Đứa Bé Là Con Anh / Không ngừng nghĩ đến
Đứa Bé Là Con Anh
  • Jungkook ngây thơ không hiểu, chỉ biết là Han Dae Jong cũng háo hức đến bảo tàng như mình. Hai người vừa rời đi thì cô y tá chăm sóc cho Jungkook gọi điện báo cho Kim Taehyung.
  • Tôi đã theo dõi cậu ấy như anh dặn, Jeon Jungkook vừa rời đi cùng với một người đàn ông lạ mặt. Nghe nói là đến bảo tàng lịch sử ở XX
  • [Tôi biết rồi, cô tiếp tục làm việc của mình đi.]
  • "Vâng."
  • Kim Taehyung tắt máy, hắn bàn giao công việc lại cho Lee Hee Chan xử lý rồi đến bảo tàng lịch sử ngay. Đến nơi rồi, hắn tìm Jeon Jungkook trong những vị khách đến tham quan, hoàn toàn không thấy bóng dáng của cậu đâu.
  • Kim Taehyung định gọi cho Lee Hee Chan gửi định vị của cậu qua cho mình thì nghe thấy tiếng Jungkook sau lưng. Hóa ra là cậu và Han Dae Jong đến trễ hơn hắn một chút. Kim Taehyung vội trốn sau mô hình người tiền sử, tránh đi ánh nhìn của Jungkook và Han Dae Jong.
  • Hắn lén lén lút lút đi theo sau hai người. Nhìn thấy Jeon Jungkook biểu hiện tươi vui khác với khi ở với hắn, Kim Taehyung liền tức muốn nổ mắt. Với ai cũng có thể cười cười nói nói, riêng với hắn thì lúc nào cậu cũng đề phòng.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Jeon Jungkook khốn kiếp…
  • Kim Taehyung đứng thẳng người, hắn không việc gì phải lén lút trong khi mình không làm gì sai. Kim Taehyung cứ thế tiến đến sau lưng Jungkook, đi theo cậu suốt quãng đường như thế.
  • Jungkook chịu không nổi, cậu quay người lại mắng hắn:
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Anh có thể tránh ra chỗ khác không, làm phiền người khác quá đấy!
  • Kim Taehyung tiến lại gần, Jungkook lập tức ngậm miệng cúi đầu xuống như sợ hắn ăn mất mình. Kim Taehyung vỗ vai cậu, bình tĩnh nói:
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Chỗ này đâu phải của riêng cậu mà cấm tôi đi chỗ này chỗ kia, có đi theo cậu cũng là chân của tôi, muốn gì cứ nói với nó
  • Bộ cậu điên hay gì mà đi nói chuyện với đôi chân của hắn. Jungkook đã không thích vậy rồi, Han Dae Jong càng không thích. Đành rằng ở công ty Kim Taehyung là chủ nên anh ta mới nhường nhịn hắn, nhưng ở bên ngoài cũng khó chịu như này thì đúng là thần kỳ thật.
  • Dae Jong
    Dae Jong
    Giám đốc, nếu anh không có hứng tham quan thì ngồi một chỗ đi ạ. Tôi thực sự không thể tập trung vào thứ gì được khi có anh đi ở sau lưng
  • Kim Taehyung liếc qua anh ta:
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Phiền đến cậu à? Rất tiếc, tôi lại thích đi làm phiền người khác hơn là ngồi một chỗ đấy
  • Hắn nói rồi đi lại gần, hướng ánh mắt nhìn xuống Han Dae Jong, một kẻ như vậy có thể ra lệnh cho hắn sao?
  • Hai người đang đấu mắt với nhau mà không phát hiện có một kẻ theo đuôi khác đang bám theo mình. Người đàn ông đội nón lưỡi trai màu đen cùng con dao sáng bóng lao về phía Kim Taehyung.
  • Quần chúng 1
    Quần chúng 1
    Thằng khốn! Mày chết đi!
  • Ông ta đâm thẳng con dao vào bụng của Kim Taehyung, nhưng Jungkook đã nhanh hơn ôm lấy hắn. Người thấy được ông ta trước là cậu, vì thế nên Jungkook đã thành công đỡ lấy nhát dao thay cho Kim Taehyung.
