tôi thường đến thăm rồi ngủ lại, bà ấy sẽ không đến nhà tôi thường xuyên đâu
  • Nếu như vậy thì cậu có thể yên tâm rồi.
  • Ngày hôm sau, mẹ của Kim Han Tae lại đến vào sáng sớm. Bà đi thẳng vào phòng của con trai mình mà không gõ cửa, lật hết chăn nệm và tủ quần áo ra để tìm kiếm Jeo Hyun. Anh bị tiếng động làm cho thức dậy, nhíu mày nói với mẹ:
  • Dừng lại đi mẹ à. Con không muốn người khác kiểm soát mình quá mức đâu, mẹ cũng đừng nghĩ xấu về Jeo Hyun nữa
  • Mẹ anh quay lại thở dài: Mẹ lo cho đám cưới của con thôi, đừng có lúc nào cũng bênh cái thằng nhóc đó
  • Mẹ của Kim Han Tae tiếp tục lên trên lầu hai để tìm. Không thấy cậu đâu nên bà yên tâm đi xuống.
  • Thằng bé đó coi như biết điều. Hôm nay mẹ sẽ về nhà ngoại thăm họ hàng nên hôm sau sẽ lên máy bay luôn, con không cần đến tiễn đâu
  • Con biết rồi, mẹ đi cẩn thận
  • Mẹ của Kim Han Tae đi rồi, anh mới gọi người giúp việc đến để hỏi: Dì à, Jeo Hyun đâu rồi? Không phải đã bỏ đi nữa rồi chứ? Người giúp việc lắc đầu, cửa trước và sau đều đóng rất chặt. Đến cả khi rời khỏi nhà để đi chợ sớm bà ấy cũng khóa trái cửa lại, người trong nhà không thể nào đi ra bên ngoài được.
  • Vậy thì cậu ấy ở đâu được? Nếu không tìm được cậu ấy, lần này tôi sẽ phát điên mất
  • Người giúp viên cúi đầu lúng túng, bà ấy đột nhiên nhớ ra một nơi. Căn nhà lớn này có một tầng lầu và một gác xếp dùng để chứa đồ lặt vặt, mẹ anh sợ dơ nên sẽ không đến đó kiểm tra. Kim Han Tae đi lại phía cầu thang, chuyển qua dùng xe lăn leo cầu thang, đây là loại xe lăn hỗ trợ những người khuyết tật có thể lên xuống cầu thang một cách dễ dàng mà không cần sự trợ giúp từ người khác.
  • Kim Han Tae lên được tầng lầu, anh ở bên dưới gọi Jeo Hyun ở trên gác xếp.
  • Kim Han Tae không thể lên trên đó. Gác xếp chỉ có một chiếc cầu thang đi lên, khoảng cách rất hẹp nên xe lăn của anh không thể đi lên trên được. Gọi tên Jeo Hyun được một lúc thì thấy cậu đi từ cầu thang xuống, miệng vẫn còn ngáp ngủ.
  • Cậu ở trên đó xuốt đêm sao?
  • Jeo Hyun dè dạt trả lời: Tôi… sợ mẹ anh sẽ đến nên nữa đêm qua đã trốn lên trên đó
  • Đừng làm vậy nữa, trên đó không sạch sẽ lại đựng đồ linh tinh nên chắc cậu sẽ khó chịu lắm
  • Cậu lấc đầu, trên đó không tối chút nào đâu: Ở gác xếp rất ấm, tôi đã ngủ rất ngon Kim Han Tae nhớ lại lúc trước, khi ông nội còn ở với anh. Vì tiết trời mùa đông ở đây rất lạnh nên đã lắp đặt một hệ thống máy sưởi trên gác xếp. Ông nội của anh cũng thường lên đó vào sáng sớm để đọc sách, từ khi ông mất thì gác xếp trở thành nơi chứ đồ.
  • Cậu thích ở trên đó sao?
  • Jeo Hyun gật gật, cậu không hiểu sao thân nhiệt của mình thấp hơn người bình thường. Cậu thích chui vào những nơi ấm áp để ngủ.
  • Vậy tôi sẽ gọi người đến dọn dẹp và sắp xếp lại nội thất để cậu có thể sử dụng. Ngoài ra còn phải làm lại cầu thang nữa
  • Thật sự… anh không cần phí tiền vì tôi đâu. Gác xếp như hiện tại cũng đã tốt rồi, tôi tự dọn dẹp lại một chút là được
  • Kim Han Tae nhất quyết không chịu, anh lập tức gọi người đến sửa sang lại gác xếp vào trưa nay, sau khi anh đi làm về thì mọi thứ phải xong xuôi. Jeo Hyun không ngăn được, cậu không đáng để anh phải làm như thế, cậu sợ sẽ mắc nợ anh.
  • Người vô dụng như cậu làm sao trả hết cho anh được.
  • Kim Han Tae đi làm, cậu ngồi ở phòng khách xem tivi. Đến trưa thì có một nhóm ba người mang rất nhiều dụng cụ tới, bọn họ bắt tay vào việc ngay khi vừa đặt chân vào nhà. Jeo Hyun lúng túng đứng trên lầu nhìn họ làm việc, cậu muốn giúp gì đó.
  • Đến khi xong việc, cậu vẫn không giúp được gì nhiều ngoài mấy việc vặt. Vì cầu thang sử dụng vật liệu là gỗ nên tiến độ nhanh hơn, nhưng cũng phải chờ qua hai mươi bốn giờ cho keo khô rồi mới có thể sử dụng.
  • Cậu sờ vào các bậc thang, những người đó nói rằng vật liệu gỗ có vân nổi và nẹp có gờ sẽ chống trơn trượt rất tốt. Nếu Kim Han Tae dùng xe lăn leo cầu thang để lên gác xếp sẽ dễ dàng và an toàn hơn. Mà khoan… sao cậu lại nghĩ rằng anh sẽ muốn lên đó? Hình như được anh quan tâm nhiều quá nên cậu cứ nghĩ đều đó là tất nhiên.
  • Jeo Hyun đánh vào đầu của mình. Kim Han Tae là người sẽ kết hôn vào năm sau, cậu không nên tiếp xúc quá mức cần thiết với anh ta để tránh gây hiểu lầm. Sẽ thế nào nếu cô dâu tương lai của anh đến đây và xem cậu như cái gai trong mắt khi lúc nào cũng bám víu vào Kim Han Tae.
14
Ngoại truyện