Đứa Bé Là Con Anh / Không thể quay lại được nữa
Đứa Bé Là Con Anh
  • Dae Jong
    Dae Jong
    Được rồi, anh sẽ đưa em về mà. Đừng khóc
  • Han Dae Jong bắt được taxi liền cùng Jungkook đi về nhà. Còn Kim Taehyung đứng lặng người ở đó, bây giờ hắn mới biết mình đã khiến cho cậu đau khổ đến mức nào. Cho nên lúc nãy Jeon Jungkook đến nhìn thấy hắn thôi cũng bật khóc.
  • Kim Taehyung chạy xe về nhà trước, hắn ngồi ở phòng khách đợi Jeon Jungkook về. Lúc người làm đưa cậu vào nhà, Jungkook đã ngủ luôn rồi nên không còn quấy phá nữa.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Đưa cậu ấy đến đây
  • Thím Choi ái ngại nhìn Kim Taehyung nhưng vẫn nghe lời hắn đưa cậu đến chỗ sofa. Hắn đưa tay ra đỡ Jungkook, để cậu ngồi vào lòng mình mà ngủ. Nhìn đôi má ửng hồng của cậu, trái tim của Kim Taehyung chợt hẫng mất một nhịp.
  • Jeon Jungkook lúc nào cũng dễ thương như thế, cho dù là lúc tỉnh táo hay lúc đang say ngủ. Kim Taehyung không thể tìm hình ảnh của Kim Do Jun nơi cậu nữa, trước mắt cứ là Jeon Jungkook mà thôi. Cậu vừa đáng mến vừa đáng yêu, hắn dường như đã bỏ qua quá nhiều thứ rồi.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Tôi đã từng nói mình không thể nào thích cậu được… Dường như những lời đó đều là nói dối, tôi vốn dĩ… đã thích cậu ngay từ đầu
  • Hắn không thể xác định được tình cảm mình trao cho cậu là bao nhiêu, có rộng lớn như bản thân đang tưởng tượng hay không. Nhưng khi nhận ra được thì Jeon Jungkook đã là của người khác, bản thân cả hai người giờ đây cũng không thể nào ở bên nhau khi hắn đã gây ra bao nhiêu đau thương cho cậu.
  • Kim Taehyung ôm chặt Jungkook trong lòng, làm sao để hắn có thể chuộc lại lỗi lầm của mình đây? Kim Taehyung có chút hối hận rồi, đáng ra hắn không nên làm những chuyện bản thân không thể nào cứu vãn.
  • Kim Taehyung đã có một giấc mơ rất dài. Hắn nhìn thấy những ký ức hai người đã có cùng nhau, khi ấy cậu vẫn còn là một con người ngây ngô. Kỳ lạ là những gì liên quan đến Kim Do Jun hoàn toàn biến mất như chưa từng xuất hiện. Như thế hắn mới cảm nhận được bản thân mình thực sự thích cậu.
  • Kim Taehyung tỉnh giấc sau một đêm dài trên sofa. Jungkook trong tay hắn đã biến mất, chỉ còn lại hương thơm thoang thoảng của cậu vương lại trên quần áo. Hắn mệt mỏi dựa vào lưng ghế đằng sau rồi gọi người làm đến.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Jungkook đâu rồi?
  • Anh người làm liền thưa:
  • Quần chúng 1
    Quần chúng 1
    Cậu ấy vừa nhận được điện thoại nên đang chuẩn bị để ra ngoài ạ
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Là điện thoại của ai?
  • Quần chúng 1
    Quần chúng 1
    Tôi nghe được người đó tên là Han Dae Jong ạ
  • Kim Taehyung đưa tay lên để ra hiệu cho người làm của mình lui vào trong. Hắn thở hắt ra một hơi dài rồi đứng dậy đi lên phòng của cậu. Thấy Jeon Jungkook đang chọn quần áo, hắn đứng ở cửa nhếch mép cười:
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Cậu đang định đi đâu vậy?
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Không nói cho anh
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Là Han Dae Jong sao? Sáng sớm đã đi gặp cậu ta, hai người tình cảm quá nhỉ?
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Anh ấy bị ốm, tôi đến để chăm sóc. Nếu anh rảnh quá thì kiếm chuyện gì làm đi, đừng quan tâm đến việc của tôi
  • Tất nhiên hắn phải quan tâm chứ. Cậu là người của hắn lại dám lo cho kẻ khác, Kim Taehyung chưa bao giờ cho phép cậu được ra vào nhà hắn tùy ý thích.
  • Hắn đóng cửa phòng của Jungkook lại rồi khóa trái cửa. Lập tức bên trong truyền đến tiếng đập cửa và la mắng của cậu.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Kim Taehyung! Anh mau mở cửa ra! Tên khốn kiếp xấu xa!
  • Kim Taehyung không muốn để cậu đến bên Han Dae Jong, hắn chỉ muốn giữ cậu cho riêng mình mà thôi.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Jeon Jungkook, cho đến khi cậu chịu nghe lời thì tôi sẽ không để cậu đến gặp Han Dae Jong
  • Jungkook bên trong gào thét đủ rồi nên cậu đã im lặng không phát ra tiếng động nào nữa. Kim Taehyung ngồi bên ngoài, hắn vẫn chưa rời đi cho đến khi nhìn thấy cậu khuất phục mình. Đột nhiên bên trong phát ra mấy tiếng cộp… cộp, hình như là Jeon Jungkook đang đập đầu vào cửa.
  • Kim Taehyung liền đứng dậy mở cánh cửa lớn ra, vội kéo cậu đứng dậy. Vì để trán đập vào cửa nên giờ nó đang đỏ với sưng lên.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Sao cậu lại làm đến mức này?
  • Nhìn thấy cậu bị thương hắn lại xót, càng đau lòng hơn khi cậu vì kẻ khác mà để mình bị thương. Jungkook nhìn hắn như kẻ thù của mình, mạnh tay đẩy Kim Taehyung ra:
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Anh đừng chạm vào tôi!
  • Cậu loạng choạng ngã lui sau, Kim Taehyung muốn đỡ nhưng Jungkook không để hắn đến gần mình. Hắn dường như cũng hiểu ra được mà không cố gắng chạm vào cậu nữa. Kim Taehyung nép mình vào tường, vuốt mặt nói với cậu:
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Tôi chịu thua, cậu muốn đi đâu thì tùy
  • Nói xong hắn giấu đi gương mặt của mình rồi bỏ về phòng.