  • Cơ thể cậu trượt xuống đất cùng con dao đâm vào giữ lưng. Hung thủ định chạy trốn thì bị Han Dae Jong vật ngã bằng đòn Judo.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Jeon… Jungkook
  • Đôi mắt hắn mở to nhìn dòng máu đỏ tươi đang chảy xuống. Kim Taehyung bàng hoàng nhận ra mình quan tâm đến cậu như thế nào. Thấy cậu đau đớn trong lòng mình, trái tim hắn như thắt lại.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Cấp cứu! Không… không kịp
  • Kim Taehyung bế cậu lên, nhanh bước chạy ra xe của mình. Hắn để Jungkook nằm ở ghế sau, bàn tay run rẩy nắm lấy vô lăng điều khiển chiếc xe rời khỏi bãi đỗ.
  • Đứng trước cửa phòng cấp cứu, Kim Taehyung lo sợ ngồi bịch xuống dẫy ghế ở hành lang. Lee Tae Moo nghe được tin nên vội chạy đến, anh ta nhìn Kim Taehyung đang ông đầu ngồi trên ghế mà không khỏi tức giận.
  • Lee Tae Moo
    Lee Tae Moo
    Cậu bảo vệ cậu ấy kiểu gì vậy? Lần nào cũng vì cậu mà bị thương, Jungkook có lỗi gì chứ?
  • Kim Taehyung hét lên:
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Làm ơn im miệng đi, tôi không có tâm trạng tranh cãi với cậu!
  • Dù nói vậy nhưng Lee Tae Moo vẫn không chịu ngưng. Anh ta giao Jungkook cho Kim Taehyung vì hắn đã hứa sẽ bảo vệ cậu và sẽ không để cậu gặp nguy hiểm thêm một lần nào nữa.
  • Ấy vậy mà chưa qua được mười ngày thì cậu lại bị đâm bởi một tên khốn. Kẻ đó hận Kim Taehyung vì sa thải ông ta, thu nhập bị cắt nên khiến vợ và con bỏ đi biệt sứ. Ông ta theo dõi hắn và tìm được cơ hội thích hợp để ám sát thì bị Jeon Jungkook phá hỏng.
  • Lee Tae Moo không mong người bị thương là Kim Taehyung và với cương vị là một bác sĩ, anh ta không muốn ai gặp nguy hiểm trong chuyện này. Lee Tae Moo lo cho Jungkook không yên nên mới nhiều lời, ai dè khiến cho Kim Taehyung nổi điên lên. Hắn túm cổ áo ép Lee Tae Moo vào tường rồi cho một đấm vào mặt, giận dữ hét lên:
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Tôi cũng lo cho cậu ấy chết đây nên đừng có lãi nhãi nữa được không?
  • Kim Taehyung buông cổ áo của Lee Tae Moo ra, hắn mệt mỏi trở về băng ghế sau lưng. Giờ nổi giận có ích gì khi cậu còn không biết sống chết trong đó. Kim Taehyung đưa tay vuốt mặt, hắn hối hận khi đó không thể cứu cậu khỏi tên điên kia. Chỉ cần nhanh một chút thôi là hai người có thể tránh khỏi lưỡi dao đang tiến đến rồi.
  • Tại sao tôi lại tranh cãi với Han Dae Jong chứ? Đáng ra tôi phải biết có người theo dõi mình sớm mới phải Như vậy thì chuyện xui xẻo này sẽ không xảy đến.
  • Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, Jungkook được đưa ra ngoài. Bác sĩ đi đến nói với Kim Taehyung trước khi đưa cậu về phòng hồi sức:
  • Bác sĩ
    Bác sĩ
    Rất may là không đâm trúng các bộ phận quan trọng của bệnh nhân, nhưng cậu ấy bị mất máu nhiều nên phải truyền thêm máu vào cơ thể
  • Còn lại đều không có gì quan trọng, chỉ cần nghỉ ngơi là được.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Cảm ơn bác sĩ
  • Kim Taehyung nói rồi nhìn bọn họ đưa cậu đi. Hắn ngồi bịch xuống ghế, thầm cảm ơn trời đất vì cậu không bị gì quá nặng. Chỉ cần tốn thời gian và tiền bạc thì Jungkook sẽ có thể hoạt động bình thường trở lại.
