Đứa Bé Là Con Anh
  • Lee Tae Moo lườm Kim Taehyung, đang giận nhau còn lên giọng mẹ với anh ta sao? Nhưng mà nể tình Jungkook nhờ nên anh ta mới giải thích một cách đàng hoàng.
  • Lee Tae Moo
    Lee Tae Moo
    Cậu ấy bị chấn thương nặng ở đầu, tổn thương đến não bộ nên gây ra tình trạng mất trí nhớ. Đừng có hỏi tôi đến khi nào thì mới nhớ được lại, tôi không dám phán đoán lung tung với những trường hợp không phải chuyên môn của mình
  • Kim Taehyung cắn nhẹ môi, hắn nắm lấy tay Jungkook đặt lên má mình rồi hỏi:
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Cậu có nhớ chút gì về tôi không? Có biết tôi là ai không?
  • Jungkook rụt tay mình lại rất nhanh, biểu cảm gương mặt khó chịu khi bị một người xa lạ chạm vào. Cậu níu lấy tay áo của Lee Tae Moo, trốn tránh ánh nhìn như muốn xuyên thấu của Kim Taehyung.
  • Anh ta vỗ vai cậu rồi hơi cúi người xuống:
  • Lee Tae Moo
    Lee Tae Moo
    Không sao, trước mặt cậu chỉ là một tên khốn nạn nhất trần đời thôi, là một người xấu nên đừng có sợ
  • Kim Taehyung liền gắt lên:
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Cậu ăn nói cho đàng hoàng vào
  • Dù có ghét hắn cách mấy thì Kim Taehyung vẫn không muốn làm một người xấu trong mắt cậu. Vì hắn còn muốn lợi dụng Jungkook thêm nữa.
  • Kim Taehyung tiếp cận với cậu từng bước một, nhưng một cái nhìn thiện cảm của Jungkook cũng không có. Cậu thật sự đề phòng hắn như một kẻ phản diện, không hề có ý định tiếp nhận.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Anh làm ơn tránh xa tôi một chút, tôi không thích gần người lạ
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Tôi không phải người lạ, ngược lại chúng ta còn rất thân thiết với nhau. Jungkook à, cậu không nhận ra tôi cũng không sao nhưng đừng tránh né tôi như thế
  • Jungkook quay đầu tỏ ý không thích, hắn cũng hết cách dỗ ngọt cậu. Kim Taehyung hướng ánh mắt cầu cứu đến Lee Tae Moo nhưng hoàn toàn bị anh ta phớt lờ.
  • Lee Tae Moo
    Lee Tae Moo
    Nghĩa vụ của bác sĩ tôi sẽ hoàn thành nhưng chuyện cá nhân của cậu tôi sẽ không giúp
  • Lee Tae Moo tuyệt tình rời đi. Anh ta không để lại lời khuyên nào cũng không cho Kim Taehyung biết mình phải làm gì tiếp theo.
  • Hắn nhìn Jungkook, bất lực đưa tay lên vuốt tóc cậu.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Không sao, chúng ta cứ từ từ, tôi sẽ không làm hại cậu đâu
  • Jungkook gạt phắt tay hắn ra, ánh mắt đầy nghi hoặc:
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Làm sao tôi tin được lời nói của anh chứ?
  • Kim Taehyung nhún vai:
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Tiền viện phí của cậu là do tôi bỏ ra, chỗ ở của cậu cũng là nhà của tôi. Jeon Jungkook, cậu phụ thuộc hoàn toàn vào tôi nên người duy nhất cậu có thể tin tưởng chỉ có tôi mà thôi
  • Jungkook cau mày, cậu nằm xuống giường quay lưng về phía Kim Taehyung. Tất cả những gì hắn nói đều đúng nên cậu không thể phản bác. Điều đó khiến cậu rất tức giận, tại sao cậu lại là người của Kim Taehyung mà không phải người khác chứ… Nhưng mà, đám người ở buổi đấu giá hôm đó toàn là những kẻ lắm tiền nhiều tật, cậu trông mong gì vào bọn họ vậy hả?
  • Những ngày sau, Kim Taehyung đều đặn đến thăm cậu sau giờ tan làm. Jungkook vẫn giữ khoảng cách với hắn, tình hình không tiến triển mấy. Hắn thấy trong bệnh viện quá ngột ngạt nên đã để cậu về nhà và thuê một cô y tá chăm sóc.
  • Hôm nay cậu dùng nạng để di chuyển lên phòng giám đốc, vì Kim Taehyung muốn ở gần cậu để lấy lại những ký ức đã mất đi. Jungkook và y tá chăm sóc cho cậu ngồi ở sofa uống trà.
  • Cậu có thể nhìn bất cứ thứ gì ở trong phòng, nhưng nhất quyết không chạm mắt với Kim Taehyung. Vì chuyện lần trước nghe thấy mà cậu vẫn không dời được sự chú ý của mình khỏi quyển sách kẹp tấm ảnh kỷ niệm đó.