  • Jungkook chớp chớp mi mắt, hắn để cho cậu đi sao? Kim Taehyung lúc nãy còn hung dữ bắt ép cậu đủ thứ mà giờ lại thả lỏng cậu không quản nữa. Nhưng dù sao cũng là cơ hội để cậu có thể đến chăm sóc cho Han Dae Jong, Jungkook đứng dậy đi ra khỏi nhà ngay lập tức.
  • Trời bên ngoài đã tối rồi nhưng Jeon Jungkook vẫn chưa về nhà. Kim Taehyung ngồi trong phòng ngống đợi cậu không biết đã bao lâu rồi. Hắn chính mắt thấy cậu chạy khỏi nhà, đến bên kẻ mà hắn rất ghét. Jeon Jungkook chắc không biết hắn đã đau lòng như thế nào.
  • Người làm bưng một khay cơm đến trước cửa, cất tiếng gọi Kim Taehyung:
  • Quần chúng 1
    Quần chúng 1
    Ông chủ, ăn chút gì đi ạ. Cả ngày hôm nay anh đã không ăn rồi, dạ dày làm sao chịu nổi
  • Kim Taehyung mệt mỏi ra hiệu cho người làm lui xuống:
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Tôi không muốn ăn, đừng có đưa lên nữa
  • Quần chúng 1
    Quần chúng 1
    Vâng ạ
  • Người làm rời đi, Kim Taehyung lại hòa vào đêm đen bất tận. Hắn nhớ đến cậu, nhớ cả mùi hương lẫn nụ cười vui vẻ của Jungkook. Kim Taehyung đã không biết trân trọng người ở bên cạnh nên mới dễ dàng đánh mất cậu như thế, hắn thấy hối hận cũng đã muộn màng rồi.
  • Càng nhận ra mình yêu cậu thì hắn càng đau khổ, như chính cái ngày hắn khiến cho cậu chết một lần trong tâm trí. Lee Tae Moo nói đúng, đừng nên chơi đùa với tình cảm của người khác kẻo mình cũng sẽ bị chơi đùa. Giờ hắn đang phải chịu đựng những nghiệp chướng mình đã gây ra.
  • Kim Taehyung trầm mình trong màn đêm đen tịch mịch, hắn cảm thấy nhớ cậu da diết. Không kìm được lòng mình, hắn quyết định sẽ đến nhà của Han Dae Jong để tìm cậu. Địa chỉ nhà của anh ta đều có trong hồ sơ ở công ty nên việc tìm kiếm không có gì quá khó khăn.
  • Tìm được đến trước chung cư nơi Han Dae Jong ở, Kim Taehyung đi lên tầng mười hai và tìm đến phòng 1203. Hắn đứng ngây người ở trước cửa một lúc rồi mới nhấn chuông.
  • Chuông vừa kêu lên thì Jungkook liền đi ra mở cửa, vừa nhìn thấy hắn mặt cậu đã đanh lại, cả nụ cười cũng tắt ngấm đi.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Sao anh lại đến được đây?
  • Kim Taehyung nhìn bộ dạng hiện tại của cậu, thân mang chiếc tạp dề màu hồng cùng với chiếc muôi trên tay, chắc hẳn cậu đang nấu ăn cho Han Dae Jong. Đáy mắt hắn ánh lên chút buồn bã, bàn tay yếu ớt nắm lấy tay cậu.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Về đi, tôi nhớ em rồi
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Cái gì? Anh đang nói cái gì vậy?
  • Kim Taehyung không dám nhắc lại lần thứ hai vì trước đó chỉ là do hắn lỡ lời khai ra hết. Hắn chỉ muốn cậu đi về thôi, cậu ở đây bao nhiêu đó thời gian là đủ rồi.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Về đi, tôi không cho em ở với tên đó nữa
  • Jungkook giật tay của mình ra:
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Tôi không về, nếu muốn về thì anh tự về một mình đi
  • Nói rồi cậu với lấy tay nắm cửa đóng sầm lại. Kim Taehyung vì muốn níu kéo cậu mà cho tay vào khe cửa đang đóng lại, làm mình kẹt tay.
  • Jungkook mở cánh cửa ra, hoảng sợ nhìn những ngón tay đang run rẩy của hắn. Cái này là hắn tự cho tay vào, cậu không hề cố ý.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Dù sao thì… anh cũng về nhà đi!
  • Kim Taehyung nhìn lên, hắn không nhìn đến cậu mà chú ý đến Han Dae Jong đang cởi trần đi từ phòng ngủ ra ngoài. Hai người họ ở chung với nhau quả thật không được, hắn không cho phép những chuyện đó xảy ra.
  • Nhưng chưa nói được gì thì cánh cửa đã đóng lại, Jeon Jungkook vô tình không xem cái tay của hắn bị thương ra sao mà đã vội bỏ đi. Kim Taehyung có chút tổn thương trong lòng, hắn muốn cậu quan tâm mình như cách cậu quan tâm Han Dae Jong.
  • Kim Taehyung trượt người ngồi xuống trước cửa. Hắn không còn sức để rời đi nữa, trong lòng chỉ mong cậu để tâm đến hắn một chút.
  • Ánh đèn trên hành lang khẽ chập chờn, từ đâu có cánh bướm đậu trên cơ thể nóng hổi của Kim Taehyung. Thời tiết đã chuyển lạnh rồi, hắn ngồi ở đây đón hết gió rét vào người nên thế nào cũng đổ bệnh.
  • Một lúc sau, Jeon Jungkook từ trong nhà đi ra ngoài. Bộ dạng như lúc rời khỏi nhà Kim Taehyung nên hắn đoán là cậu đang chuẩn bị rời đi.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Đợi tôi
  • Kim Taehyung gượng đứng dậy nhưng cơ thể rã rời không thể nào đứng vững làm hắn ngã ra sàn nhà. Kim Taehyung đoán là mình bệnh rồi, không ăn không uống còn ra ngoài với cái thời tiết này.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Tôi mệt quá, có thể đỡ tôi đứng dậy được không?