  • Kim Taehyung đứng dậy rời đi thì bị Lee Tae Moo kéo lại:
  • Lee Tae Moo
    Lee Tae Moo
    Cậu đó… đừng có nói những câu tổn thương Jungkook nữa, hãy để cậu ấy được nghỉ ngơi
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Tôi biết rồi
  • Lee Tae Moo
    Lee Tae Moo
    Còn nữa, đừng xem cậu ấy là đồ ngốc mà đối xử. Jungkook xứng đáng với những gì tốt hơn sau những gì đã làm cho cậu. Lợi dụng thì cũng đã lợi dụng rồi, hãy cho cậu ấy những phần thưởng đi
  • Kim Taehyung gật nhẹ đầu. Hắn quay bước đi đến căn phòng hồi sức mà Jungkook đang nằm. Trong căn phòng rộng chỉ có mình cậu là bệnh nhân Vip được chăm sóc tận tình.
  • Kim Taehyung đợi các bác sĩ rời đi rồi ngồi bên cạnh chờ cậu tỉnh lại. Hắn nắm bàn tay cậu rồi nghiêng đầu áp má của mình vào. Càng nhìn thì cậu càng giống với Kim Do Jun dù hai gương mặt hoàn toàn khác nhau. Nghĩ đến việc Do Jun phải nằm đây với vết thương nặng ở lưng khiến hắn đau lòng biết mấy.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Tôi sẽ không để cậu bị thương một lần nào nữa. Do Jun à, tôi sẽ bảo vệ cậu bằng tất cả những gì mình có, nhất định sẽ không còn đau thương nào nữa
  • Chúng ta có thể bình an sống bên nhau những ngày yên tĩnh. Hắn sẽ yêu thương cậu thật nhiều, không để cậu cảm thấy bản thân mình lạc lõng nữa.
  • Thời gian trôi đi, thuốc mê trong người cậu dần hết tác dụng nên Jungkook từ từ tỉnh dậy. Cậu mở đôi mắt lờ đờ nhìn xung quanh, chợt nhíu lại vì cơn đau dữ dội ở lưng.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Đau quá…
  • Kim Taehyung bừng tỉnh sau khi ngủ gục một lúc. Hắn nắm chặt tay cậu, người cúi tới phía trước xem cậu có sao không.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Ráng chịu một chút, sẽ hết đau nhanh thôi
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Anh nói dối…
  • Jungkook bật khóc vì quá đau, đến mức cậu không thể nào chịu nổi. Kim Taehyung ở bên cạnh có dỗ cách mấy cậu vẫn không ngưng khóc lại được.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Chịu cậu thật đó, có đau cũng phải gắng chịu một chút chứ
  • Mới tỉnh dậy đã có thể khóc ngon lành vậy rồi, trên thế gian chắc chỉ có mỗi cậu mà thôi.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Cậu muốn ăn uống gì không để tôi đi mua
  • Jungkook lắc đầu, giờ miệng cậu nhạt lắm, chẳng muốn ăn thứ gì. Kim Taehyung ngồi lại chờ tình trạng của cậu đỡ hơn một chút sẽ đi mua cháo và những thứ cần thiết cho bệnh nhân đang nằm viện.
  • Jungkook nắm bàn tay hắn, lúc đó cậu đã sợ sẽ không thể gặp lại Kim Taehyung nữa. Cậu sẽ chìm vào giấc ngủ sâu, tiếc nối về những mối quan hệ còn dở dang của mình. Bây giờ nằm ở đây nhìn thấy hắn lo cho cậu, Jungkook bỗng thấy bình yên lắm.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Cậu đúng là người hay nhõng nhẽo mà
  • Nhưng cũng rất đáng yêu. Kim Taehyung đưa tay xoa má Jungkook, cậu chợt nhận ra gì đó rồi quay phắt đi, tránh bàn tay đang mân mê của Kim Taehyung.
