Đứa Bé Là Con Anh / Chấp nhận
Đứa Bé Là Con Anh
  • Đã đến buổi tổng duyệt để chính thức biểu diễn. Jungkook từ công ty dọn dẹp thật nhanh quầy cà phê rồi chạy ra ngoài chỗ đậu xe cho kịp giờ. Lúc chạy đã không cẩn thận va phải người nhân viên vệ sinh mà cậu để ý mấy ngày nay.
  • Khi va phải thì có thứ gì đó màu đen rơi ra, Jungkook nhận ra nó là một con dao găm. Cậu cúi xuống nhặt lên đưa lại cho nhân viên vệ sinh, người đó mang khẩu trang và mũ lưỡi chai che kín mặt nên cậu không biết anh ta đang có biểu cảm gì nữa.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Xin lỗi anh nhiều nhé
  • Người đó gật đầu biểu thị mình đồng ý chấp nhận lời xin lỗi rồi nhanh chân rời đi. Jungkook cũng chẳng để ý nữa mà chạy ra ngoài, lên xe của Kim Taehyung chuẩn bị sẵn để đến chỗ tổng duyệt.
  • Buổi tổng duyệt xảy ra khá nhiều lỗi nên phải làm đi làm lại rất nhiều lần. Trong lần biểu diễn cuối cùng, Jungkook bỗng nhớ ra chuyện gì đó. Lúc mọi người đang chuẩn bị đi về thì cậu ngồi ở ghế, dùng chiếc điện thoại của mình để tra gì đó.
  • Đôi mắt của cậu mở to, cảm giác của bản thân hoàn toàn đúng đắn.
  • Người công nhân vệ sinh đó… là tên sát nhân đang bị truy nã.
  • Cậu đã nhìn thấy mặt của hắn, biết nơi hắn đang làm việc... Lẽ nào...
  • Jeon Jungkook tìm kiếm thêm về tên sát nhân đó. Gã tên là Lee Jong Chan, từng có hai hành vi cố ý giết người trước đây và đang bị truy nã trên toàn quốc. Jungkook chăm chú đọc từng chữ, những người gã tấn công điều có những đặc điểm chung.
  • Người đầu tiên là giám đốc của một công ty lớn, có ngoại hình thu hút và cao hơn một mét tám. Người thứ hai cũng có thân phận và ngoại hình tương tự.
  • Nếu dựa theo những thông tin mà cánh nhà báo tìm hiểu được thì đối tượng mà tên tội phạm này nhắm đến không phải là Kim Taehyung hay sao. Hắn ta đúng với những mô tả về các nạn nhân. Hôm nay gã ta còn mang theo dao đi làm, cậu sợ Kim Taehyung sẽ xảy ra chuyện.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Mình phải tìm anh ta ngay
  • Jeon Jungkook chạy đi, cậu biết Kim Taehyung sẽ ở lại công ty tăng ca nên càng lo lắng. Trên đường về công ty cậu đã gọi cho cảnh sát, mong là họ đến kịp lúc.
  • Chiếc taxi dừng lại trước cổng công ty, Jungkook chạy hết tốc lực lên phòng giám đốc. Lúc cậu mở cửa ra, cảnh tượng trước mặt khiến cậu phải kinh hãi.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Kim Taehyung!
  • Jeon Jungkook chạy lại đỡ Kim Taehyung đang nằm dưới đất lên. Chỗ bụng của hắn bị đâm nên máu cứ chảy ra làm bẩn cả một vùng. Cậu đã đến trễ rồi, không thể ngăn cản tên tội phạm đó ra tay.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Gọi cấp cứu…
  • Kim Taehyung bị mất nhiều máu nhưng vẫn còn ý thức, giọng nói của hắn run rẩy như người sắp lìa đời. Jungkook cuống cuồng cả lên, mãi mới bấm được số 114.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Hắn vẫn chưa đi khỏi đây đâu… cậu nên cẩn thận…
  • Vừa nói dứt câu thì Kim Taehyung nhìn thấy tên tội phạm ở phía cửa. Lee Jong Chan vốn định bỏ qua Jungkook nhưng cậu lại đang định cứu nạn nhân của gã nên gã sẽ thủ tiêu cậu luôn.