  • Jungkook nhìn hắn với ánh mắt chán ghét rồi đáp:
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Anh tự mình đứng dậy đi, tôi đã nói không muốn chạm vào anh rồi
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Nhưng mà chỉ lần này thôi, tôi không tự mình đứng dậy được đâu nên xin em đó
  • Jungkook liếc mắt nhìn hắn rồi bỏ đi luôn, tại sao cậu phải giúp kẻ đã hại mình chứ. Những chuyện hắn làm khiến cậu không thể nào quên được, nên việc giúp đỡ này cậu không đời nào nghe theo lời nhờ vả của Kim Taehyung.
  • Jungkook cứ thế đi xuống dưới, cậu đứng lại run người vì cái thời tiết rét buốt này. Vậy mà Kim Taehyung lại ra ngoài với cái áo sơ mi xanh mỏng tanh như vậy. Đáng thôi, ai bảo hắn đuổi theo cậu đến đây làm gì cơ chứ.
  • Tiếng thở dốc truyền đến từ phía sau, Jungkook quay lại thì thấy Kim Taehyung đang đuổi theo mình. Cậu vì vậy mà quyết định đi nhanh hơn để hắn không thể nào bám theo với cơ thể yếu ớt đó.
  • Vừa đi được mấy bước thì Jungkook dừng lại, vì cậu vừa thấy Han Dae Jong đang ôm người phụ nữ khác sau lưng mình. Kim Taehyung đi theo sau cũng nhìn thấy, hắn đã tức điên lên vì tên đó dám lừa dối cậu.
  • Từ khi anh ta xuất hiện đã là không đúng rồi, Jeon Jungkook còn ngây thơ làm bạn cùng với Han Dae Jong. Cậu nghĩ tên đó có thể khiến cho mình hạnh phúc sao? Bây giờ thì biết là hạnh phúc hay đau thương rồi đó.
  • Kim Taehyung nhìn Jungkook, nhìn thấy cậu đứng yên không chút nhúc nhích, hắn đoán là cậu đang buồn lắm. Kim Taehyung đến an ủi cậu, hắn ôm cậu trong lòng mình rồi lên tiếng vỗ về.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Đừng buồn, còn có tôi ở bên em…
  • Cho dù hắn không phải là một người tốt nhưng bây giờ hắn thật lòng với cậu. Kim Taehyung không giả dối cũng sẽ không có chuyện phản bội cậu như Han Dae Jong.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Xin em đó Jungkook, làm ơn tha thứ cho tôi đi. Giữa chúng ta có khoảng cách khiến cho tôi vô cùng đau lòng, đến mức không thể nào thở được…
  • Chỉ cần Jungkook chịu tha thứ, hắn sẽ khiến cho cậu trở thành người hạnh phúc nhất, sẽ không để cậu phải đau lòng một lần nào nữa.
  • Nhưng Jeon Jungkook lại không muốn, cậu thẳng tay đẩy Kim Taehyung ra khỏi người mình.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Cho dù anh có nói gì đi nữa thì tôi cũng không bỏ qua cho anh đâu. Khiến người khác mang đầy tổn thương rồi tưởng một cái ôm với mấy lời hứa của anh sẽ khiến cho tôi chuyển tâm sao. Không bao giờ!
  • Kim Taehyung đặt tay lên lồng ngực mình, khó khăn nói với cậu:
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Ngoài chuyện tôi xem em là thế thân thì còn chuyện gì khiến cho em không bằng lòng nữa? Tôi chẳng nghĩ được gì, chỉ mong em cho tôi chút cơ hội để sửa sai thôi
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Anh nghĩ chỉ như thế thôi sao?
  • Jungkook nhìn hắn với đôi mắt giận dữ rồi nói tiếp:
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Anh đưa tôi đến cho anh trai mình, để anh ta cưỡng bức tôi rồi bảo mình không có làm? Anh có đang tỉnh táo không? Có nhận ra hết những gì mình đã làm với tôi không?
  • Hắn đứng như một bức tượng, hóa ra chuyện khiến Jungkook hận nhất là việc Kim Taehyung đưa cậu đến cho anh trai mình. Nhưng những chuyện sau đó điều nằm trong dự tính của hắn, cậu hoàn toàn không bị xâm hại.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Tôi đã đến để giúp em thoát khỏi đó. Lúc em còn đang bất tỉnh…
  • Kim Taehyung càng giải thích thì càng mơ hồ. Khi đó cậu bất tỉnh thì có thể biết được những gì, mọi chuyện ngày càng mờ mịt.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Tóm lại, tôi đã đến kịp để em không xảy ra quan hệ với anh trai của tôi
  • Cho dù đến trễ hơn cũng không có chuyện Kim Jong Han có hứng thú tiếp tục với kẻ đã khiến mình bị thương.
  • Dù đã nói rõ ra như thế nhưng Jungkook vẫn không tin, cậu quay mặt bỏ đi. Nhân ảnh của Jungkook đã xa dần, đôi mắt của Kim Taehyung cũng không thể nào nhìn rõ hơn nữa. Hắn gục xuống mặt đường lạnh lẽo, hơi thở gấp gáp rồi yếu dần đi.
  • Đêm qua nhờ có cuộc gọi của Kim Taehyung mà Lee Tae Moo biết vị trí của hắn ta mà đến hốt về nhà. Tuy đã căn dặn hắn nghỉ ngơi cho tốt nhưng Kim Taehyung vẫn đến công ty làm như bình thường. Hắn không có ngày nghỉ, công việc cũng không tự bớt đi nếu hắn bệnh.
  • Jungkook cảm thấy trong nhà rất bức bối nên ra ngoài đi dạo. Cậu đi dưới nắng chiều ươm vàng, lá trên cây từng đợt rơi rụng xuống trước sân. Không khí thật trong lành, có chút se lạnh.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Anh ta sắp về tới nhà rồi
  • Jungkook trông về hướng Kim Taehyung thường hay đi làm thì thấy Jo Han In đang đi tới. Cậu ta mang một chiếc túi màu đỏ trên tay, thấy Jungkook liền chìa ra cho cậu.
  • Han In
    Han In
    Cái này cho anh đó
  • Jungkook nhìn vào bên trong, thì ra là mấy thức uống bổ dưỡng mà Jo Han In đã lựa rất kỹ.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Những lần trước cậu đều mang quà đến, tại sao lại không vào gặp tôi?