  • Hắn nhíu mày lại khó chịu, chỉ mới đây thôi cậu còn dịu dàng ngoan ngoãn mà giờ đã quay trở lại là kẻ lì lợm như trước kia. Kim Taehyung không khỏi tức giận, hắn bóp má Jungkook ép cậu quay sang nhìn mình.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Jeon Jungkook, chúng ta nói rõ chuyện này đi, tôi chịu không nổi cái tính tình ương bướng của cậu rồi
  • Cậu cố trốn tránh nhưng khi quay mặt đi thì bị bóp lấy quay về vị trí như cũ. Jungkook bị ép nhìn cái biểu cảm đáng sợ trên mặt Kim Taehyung, có thể thấy hắn đang tức giận như thế nào.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Tôi thấy cậu giận cũng có lý do nhưng như thế này là quá đủ rồi
  • Hắn cười nhạt, tay bóp chặt chiếc má bánh bao của Jungkook rồi nói tiếp:
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Cậu giở trò mất trí nhớ cũng đã được mấy ngày rồi, với tôi cũng đến lúc chán nản. Bây giờ tôi cho cậu thời gian ba mươi giây để trở nên ngoan ngoãn như lúc trước, còn không đừng trách tôi mạnh tay
  • Jungkook dùng hai tay mình siết lấy cổ tay hắn đang bóp má cậu. Đây coi như cách cậu chống trả lại một Kim Taehyung độc tài chỉ biết nghĩ đến bản thân mình. Hắn nghiến răng túm cổ áo cậu xách lên. Jungkook bỏ quên cơn đau ở lưng để tỏ ra cứng rắn trước hắn, nhất định không chịu bị khuất phục.
  • Dù cho hắn có phát hiện ra cậu giả vờ mất trí nhớ thì sao? Đâu có thay đổi được thực tại hắn xem cậu như một thế thân.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Anh có tư cách gì trách tôi chứ, vì tôi quá ngu ngốc nên mới đi tin tưởng một con người xấu xa như anh
  • Kim Taehyung lườm cậu bằng ánh mắt sắc như dao, hắn nhếch môi cười nói với cậu:
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Tôi biết là cậu đã nghe cuộc nói chuyện của tôi và Lee Tae Moo rồi. Hai người cố gắng đóng kịch nhưng vẫn bị tôi phát hiện ra. Nếu có gì muốn nói thì cứ nói đi, tôi sẽ lắng nghe cậu
  • Jungkook cười nhạt:
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Lắng nghe sao, một kẻ chỉ biết đến mình như anh có thể lắng nghe ai chứ
  • Jungkook ngước lên nhìn hắn với ánh mắt đã đẫm lệ:
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Anh lợi dụng tôi không chút thương xót nhưng tôi lại cứ nghĩ đó là yêu, là tôi ngu ngốc hay nói anh quá nhẫn tâm đây
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Jeon Jungkook, cậu đừng có mà hỗn xược!
  • Hắn nạt nộ vào mặt của Jungkook, khiến cậu có chút e sợ. Người cậu run rẩy, nước mắt không ngừng rơi xuống.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Tôi là gì với anh chứ, chẳng qua chỉ là một thế thân mà thôi. Vậy mà tôi từng hạnh phúc khi được anh đối xử dịu dàng, từng rung động vì mỗi giây phút được ở bên anh
  • Kim Taehyung cau mày lại hỏi:
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Cậu… yêu tôi sao?
  • Jungkook bật cười trong nước mắt, cậu yêu hắn rồi nên mới đau như thế này.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Thời gian bên tôi được ở bên anh rất quý giá, tôi từng tham lam muốn được ở bên anh nhiều hơn. Nhưng giờ đây, khi nghĩ đến điều đó khiến tôi đau lắm, tại sao tôi lại yêu một người như anh?
  • Tình yêu này không ngờ lại mệt mỏi như thế, mỗi giây mỗi phút tâm trí cậu đều hiện lên hình bóng của Kim Taehyung lúc trước.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Dù đau đớn thế nào thì hình ảnh của anh vẫn ở trong lòng tôi, từng khoảnh khắc vui vẻ như lưỡi dao từng nhát cứa vào trái tim. Tôi không thể ngừng theo dõi anh, càng không thể ngừng nghĩ đến anh
14
Không ngừng nghĩ đến