  • Chắc tấm ảnh vẫn còn được lưu giữ trong cuốn sách. Kim Taehyung không đời nào vứt đi được thứ quan trọng như thế, thậm chí còn quan trọng hơn cả cảm giác của cậu. Jungkook cứ ngỡ mình như một con rối, nếu không biết được sự thật thì cậu sẽ tiếp tục bị sử dụng.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Tôi sẽ đi họp, mất một lúc thôi nên cậu hãy ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ
  • Jungkook khẽ gật đầu. Kim Taehyung an tâm cùng thư ký Lee Hee Chan đi đến phòng họp.
  • Căn phòng rộng lớn với bốn chiếc bàn dài được xếp thành hình vuông, Kim Taehyung không lắng nghe nhân viên của mình nói gì mà trong đầu chỉ toàn những ký ức hắn có cùng cậu. Jungkook không thể lấy lại được trí nhớ khiến Kim Taehyung phiền não không ít, vậy mà lúc này còn bị cậu làm cho phân tâm.
  • Sau khi cuộc họp kết thúc, Kim Taehyung đã ngay lập tức trở về phòng mình để gặp Jungkook. Nhưng hắn chỉ thấy y tá loay hoay bên trong còn cậu thì đã đi mất.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Jungkook đâu rồi?
  • Y tá chăm sóc cho cậu bối rối thưa:
  • Y tá
    Y tá
    Tôi mới đi vệ sinh thôi mà cậu ấy đã biến mất rồi, không biết là đang ở đâu nữa
  • Hắn lớn tiếng trách mắng cô ta lơ đãng không trông chừng cậu cẩn thận. Kim Taehyung bực mình tự đi tìm kiếm cậu trong công ty. Hắn có chút lo lắng rồi lại tức giận khi cậu đã không nghe lời.
  • Đến văn phòng của tổ dự án 2, Kim Taehyung thấy Jungkook đang đứng nói chuyện với Han Dae Jong – con trai cưng của giám đốc công ty K. Hai người cười cười nói nói trông rất vui vẻ, nhưng lại khiến Kim Taehyung phát hỏa.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Jeon Jungkook!
  • Hắn gọi lớn tên cậu rồi đi đến tách hai người ra. Han Dae Jong bất ngờ khi bị Kim Taehyung đẩy ra, anh ta biết mình đụng nhầm người rồi nên lên tiếng xin lỗi, vì đã nói chuyện với cậu và bỏ bê công việc.
  • Dae Jong
    Dae Jong
    Tôi không biết cậu ấy là người quen của giám đốc
  • Kim Taehyung quay lại, ánh mắt đáng sợ như muốn nuốt luôn Han Dae Jong vào trong bụng:
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Đừng có lại gần cậu ấy!
  • Dae Jong
    Dae Jong
    Vâng? Nhưng mà Jungkook cậu ấy…
  • Chưa nói hết câu thì Han Dae Jong đã bị lườm cháy mặt, anh ta hoảng sợ ngậm miệng lại. Kim Taehyung quay đi, kéo theo Jeon Jungkook mặc cho cái chân gãy của cậu có đi được hay không. Vào trong phòng giám đốc, Kim Taehyung đuổi hết người bên trong ra rồi đẩy cậu nằm lên sofa, hắn ở trên người cậu mà phát tiết:
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Sao cậu lạnh nhạt với tôi mà lại đi cười nói với cái tên đó? Tôi không xứng đáng để cậu trưng ra máy cái biểu cảm đó sao? Nói đi!
  • Jungkook bậm chặt miệng quay đi, bởi vì bây giờ cậu không dám trả lời mà chỉ biết run sợ. Kim Taehyung càng hỏi thì càng tức giận, đến nổi đấm vỡ mặt bàn bằng kính bên cạnh.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Cậu mở miệng ra trả lời ngay!
  • Kim Taehyung đưa ngón tay cậy miệng cậu, nhất quyết bắt Jungkook nói cho bằng được. Cậu không chịu được lực ngón tay ấn xuống mà mở miệng, khóe mắt đã có chút nước chảy ra.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Vì… vì anh ấy không giống anh, người lúc nào cũng mang vẻ mặt đáng sợ
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Tôi đáng sợ sao?
  • Kim Taehyung tự sờ lên khuôn mặt của mình, rõ ràng là hắn không phải người như vậy. Jeon Jungkook đang viện cớ, cậu không thực sự nghiêm túc trả lời câu hỏi.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Có phải cậu ghét tôi không? Vì gì chứ?