  • Jo Han In gãi đầu rồi trả lời:
  • Han In
    Han In
    Tôi với anh đâu có thân thiết… tôi sẽ không thoải mái nếu ở cùng. Hôm nay đến đây cũng định sẽ đưa cho anh mấy thứ này rồi về nhưng không ngờ lại gặp ở trước nhà
  • Cậu ta tính về luôn nhưng bị Jungkook giữ lại, hai người dựa vào cổng sắt nói chuyện với nhau.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Tại sao cậu lại mua những thứ này đến cho tôi?
  • Han In
    Han In
    Còn tại sao nữa, vì tôi và chị gái nên anh mới bị thương nên tôi đương nhiên có nghĩa vụ mua đồ tẩm bổ để mấy vết thương của anh mau lành
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Cậu là một người có trách nhiệm đó, không giống chị của cậu chút nào
  • Jo Han In hơi đỏ mặt. Cậu ta xấu hổ nên không nói đến chuyện này nữa mà định sẽ chuyển chủ đề.
  • Han In
    Han In
    Tôi có nghe Lee Tae Moo kể về chuyện của anh và Kim Taehyung, hai người còn giận nhau sao?
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Không phải là giận, tôi ghét anh ta
  • Kim Taehyung dạo này có chút thay đổi nhưng cậu không chắc đó có phải là con người thật của hắn ta không. Hoặc là do cậu giống với Kim Do Jun nên hắn ta mới có những biểu cảm đau khổ như thế.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Tôi sẽ không tha thứ cho Kim Taehyung. Vả lại bây giờ tôi không muốn sống dựa vào anh ta nữa, dùng tiền của Kim Taehyung không thoải mái chút nào
  • Jo Han In gật gật như cũng hiểu cho tình cảnh khó khăn của Jungkook. Cậu ta nhớ đến việc làm ở căn tin trường, nơi đó đang tìm người đến phụ việc nấu ăn.
  • Han In
    Han In
    Anh có biết nấu ăn không? Chỉ cần biết sơ sơ thôi cũng được
  • Jungkook gật đầu, không chỉ biết sơ sơ mà cậu nấu ăn còn khá là ngon. Jo Han In thở hắt ra một hơi dài, vậy là việc làm của Jungkook đã được giải quyết, chỉ còn chuyện phải nói với Kim Taehyung về vấn đề này.
  • Han In
    Han In
    Ngày mai anh cứ đến trường rồi gọi cho tôi, tôi sẽ dẫn anh đến chỗ họ
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Được rồi, nhờ vào cậu đấy nhé
  • Hai người tạm biệt nhau. Jungkook khẽ cười, vì biết được tính cách của Jo Han In không khô khan như cậu vẫn nghĩ, cậu ta vẫn nói khá nhiều và quan tâm đến người khác rất chu đáo.
  • Jo Han In vừa đi thì Kim Taehyung cũng vừa về. Hắn dừng xe lại bên cạnh Jungkook rồi đi ra cùng thư ký của mình.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Sao em lại ra đây?
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Tôi chán nên ra đây đi dạo
  • Jungkook tiến tới, cậu hơi sợ nhưng vẫn nói với hắn chuyện mình sắp đi làm.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Tôi muốn đến đó làm giúp việc cho nhà ăn của học sinh, số tiền kiếm được tôi sẽ trả nợ cho anh
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Em có nợ gì mà trả?
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Số tiền anh bỏ ra mua tôi, tôi muốn trả lại toàn bộ để đổi lấy tự do cho bản thân
  • Kim Taehyung bật cười chế giễu:
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Em nghĩ mấy đồng lương đó có thể giúp em trả nợ được sao? Jeon Jungkook, tôi nói cho em biết, có làm đến chết em cũng không đủ tiền để trả nợ cho tôi đâu
  • Được chứ, chỉ cần cậu cố gắng thì có thể được. Jungkook không muốn mình làm một món hàng có thể chuyển từ tay người này sang người khác. Cậu muốn có tự do của riêng mình, không cần phải xem sắc mặt của ai mà cư xử.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Sao? Tôi đối với em không tốt hay sao? Nhà tôi cho em ăn không đủ no nên em mới muốn đi làm thêm để kiếm tiền thoát khỏi đây?
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Không phải…
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Cái gì mà không phải, em nói rõ đi
  • Kim Taehyung ho khan từng tiếng, bệnh cảm của hắn vẫn chưa khỏi nên giọng nói vẫn có chút nặng nề.
  • Jungkook không giải thích gì nhiều, chỉ là cậu thích đi làm mà thôi. Cho dù không phải để thoát khỏi căn nhà này thì cậu dành thời gian làm việc để không nghĩ đến Kim Taehyung.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Ngày mai tôi sẽ đi làm
  • Jungkook báo cho hắn xong rồi đi nhanh vào nhà. Hắn bực mình chỉ tay về phía cậu mà nói với Lee Hee Chan đang đứng xem kịch nãy giờ:
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Cái con người đó sao lại cứng đầu như vậy chứ? Không cho em ấy đi làm thì em ấy nhất quyết muốn đi. Tại sao không nghe lời tôi nói một lần?
  • Lee Hee Chan đi đến đỡ Kim Taehyung đang sắp ngã, lên tiếng xoa dịu hắn:
  • Thư ký
    Thư ký
    Jungkook còn trẻ nên anh đừng trách cậu ấy bồng bột, nếu thấy công việc không làm nổi sẽ tự động quay về thôi mà
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Hy vọng là vậy…
  • Kim Taehyung thở dài, không biết Jeon Jungkook có vì hắn mà sống chết bám vào công việc lần này không nữa. Cậu đang giận Kim Taehyung nên hắn lo lắng vô cùng, nơi cậu định làm việc không phải chỗ dễ dàng gì.
  • Ngày hôm sau, Jungkook đến trường học cấp ba của Jo Han In để xin việc làm. Giữ đúng lời hứa, cậu ta đã đưa Jungkook đến chỗ quản lý để bà ta xem qua, coi cậu như vậy có làm việc được hay không.
  • Jungkook rất nhanh được nhận vào làm, cậu tạm biệt Jo Han In rồi về chỗ làm được sắp xếp. Bữa cơm của học sinh được chuẩn bị vô cùng cẩn thận, vì số lượng rất nhiều nên cậu phải càng đặc biệt chú ý sắp xếp.
