Đứa Bé Là Con Anh
  • Hy vọng hắn ở nơi đô thị nhộn nhịp có thể thấy chút màu xanh mát mắt. Jungkook gửi anh xong rồi lại đến chỗ mấy thím xin chụp chung, đây sẽ là kỷ niệm quý giá đối với cậu. Những lúc như này phải chi có mẹ của cậu ở đây thì tốt quá. Bà nói mình không muốn nghỉ làm, không muốn dựa vào Kim Taehyung mãi.
  • Người có thai là cậu, hắn chăm sóc cho cậu là lẽ đương nhiên. Nhưng đối với gia đình cậu mà nói, Kim Taehyung không nhất thiết phải trả viện phí của ông Jeon. Nếu hắn đã đồng ý trả, đó là cái ân, cái nợ với mẹ của cậu.
  • Bệnh tình của bố có vẻ đã tốt nên mẹ của cậu càng hy vọng hơn, mà đã thế lại chăm chỉ làm việc hơn. Khi nào khoản tiền viện phí đắt đỏ đó không còn, họ có thể thoải mái một chút.
  • Thím Cho
    Thím Cho
    Jungkook à, đi tiếp thôi con
  • Các thím gọi làm cậu bừng tỉnh khỏi những dòng suy nghĩ của mình. Nhiều lúc Jungkook mãi nghĩ này nghĩ kia mà quên cả hiện tại, cậu cần phải có một tâm trạng thật thoải mái để đứa con trong bụng có thể lớn lên khỏe mạnh.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Con đến đây ạ
  • Jungkook nhanh chân leo lên các bậc thang, đi đến chỗ các thím đang chờ vào tiếp tục cuộc hành trình chung.
  • Tối hôm đó, khi cả đoàn đang căng liều ra để ngủ thì thím Choi lại lủi thủi đi đâu đó rồi trở về. Jungkook nghĩ bà ấy đang tìm kiếm gì đó nên tới hỏi:
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Thím à, thím đang tìm gì hả?
  • Thím Choi tỏ vẻ lo lắng, nhìn xung quanh thêm một lượt nữa rồi nói:
  • Thím Cho
    Thím Cho
    Thím đang tìm bà Yoo, lúc nãy bảo là đi vệ sinh nhưng lâu rồi chưa thấy quay lại
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Chắc thím ấy chỉ ở gần đây thôi, để con đi tìm cho. Con là con trái sức dài vai rộng, không thể để các thím đi loanh quanh vào ban đêm được
  • Thím Cho
    Thím Cho
    Vậy nhờ con nhé. Nếu gặp được bà ấy thì bảo bà ấy quay về lều ngay, ban đêm trên núi nguy hiểm lắm
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Con biết rồi ạ
  • Jungkook đi vào trong lều của mình lấy đèn pin rồi bắt đầu đi tìm. Bụng của cậu vẫn chưa lớn lắm, sau khi leo núi và hoạt động thêm chắc không có vấn đề gì.
  • Cậu tìm ở khu vực xung quanh những không thấy ai. Cũng không thấy dấu tích cho biết có người nào từng đi đại tiện. Jungkook bắt đầu lo lắng, cậu tiến vào sâu hơn trong rừng, vừa đi vừa hét lên cái tên “Yoo Yoon Na”.
  • Ở nơi cả đoàn nghỉ chân. Thím Cho dựng mọi người dậy hết vì tin mất tích của bà Yoo. Tất cả tập hợp quanh ngọn lửa đang cháy, giục nhau đi tìm người.
  • Thím Moo
    Thím Moo
    Bà ấy đi vệ sinh từ lúc tám giờ đúng không? Giờ đã gần chín giờ rồi
  • Thím Han
    Thím Han
    Dù có bị bón đi nữa thì không thể tốn từng ấy thời gian được
  • Thím Lee
    Thím Lee
    Chắc chắn là xảy ra chuyện rồi, trên núi thường sẽ xuất hiện thú dữ mà
  • Nói là vậy nhưng không ai dám rời chỗ của mình. Trời thì tối, trên núi lại đầy nguy hiểm nên không mấy ai dám rời khỏi nơi an toàn mà dấn thân vào. Thím Cho thở hắt ra một hơi dài, khuôn mặt tái xanh.
  • Thím Cho
    Thím Cho
    Jungkook bảo đi tìm nhưng đến giờ vẫn chưa về nữa, không biết có làm sao không?
  • Một người khác cũng cảm thấy lo lắng:
  • Thím Han
    Thím Han
    Thằng bé ấy tuy là con trai nhưng không phải giám đốc Kim đã nói tinh thần và thể chất của nó có vấn đề sao? Không chừng thấy thú dữ đã ngất xỉu ra đất rồi
  • Ai cũng sợ hãi việc cậu và thím Yoo gặp nguy hiểm. Bọn họ không còn nhát cáy như lúc đầu nữa, từng nhóm người bắt đầu tìm kiếm khu vực xung quanh.