  • Gã cầm con dao cậu đến định đâm vào cổ của Jungkook thì Kim Taehyung kéo cậu cúi xuống, dùng bắp tay của mình ôm lấy cổ của cậu. Con dao cắt sượt qua phần thịt trên bắp tay. Gã tội phạm còn định đâm thêm một nhát nữa thì Jeon Jungkook lăn qua một bên. Cậu đứng dạy đá con dao trên tay Lee Jong Chan bay vào góc nhà. Jungkook vận dụng hết những gì cậu học được ở trung tâm võ thuật để khống chế Lee Jong Chan. Cậu khóa hai tay của gã ra phía sau rôi cởi áo mình để trói lại.
  • Môt lúc sau, cảnh sát và cấp cứu đều đến nơi. Kim Taehyung được đưa đến bệnh viện trong tình trạng nguy kịch. Jungkook đi theo hắn, cậu ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật mà không ngừng lo lắng.
  • Lúc này có một nhân viên cảnh sát đến ngồi cùng cậu.
  • Cảnh sát
    Cảnh sát
    Vết thương của anh ta khá nặng, tên tội phạm đã đâm trúng nội tạng nên đây là một ca phẫu thuật rất khó khăn
  • Jungkook cúi xuống, dùng hai tay đang chống lên gối ôm đầu mình.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Nếu như tôi nhớ ra gã ta sớm hơn thì Kim Taehyung đã không sao rồi. Là do tôi đã không đến sớm hơn
  • Cảnh sát
    Cảnh sát
    Không phải lỗi do cậu đâu, là do Kim Taehyung có đặc điểm giống với những nạn nhân trước nên mới bị tấn công
  • Jungkook không hiểu, tại sao tên tội phạm đó lại tấn công những người có đặc điểm là giám đốc một công ty và có ngoại hình thu hút chứ?
  • Cảnh sát
    Cảnh sát
    Thật ra, Lee Jong Chan từng hẹn hò với một cô gái và hắn đã yêu cô ta một cách điên cuồng. Nhưng sau này cô ta đã hẹn hò với một chàng trai là giám đốc của một công ty có tiếng nên hắn đã ghét tất cả những người có chung đặc điểm với tình địch
  • Và người bạn trai mới của bạn gái cũ đó đã bị gã đâm một nhát vào tim và không qua khỏi. Càng nghe chuyện về Lee Jong Chan thì cậu càng cảm thấy lạnh người. Ai mà nghĩ sẽ có một ngày cậu lại đối diện với một tên tội phạm như vậy chứ, thậm chí còn đánh đấm qua lại với gã.
  • Thời gian trôi qua chậm như cách di chuyển của loài ốc sên. Jungkook một mình ngồi đợi đã mấy tiếng rồi. Cậu mong Kim Taehyung không sao, anh ta chính là một người phúc lớn mạng lớn nên chuyện này sẽ qua mau thôi.
  • Một lúc sau, bác sĩ đưa Kim Taehyung ra ngoài. May là tấm vải trắng đang đắp trên người Kim Taehyung không kéo qua khỏi mặt.
  • Bác sĩ
    Bác sĩ
    Cậu ấy đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, bây giờ tôi sẽ đưa cậu ấy về phòng hồi sức, cậu và người nhà bệnh nhân hãy làm đầy đủ thủ tục
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Vâng, tôi biết rồi
  • Kim Taehyung rời đi rồi, Jeon Jungkook ngồi phịch xuống ghế mà thở phào nhẹ nhõm. Cậu gọi cho người làm ở nhà bảo bọn họ đem những đồ dùng cần thiết đến bệnh viện. Người làm tiết lộ với cậu về chuyện gia đình của Kim Taehyung, hắn không muốn bố mẹ lo nên có bệnh nặng thế nào cũng không thông báo về nhà.
  • Jungkook cũng hiểu được nên cậu đã thay bố mẹ hắn để làm thủ tục nhập viện. Sau đó cậu trở về phòng hồi sức để chăm sóc hắn.