  • Đến bữa trưa, học sinh các lớp ùa về nhà ăn đông như một đàn kiến vừa bị vỡ tổ. Jungkook luôn tay làm cơm cho học sinh mà không có một giây nghỉ ngơi. Cậu mệt mỏi nhưng vẫn rất vui cho đến những xuất cơm cuối cùng trong ngày.
  • Jungkook nghe yêu cầu của học sinh rồi làm cơm, lúc đưa cho học sinh cậu đã chững lại một lúc. Vì cậu học sinh hổ báo trước mắt rất giống với người anh đã mất của cậu. Jungkook không kiềm được mà buộc miệng kêu tên:
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Anh Chad?
  • Nam sinh trước mặt nhăn mặt lại:
  • Quần chúng 3
    Quần chúng 3
    Nói cái đ*o gì vậy cái thằng kia?
  • Cậu ta còn cúi xuống để nhìn cho rõ mặt của Jungkook nữa. Nhận ra cậu là cái tên đã kéo Jo Han In chạy khi cả hai đang đánh nhau, tên đó liền hất cả khây thức ăn vào người của cậu.
  • Quần chúng 3
    Quần chúng 3
    Thằng c*ó, cứ tưởng sẽ không thể nào gặp lại mày nữa nhưng rốt cuộc vẫn ngẫu nhiên gặp lại. Mày là người của bên nào mà dám xen vào chuyện của tao hả?
  • Mấy đứa phía sau không hiểu gì, bọn nó cũng quên mất khuôn mặt của Jungkook rồi nên mới hỏi thủ lĩnh của mình:
  • Quần chúng 2
    Quần chúng 2
    Dong Hae, bộ nó làm gì mày à?
  • Quần chúng 3
    Quần chúng 3
    Ờ, nó từng giúp thằng Han In chạy thoát khỏi tay tao đó, nó cũng gan dạ ghê chứ
  • Từ cuối hàng tiến tới một tên đô con, nhìn như một vận động viên chứ không giống một học sinh cấp ba chút nào. Gã bước đến trước mặt Jungkook, túm cổ áo của cậu xách lên.
  • Quần chúng 2
    Quần chúng 2
    Để tao xử nó giúp mày
  • Nam Dong Hae nhếch mép cười, đánh nhẹ vào tay của tên to con:
  • Quần chúng 3
    Quần chúng 3
    Myung Soo, mày không cần phải đánh nó ở đây đâu, chúng ta có thể xử lý nó vào giờ tan học
  • Quần chúng 2
    Quần chúng 2
    Nhưng nó đã phá hỏng cuộc vui của mày
  • Quần chúng 3
    Quần chúng 3
    Tao biết, nhưng nếu đánh ở đây thì lão hiệu trưởng lại đình chỉ học cả đám cho xem
  • Nam Dong Hae kéo cánh tay của Lee Myung Soo xuống trước khi Jungkook bị nghẹt đến chết. Gã ta ném cậu lui sau rồi quay người cùng đám bạn của mình rời đi.
  • Những dì làm cùng đi lại đỡ cậu đứng dậy, lo lắng hỏi han:
  • Thím Moo
    Thím Moo
    Con làm gì mà đụng đến tụi nó vậy? Trời ơi, tụi nó là cô hồn ở trường đó
  • Thím Han
    Thím Han
    Đụng vào tụi nó mệt lắm, đám đó chỉ biết phá phách rồi đánh nhau thôi
  • Không chỉ sở hữu bảng thành thích đánh nhau dài như sớ mà còn có tin đồn hút chích và sử dụng chất cấm nữa. Nhóm bảy người đó hoàn toàn chẳng phải học sinh gì mà làm một đám côn đồ thì đúng hơn.
  • Dạo gần đây có mấy băng nhóm từ trường khác đến tranh địa bàng đã đánh nhau một trận to. Vừa bị đình chỉ học xong thì bọn nó lại gặp ngay Jeon Jungkook, lại sắp phải đổ máu nữa.
  • Jungkook vừa dọn dẹp chỗ đồ ăn đổ ra sàn lúc nãy vừa lo sợ. Chút nữa tan học bọn nó sẽ đến tìm cậu, phải làm sao để tránh đi đây?
  • Jungkook nghĩ đến việc nhờ Jo Han In giúp mình nhưng cậu ta cũng là nạn nhân của trận chiến lúc trước. Không chừng Nam Dong Hae đó còn ghét cậu ta hơn cả cậu nên việc nhờ Jo Han In là không thể.
  • Thím Moo
    Thím Moo
    Jungkook à, chút nữa con về sớm đi, đừng để tụi học sinh đó bắt được
  • Dì làm chung với Jungkook vạch sẵn đường chạy cho cậu, chỉ cần làm theo là có thể thoát khỏi trường an toàn. Jungkook làm theo, đúng là cậu có thể thoát khỏi trường nhưng đến trước cổng đã thấy đám người đó đang chờ.
  • Nam Dong Hae chỉ vừa cử động ngón tay thì Lee Myung Soo đã hiểu ý, đi đến túm cổ áo cậu kéo lê trên đất. Nam Dong Hae với gương mặt tươi cười, chiếc khuyên ở miệng khẽ rung theo từng lời nói:
  • Quần chúng 3
    Quần chúng 3
    Mày nghĩ có thể thoát khỏi bọn tao sao? Đến cả việc đi khỏi đây mày cũng đừng có mơ
  • Jungkook vùng vẫy để thoát khỏi bàn tay to lớn của Lee Myung Soo đang bóp lấy cổ áo mình. Cậu như con mồi đang sắp bị xơi tái vậy, xung quanh đều là kẻ địch nên không có lấy một con đường thoát thân.
  • Đám bạn của hai tên đó thích thú dùng chân đá vào người cậu, làm cho vết thương cũ ở lưng lại đau nhói lên. Jungkook dùng tay đấm vào cổ tay của Lee Myung Soo, cái tên to con với gương mặt đẹp trai mà đáng sợ.
  • Quần chúng 3
    Quần chúng 3
    Xách nó lên đi
  • Mệnh lệnh do Nam Dong Hae vừa đưa ra thì Lee Myung Soo lập tức tuân theo. Cơ thể Jungkook được đưa lên cao, ngang bằng với cái kẻ cao một mét chín đang túm cổ áo của cậu.