  • Vừa tìm vừa gọi trên, lấy đèn pin soi sáng mọi ngóc ngách nhưng vẫn bất lực. Thím Cho quay lại nơi cắm trại, lấy điện thoại bắt sóng gọi cho Kim Taehyung.
  • Hắn đang làm việc tại công ty, đã sắp giải quyết hết phần công việc của một tuần thì điện thoại lại reo lên. Kim Taehyung có chút bực mình khi bị phá đám, nhưng khi thấy số điện thoại của người trong đoàn leo núi thì hai mày đã giãn ra.
  • “Con nghe đây thím, có việc gì vậy ạ?”
  • [Giám đốc ơi… có chuyện rồi!]
  • “Thím nói gì? Có chuyện xảy ra với Jungkook?”
  • Vì thế nên bà ấy mới gọi cho hắn vào lúc này? Nếu không phải liên quan đến Jeon Jungkook thì còn ai vào đây nữa.
  • [Trong đoàn có người mất tích, Jungkook đã xung phong đi tìm. Bọn tôi thấy cậu ấy lâu quá không quay lại nên đã tản ra đi tìm người nhưng không ai tìm thấy cậu ấy cả. Tôi nghĩ Jungkook đã xảy ra chuyện gì rồi.]
  • “Sao thím lại để cậu ấy đi một mình vào đêm tối vậy chứ? Lại còn là trong núi nữa.”
  • [Tôi xin lỗi, giờ tôi cũng hối hận lắm.]
  • Thím Cho cũng đã báo cho cảnh sát việc này rồi, nhưng bọn họ làm ăn chậm chạp, không chừng ngày mai mới tới được. Thím Cho không còn cách nào khác ngoài cầu cứu Kim Taehyung.
  • Điện thoại vừa tắt, Kim Taehyung liền lớn tiếng gọi thư ký ở bên ngoài vào.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Cậu mau chuẩn bị xe, đến núi Hiei
  • Thư ký
    Thư ký
    Vâng
  • Thư ký không hiểu chuyện gì, nhưng mệnh lệnh từ cấp trên là tuyệt đối.
  • Chiếc xe phóng như bay đến ngọn núi Jungkook mất tích. Kim Taehyung vừa leo lên vừa gọi cho thím Cho để xác định vị trí chính xác. Với tốc độ và sức khỏe của hắn, khoảng một giờ sau đã lên được chỗ cắm trại.
  • Kim Taehyung khụy xuống đất thở dốc, trái tim trong lồng ngực đập nhanh như muốn vỡ ra. Nhưng mà giờ không còn thời gian để nghỉ ngơi nữa, hắn phải tìm cho ra Jungkook.
  • Những người phụ nữ lớn tuổi chỉ dám tìm ở những khu vực gần đó, chỉ có Kim Taehyung dám tiến vào sâu hơn. Đi đến chỗ chưa từng có dấu chân của con người, Kim Taehyung nhìn thấy một vệt máu của thứ gì đó bị kéo đi.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Cái này…
  • Là của ai? Trong lòng hắn lo đến phát điên lên, run rẩy không dám thừa nhận nó là của Jeon Jungkook. Cậu không đến mức thảm thương bị kéo xác đi một quảng dài vậy đâu.
  • Kim Taehyung lần theo vết máu, đi vào sâu thêm trong núi. Đến một cây cổ thụ lớn, hắn soi đèn pin xung quanh và nhìn thấy một cảnh tượng hết sức rùng rợn.
  • Người phụ nữ ở gần nhà của hắn, thường được gọi là bà Yoo đã chết trên mặt đất. Cơ thể không còn nguyên vẹn, chị chặt làm hai và không thấy phần dưới của bà ta quanh đây. Trên người có nhiều vết đâm bằng dao, khuôn mặt bị hủy hoại hoàn toàn. Đây không khác gì một vụ thảm án kinh hoàng. Kim Taehyung nghĩ cảnh sát nên là người đến đây và thấy được cảnh này.
  • Hắn soi đèn tìm xung quanh thì nhìn thấy Jeon Jungkook đang ngồi gần đó. Cậu ôm lấy chân của mình, úp mặt vào đầu gối mà khóc.
  • Nhìn thấy cậu được an toàn, lồng ngực của hắn mới được thả lỏng. Kim Taehyung chạy tới bên cạnh, quỳ một chân xuống xoa đầu cậu.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Không sao rồi, có tôi ở đây
14
Mất tích