  • Jungkook đưa tay lên dụi mắt, cậu ghét hắn đến mức lồng ngực không thở được. Hắn đúng là đối xử với cậu không tồi, nhưng tất cả đều là sự dối trá không có thật.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Anh đừng nhìn tôi nữa, tôi không thích anh cũng không thích ánh mắt của anh. Mọi thứ… điều khiến tôi muốn phát điên lên, xin anh đừng hỏi tôi thêm bất cứ câu nào nữa
  • Kim Taehyung nhíu mày, hắn mạnh bạo giữ cằm cậu lại một chỗ rồi cúi xuống hôn lên môi cậu. Chiếc lưỡi ẩm ướt trượt vào trong khoang miệng của Jungkook, cậu nhăn mặt cắn mạnh một cái.
  • Kim Taehyung đau đớn đứng bật dậy khỏi sofa. Hắn dùng lưỡi đẩy hết máu trong miệng mình ra, bàng hoàng nhìn Jungkook như một con thú nhỏ đang giận dữ, đôi mắt đẫm lệ nhìn Kim Taehyung như kẻ thù.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Cậu!
  • Kim Taehyung đưa tay lên hứng máu, không buồn nói đến thái độ lồi lõm của cậu. Jungkook vẫn chưa có lại trí nhớ nên hắn cũng hiểu vì sao cậu lại hành động như vậy.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Lần này tôi sẽ bỏ qua, nhưng nếu lần sau cậu còn làm tôi bị thương thì tôi sẽ đánh gãy cái chân còn lại của cậu
  • Jungkook vo chặt tay thành nắm đấm, rõ ràng cậu không làm gì sai tại sao lại bị trừng phạt chứ. Cậu không hiểu Kim Taehyung yêu bản thân đến mức nào nữa, sẵn sàng đánh gãy chân cậu chỉ vì hắn không lợi dụng được cậu sao?
  • Nhớ lại những lần cùng hắn ân ái, âu yếm nhau như người yêu mà buồn nôn. Tại sao cậu lại nhớ rõ những khoảnh khắc đó đến vậy chứ, phải mau quên đi mới phải.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Tôi… tôi vẫn sẽ tiếp tục phản kháng nếu anh còn đến gần. Kim Taehyung, chúng ta không thân thiết đến nỗi có thể làm những việc như hôn nhau, tôi đâu phải bạn trai của anh
  • Hắn thở hắt ra một hơi dài, vốn không muốn nói vì lưỡi đang bị đau.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Chúng ta còn làm hơn thế nữa kìa. Cậu không khác bạn trai của tôi là mấy đâu, chúng ta cứ tiếp tục yêu thương nhau như thế không được sao?
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Không được!
  • Nếu còn muốn quay lại thì cậu giả vờ mất trí nhớ để làm gì chứ? Jungkook muốn rời đi trước khi hắn còn nói gì đó kinh tởm hơn thì bị túm lại. Kim Taehyung ôm cậu vào lòng, từng động tác đều thật nhẹ nhàng.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Cậu nên ngoan ngoãn ở trong lòng tôi thì hơn. Tôi không đối xử tệ với cậu đâu nên đừng xa cách như thế nữa
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Tôi vốn không muốn gần anh, tôi phải nói đi nói lại bao nhiêu lần nữa hả?
  • Jungkook đẩy hắn ra, Kim Taehyung được thế kéo cậu cùng nằm xuống sofa cùng mình. Hắn không mắng cậu, ngược lại còn hôn nhẹ lên trán.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Nằm yên đi, tôi mệt lắm nên không muốn tranh cãi với cậu nữa đâu
  • Kim Taehyung nhắm mắt lại, hắn đã quá mệt mỏi với chuyện này rồi nên chỉ muốn ngủ một giấc thật bình yên. Nằm trong vòng tay hắn, Jungkook chỉ nhắc đi nhắc lại một chuyện… cậu… không được yêu Kim Taehyung!
  • Vài ngày trôi qua, Kim Taehyung đã chịu thả lỏng cậu ra một tí. Hai người không còn trận cãi vã nào nữa mà cứ im lặng sống qua ngày.
  • Hôm nay cậu có hẹn cùng với Han Dae Jong, anh ta đã dành một ngày nghỉ để đưa cậu đến bảo tàng lịch sử. Chỉ vì lần trước nói chuyện về thời tiền sử vui quá mà anh ta đã tốn công sắp xếp cuộc hẹn lần này.
  • Han Dae Jong đến đón cậu vào sáng sớm, anh ta đi chiếc ô tô màu đỏ đắt tiền của mình đến rồi dừng trước cổng. Jungkook đã quần áo chỉnh tề chống nạng đi ra, vui vẻ nói cười với Han Dae Jong: “Anh đến sớm thế, còn mười phút nữa mới đến giờ hẹn mà.”
  • Anh ta mỉm cười gãi đầu:
  • Dae Jong
    Dae Jong
    Vì tôi muốn gặp cậu nhanh một chút nên mới đến sớm mà
14
Giả vờ