  • Quần chúng 3
    Quần chúng 3
    Đây là đòn đáp trả của tuyển thủ Nam Dong Hae, đối thủ đang bị giữ chặt
  • Tự sướng mấy câu, Nam Dong Hae lướt đến đấm mạnh vào bụng của cậu. Thấy Jungkook đau đớn nôn hết thức ăn ra ngoài, cậu ta càng phấn khích di chuyển như một tay đấm boxing chuyên nghiệp.
  • Đang định cho cậu thêm một cú đấm nữa thì có một chiếc xe màu đen dừng trước cổng trường. Kim Taehyung từ bên trong lao đến đá vào chân của Lee Myung Soo, khi gã ngã quỵ xuống đất thì hắn nhanh tay kéo Jungkook về phía mình.
  • Dù Kim Taehyung đang đổ mồ hôi lạnh và thở hổn hển vì bệnh nhưng Nam Dong Hae cũng phải nể sợ sức mạnh của hắn.
  • Quần chúng 3
    Quần chúng 3
    Trước đây chưa từng có ai đá ngã được Myung Soo, ông anh có vẻ được đó
  • Nam Dong Hae nhếch môi cười, khuôn mặt trông có vẻ bình thường lại đột nhiên đẹp đến lạ. Cậu ta đang rất phấn khích, nếu được đánh một trận với Kim Taehyung thì kêu cậu ta trao đổi gì cũng chấp nhận.
  • Quần chúng 3
    Quần chúng 3
    Ông anh à, chiến một trận không?
  • Đám đàn em phía sau đã chuẩn bị xong cả rồi, chỉ đợi có lệnh liền lao lên thôi. Kim Taehyung tức giận hét lên với chúng:
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Thích đánh thì cứ nhào lên đây? Tôi không để cho tên nào lành lặn đâu!
  • Vì bọn chúng dám đánh người mà hắn thương, Kim Taehyung không thể chịu nổi được cú sốc này.
  • Nghe hắn hùng hổ như vậy, đám người kia có chút chần chừ. Nam Dong Hae nhìn qua Lee Myung Soo, thấy gã ta chưa hành động thì cũng hiểu Kim Taehyung mạnh như thế nào.
  • Quần chúng 3
    Quần chúng 3
    Được rồi, hôm nay bọn này sẽ tha cho ông anh và thằng nhóc đó
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Các cậu còn định đụng đến Jungkook nữa sao?
  • Nam Dong Hae liếm môi:
  • Quần chúng 3
    Quần chúng 3
    Tất nhiên, nó đáng yêu như vậy mà
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Tôi cấm!
  • Kim Taehyung nghiến răng, đè bẹp ý chí của cả đám bằng khí thế áp đảo của mình. Nam Dong Hae tiếc nuối vì không được cọ sát một trận tử tế, mà ở trước trường học mà đánh nhau thì thế nào cũng bị tóm. Bọn nó bỏ qua chuyện này mà cùng nhau đi khỏi đó, chủ đề nói chuyện bỗng nhiên chuyển sang Kim Taehyung.
  • Hắn không quan tâm bọn đó, chỉ để ý đến Jeon Jungkook đang run sợ trong lòng mình.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Không sao nữa, bọn nó đi cả rồi
  • Jungkook giờ mới dám ngước nhìn xung quanh. Xác định đám côn đồ đó đã đi mất rồi cậu mới thở phào nhẹ nhõm, gắng gượng ôm bụng mình xa rời vòng tay của Kim Taehyung.
  • Hắn vì cậu mà sẵn sàng chấp cả đám học sinh cá biệt kia nhưng ngay cả một lời cảm ơn cũng không có. Nhưng Kim Taehyung không cố chấp đến vậy, chỉ cần cậu không sao là hắn yên tâm rồi.
  • Ngày hôm sau, Kim Taehyung ở công ty ho sặc sụa vì bệnh tình đột nhiên trở nặng hơn những ngày trước. Hắn vừa sụt sùi mũi vừa xem báo cáo được gửi đến. Thư ký từ bên ngoài đẩy cửa chạy vào trong báo:
  • Thư ký
    Thư ký
    Giám đốc, anh Tae Moo vừa gọi đến bảo rằng Jungkook bị đám học sinh hù ma làm cho cậu ấy sợ đến nỗi ngã từ cầu thang xuống. Hiện giờ cậu ấy đang ở trong bệnh viện
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Là Lee Tae Moo gọi đến sao? Vậy thì chuyện đã tệ đến mức nào chứ!
  • Kim Taehyung lấy áo khoác mình định rời đi thì Lee Hee Chan xuất hiện trước mặt cản lại.
  • Thư ký
    Thư ký
    Giám đốc để tôi đi cho. Anh đang bệnh, cơ thể yếu như vậy ra ngoài lại càng thêm bệnh nữa cho coi
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Tránh ra, tôi phải đến đó với em ấy
  • Thư ký
    Thư ký
    Đừng mà giám đốc, bệnh của anh đang rất nặng đó
  • Không chừng chưa gặp được Jeon Jungkook thì hắn đã ngất xỉu trên đường đi rồi. Lee Hee Chan nhất quyết không cho Kim Taehyung ra ngoài nhưng hắn vẫn có cách thoát khỏi sự vây hãm của anh ta.
  • Kim Taehyung chạy đến bệnh viện, cơ thể yếu ớt khiến cho hắn gục ngã không biết bao nhiêu lần. Hình ảnh trước mắt muốn nhòe đi rồi nhưng Kim Taehyung vẫn gắng sức chạy đến phòng khám của Lee Tae Moo.
  • Đi đến trước cửa cũng là lúc Kim Taehyung kiệt sức ngã đập người vào cạnh cửa.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Jungkook đâu rồi…. cậu ấy ở đâu?
  • Lee Tae Moo đến trước mặt của Kim Taehyung, hốt hoảng đỡ hắn ta đứng dậy. Anh ta áp lòng bàn tay mình lên trán hắn rồi phát hoảng:
  • Lee Tae Moo
    Lee Tae Moo
    Nóng quá, sao cậu đang sốt mà lại tới đây? Có biết lo cho mình không hả tên này?
  • Hắn muốn chết hay sao mà sốt ba mươi chín độ còn chạy lung tung đi tìm người. Nhưng Kim Taehyung một lòng lo cho Jungkook nên chỉ hỏi một mình cậu.
  • Lee Tae Moo
    Lee Tae Moo
    Cậu ấy không sao, chỉ bị ngất đi một lúc với mấy vết thương hở ở trên tay và mặt thôi
  • Dứt câu thì Han Dae Jong từ bên trong dìu Jungkook ra ngoài. Anh ta đã đến đây sau khi nghe tin cậu gặp tại nạn… Han Dae Jong tưởng Jungkook có chuyện cần nói với Kim Taehyung nên mới dừng lại trước mặt của hắn. Không ngờ Jungkook không nhìn Kim Taehyung lấy một cái mà cùng Han Dae Jong đi khỏi.
  • Kim Taehyung không có can đảm nhìn hai người họ tay trong tay rời đi. Hắn ta quay lại túm cổ áo của Lee Tae Moo để tra hỏi: Sao cậu lại gọi cho cậu ta đến đây? Biết tôi và Han Dae Jong ghét nhau như thế nào rồi còn cố tình đưa cậu ta đến đây?
  • Lee Tae Moo giữ tay của Kim Taehyung lại rồi khó xử:
  • Lee Tae Moo
    Lee Tae Moo
    Thật ra… cậu ta là do Jungkook gọi đến chứ không phải tôi
  • Kim Taehyung nghe được câu này, đôi mắt đã sớm đỏ hoe. Cậu thà tin tưởng một người phản bội mình như Han Dae Jong chứ nhất quyết từ chối sự quan tâm của hắn. Kim Taehyung ho dữ dội rồi ngã khụy xuống đất, gắng gượng đến bây giờ đã là quá sức của hắn rồi.
  • Kim Taehyung thức dậy trong phòng bệnh, Lee Tae Moo thấy tình trạng của hắn đã chuyển nặng nên đã chủ động để Kim Taehyung nhập viện. Hắn ho khan mấy tiếng rồi bắt đầu gọi tên Jeon Jungkook.
  • Nhưng trong bệnh viện này hắn có kêu đến khản giọng cũng không kiếm ra cậu. Lee Tae Moo vừa lấy kết quả kiểm tra đi vào trong phòng, nhìn thấy hắn tỉnh rồi anh ta mới yên tâm được một chút.
  • Lee Tae Moo
    Lee Tae Moo
    Cậu đó, tự nhiên ngất đi làm người ta hết cả hồn à
  • Lee Tae Moo đặt tờ kết quả xuống bàn rồi ngồi gọt trái cây cho Kim Taehyung. Cái miệng vẫn không kiềm lại được mà trách mắng hắn đã bệnh còn chạy lung tung.
  • Đành rằng cậu lo cho Jungkook nhưng cậu ấy đã ở chỗ của tôi rồi, chẳng lẽ cậu sợ tôi không lo được cho cậu ấy hay sao? Làm con người phải tin tưởng nhau một chút chứ, ai như cậu lại đi nghi ngờ bạn bè của mình. Có quá đáng quá không vậy?
  • Kim Taehyung vừa ăn trái cây vừa im lặng nghe mắng vốn. Hắn đã mệt lắm rồi còn phải nghe Lee Tae Moo nói, nhưng nếu không phải anh ta thì chẳng ai giúp được hắn hết.
  • Lee Tae Moo
    Lee Tae Moo
    Cậu có biết cậu sốt đến ba mươi chín độ rưỡi không? Người bình thường đã nằm gục ra bàn thở hổn hển rồi, còn cậu lại chạy từ công ty đến đây. Cho là cậu có sức khỏe hơn người đi, nhưng đang bệnh mà lái xe như vậy nguy hiểm lắm. Tôi không muốn lại có thêm một bệnh nhân để chăm sóc đâu
  • Kim Taehyung thở hắt ra một hơi dài rồi nói:
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Tôi biết lỗi rồi, cậu đừng có nói nữa được không?
  • Lee Tae Moo dùng cái ly nhôm trên tay mình gõ vào đầu Kim Taehyung boong boong. Hắn có biết là anh ta đã lo như thế nào không hả? Bây giờ nói để giải tỏa ra hết mà Kim Taehyung bảo ngừng làm sao anh ta chịu nổi.
  • Lee Tae Moo
    Lee Tae Moo
    Tôi không hiểu nổi cậu đó, sao tự nhiên lại lao đến đây vậy? Tiếc thế thân của mình sẽ không sử dụng được nữa sao?
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Không phải, tôi không xem Jungkook là thế thân nữa
  • Lee Tae Moo nhếch mày ngạc nhiên, anh ta vừa nghe được sự sáng suốt đến từ đâu đó thì phải.
  • Lee Tae Moo
    Lee Tae Moo
    Cậu nói gì, nói rõ xem
  • Kim Taehyung cau mày, hắn ghét phải nhắc lại hai lần cùng một câu. Đại loại là hắn không xem Jungkook là thế thân của Kim Do Jun nữa, cậu ta là cậu ta còn cậu chính là cậu. Lee Tae Moo bật cười vỗ vai Kim Taehyung:
  • Lee Tae Moo
    Lee Tae Moo
    Tốt lắm, phải như vậy mới là bạn của tôi chứ
  • Tốt cái gì chứ? Cho dù hắn có làm vậy thì Jeon Jungkook vẫn không chịu tha thứ. Cậu với hắn bây giờ như người xa lạ, đi lướt qua nhau cũng cảm thấy may mắn.
  • Lee Tae Moo
    Lee Tae Moo
    Đây chẳng phải là nghiệp mà cậu phải gánh hay sao?
  • Lee Tae Moo vừa ngồi vắt chéo chân vừa nói:
  • Lee Tae Moo
    Lee Tae Moo
    Đầu tiên là việc lợi dụng Jungkook như thế thân, thứ hai là chuyện cậu đưa cậu ấy đến cho anh trai. Cả hai việc đó gộp chung lại với nhau trở thành một cơn giận không dễ nguôi ngoai. Bây giờ cậu có muốn xin lỗi cũng hơi khó
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Tôi không chỉ muốn xin lỗi, tôi muốn Jeon Jungkook tiếp tục yêu tôi như trước kia
  • Hắn nói rồi lại xấu hổ tránh đi. Dám nói ra hết lòng mình với một tên nhiều chuyện như Lee Tae Moo, Kim Taehyung đã phải lấy ra rất nhiều can đảm.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Tôi nhận ra mình yêu cậu ấy, chỉ là suốt thời gian qua tôi bị cái bóng của Kim Do Jun làm cho không nhận ra. Nếu có thể biết sớm hơn, tôi đã không phạm phải sai lầm và đánh mất đi một người yêu mình thật lòng
  • Lee Tae Moo ngán ngẩm lắc đầu, cái này không phải là nghiệp chồng thêm nghiệp hay sao? Nếu từ đầu Kim Taehyung nghe lời anh ta thì tốt rồi, chỉ tiếc là hắn quá cố chấp.
  • Lee Tae Moo
    Lee Tae Moo
    Cậu biết một khi đã làm rồi thì rất khó để bù đắp lại, nhất là khi Jungkook đã đối với cậu như người không khí. Cậu ấy thậm chí không nhìn cậu một cái cho dù cậu có đến vì cậu ấy đi nữa
  • Điều đó chứng tỏ Jungkook đã bị tổn thương rất nhiều. Cậu ấy không khóc gào lên đòi lại công bằng cho mình mà bình ổn cho qua như hiện giờ lại càng nguy hiểm hơn.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Cậu ấy hiểu lầm một chuyện. Hôm đó tôi đưa Jungkook đến nhà anh trai chỉ để dọa cậu ấy một chút thôi, nhưng anh trai lại nổi hứng muốn quan hệ. Jungkook cứ nghĩ là hai người họ đã thực sự làm tình với nhau, cho dù tôi có giải thích ra sao cũng không nghe
  • Thật là mệt mỏi khi phải nghe người đã hại mình giải thích, đương nhiên cậu sẽ không tin những gì mà Kim Taehyung nói.
  • Lee Tae Moo
    Lee Tae Moo
    Mọi chuyện sẽ ổn thôi, tôi sẽ nói với cậu ấy chuyện này và thử thuyết phục Jungkook coi sao
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Cậu sẽ thuyết phục cậu ấy giúp tôi sao?
  • Lee Tae Moo gật đầu:
  • Lee Tae Moo
    Lee Tae Moo
    Đằng nào Jungkook cũng nghe lời của tôi hơn, nếu tôi thuyết phục cậu ấy có thể sẽ nghe. Bỏ qua mấy trận cãi vã gần đây của tôi và cậu, dù sao chúng ta cũng là bạn của nhau
  • Kim Taehyung vui mừng ôm lấy người bạn thân của mình, không uổng công hắn đối tốt với anh ta từ trước đến nay.
  • Lee Tae Moo
    Lee Tae Moo
    Bây giờ việc của cậu là nghỉ ngơi cho khỏe, còn tôi sẽ tìm thời điểm thích hợp để nói với Jungkook
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Được
  • Kim Taehyung an tâm nằm xuống giường nghỉ ngơi. Tuy có sự giúp đỡ đắc lực từ bạn bè nhưng bản thân hắn cũng phải cố gắng để xứng đáng với sự tha thứ của cậu.
  • Ngày hôm sau, Lee Tae Moo vào phòng thăm Kim Taehyung thì thấy căn phòng hoàn toàn trống không. Thật tình, đã bảo hắn ta nghỉ ngơi lại biến đi đâu mất.
  • Lee Tae Moo
    Lee Tae Moo
    Tôi không thèm giúp cậu nữa!
  • Lee Tae Moo bực mình đi ra bên ngoài. Còn Kim Taehyung đang ở một con hẻm gần trường học để xử lý đám học sinh đã bày trò hù ma Jeon Jungkook. Bọn nó chính là đám Nam Dong Hae lúc trước từng gây sự một lần với hắn vào ngày đầu tiên Jungkook đi làm.
  • Nhìn đám học sinh bị người hắn thuê đánh đến thân tàn ma dại, Kim Taehyung coi như đã hả được cơn giận. Hắn đi lại đạp lên người từng đứa rồi dừng lại trên người đứa đô con nhất là Lee Myung Soo.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Tao nói lần cuối với bọn mày. Còn động vào Jeon Jungkook nữa thì tao sẽ đập gãy chân
  • Lee Myung Soo dưới chân còn muốn phản kháng, gã nắm chân của Kim Taehyung kéo xuống nhưng bị hắn đá mạnh vào lưng, phun cả máu ra ngoài. Nhìn thấy kẻ mạnh nhất nhóm bị ăn đòn thê thảm như vậy, đám lâu la kia kinh sợ nằm im trên đất.
  • Kim Taehyung đi lại nắm đầu tên đầu sỏ Nam Dong Hae dậy, nói với cậu ta:
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Nghe rõ lời tao nói chưa, bọn rác rưởi?
  • Quần chúng 3
    Quần chúng 3
    Nghe… rõ rồi…
  • Nam Dong Hae nhoẻn miệng cười với đầy máu tươi đang chảy ra từ khóe môi.
  • Kim Taehyung gọi đám người kia dừng đánh. Khung cảnh giống như lúc trước hắn đi học, cũng là côn đồ chuyên đánh nhau ở ngoài trường học. Nhưng đây không phải để khởi gợi lại ký ức, hắn chỉ muốn dọa bọn chúng một chút rồi đi khỏi.
  • Nam Dong Hae ngồi dậy, bảo đám bạn của mình dìu nhau lên phòng y tế của trường, còn cậu ta đến dìu Lee Myung Soo đi.
  • Quần chúng 2
    Quần chúng 2
    Tao xin lỗi…
  • Lee Myung Soo tự thấy bản thân vô dụng nên mới xin lỗi. Gã ta chưa từng bại một trận nào, vậy mà giờ chỉ có thể đứng nhìn anh em bị đánh tơi bời hoa lá. Hối tiếc nhất là không bảo vệ được cho Nam Dong Hae, để cho cậu ta bị đánh nặng nhất.
  • Quần chúng 3
    Quần chúng 3
    Không sao, mày làm sao đánh đấm lại đám người lớn đó được. Sau này tao cũng muốn ngầu như thế, có người dưới trướng đập nát những kẻ không nghe theo mệnh lệnh của mình
  • Nam Dong Hae dù bị thương khắp người nhưng vẫn nở một nụ cười rất tươi, hoàn toàn không xem mấy vết thương kia ra gì.
14
Không thể quay lại được nữa