  • Đêm hôm đó, thuốc mê đã hết tác dụng nên Kim Taehyung mơ hồ tỉnh dậy. Hắn cảm giác cơ thể mình như có một tảng đá đè lên. Mở mắt nhìn xung quanh, Kim Taehyung chỉ nhìn thấy một màn đêm mờ ảo bao lấy mình.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Jeon Jungkook…
  • Trong đêm tối, hắn tìm được ánh sáng duy nhất là cậu. Kim Taehyung không nỡ đánh thức Jungkook khi cậu đang ngủ. Hắn cử động tay, áp lòng bàn tay mình vào má cậu rồi xoa nhẹ.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Xinh đẹp quá… sao cậu lại có thể dùng gương mặt này khiến tôi rung động không thôi vậy chứ…
  • Kim Taehyung gượng ngồi dậy, vết thương ở bụng bỗng nhói lên. Hắn vẫn không màng cơn đau đang dằn xé mình mà cúi xuống hôn vào trán của cậu. Trái tim đập nhanh như trống trận, hắn cảm giác như cả người mình đang nóng lên.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Nếu cậu thích tôi thì tốt quá…
  • Hắn muốn xin lỗi cậu về tất cả những chuyện trước đây. Nghĩ đến đó thôi là hắn đã muốn đánh bản thân chết đi vì những việc đã tổn thương cậu. Jungkook vẫn ngủ ngoan như thế, cậu để cho hắn ngắm mình một lúc lâu rồi mới mở mắt ra.
  • Trời bên ngoài đã dần sáng rồi, Jungkook rời phòng bệnh ra bên ngoài. Cậu ở hành lang tựa vào bức tường phía sau, biểu cảm rất khó xử.
  • Kim Taehyung
    Kim Taehyung
    Sao anh ta lại nói ra những lời đó? Chẳng lẽ Kim Taehyung thích mình sao?
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Sao anh ta lại nói ra những lời đó? Chẳng lẽ Kim Taehyung thích mình sao?
  • Jungkook không dám chắc vì con người của Kim Taehyung rất khó để hiểu. Cậu cứ xem như mình chưa nghe bất cứ điều gì là được.
  • Ngày diễn ra show thời trang cũng đến. Jeon Jungkook đang chuẩn bị trong phòng trang điểm thì có điện thoại gọi đến.
  • “Tôi nghe đây.”
  • Kim Taehyung trong điện thoại đột nhiên im lặng, một lúc sau hắn mới lên tiếng: [Tôi sẽ đến tham dự show thời trang lần này, cậu phải làm tốt đấy, như thế mới xứng đang với số tiền mà tôi đầu tư vào.]
  • “Tôi biết rồi, nhất định không làm anh thất vọng đâu.”
  • [Ờ… tôi biết cậu sẽ làm tốt mà. Tôi sẽ theo dõi cậu…]
  • Không khí giữa hai người bỗng trở nên ngại ngùng. Jungkook vì chuyện ở bệnh viên đêm hôm đó mà tỏ ra xa cách với hắn, hai người không thể nào nói chuyện một cách bình thường được nữa. Kim Taehyung biết ý nên đã chủ động tắt máy trước để cậu có thời gian chuẩn bị.
  • Hết Kim Taehyung thì đến Park Jae Wook tìm đến. Anh ta chào hỏi mọi người xong thì đến chỗ cậu.
  • Park Jae Wook
    Park Jae Wook
    Hôm nay tôi rất trông chờ vào lượt của em đấy
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Tôi sẽ làm tốt
  • Park Jae Wook vuốt tóc cậu, ánh mắt say sưa ngắm nhìn.
  • Park Jae Wook
    Park Jae Wook
    Hôm nay em rất đẹp, nếu tôi có thể nhìn thêm thì tuyệt quá
  • Jungkook quay đi để tránh né:
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Chúng ta đã không thể nào rồi nên anh đừng nói như kiểu mình tiếc nuối đi
  • Park Jae Wook bị từ chối, anh ta thở hắt ra một hơi dài. Dù cho anh ta có yêu Jungkook đến mức nào đi nữa thì giữa hai người vẫn có một rào cản. Lúc Jeon Jungkook mang chiếc giày được chuẩn bị riêng cho cậu thì một chuyện không may đã xảy đến.
  • Bên trong chiếc giày của Jungkook chứa đầy dao lam. Nó nhẹ đến mức cậu có cầm lên cũng không phát hiện ra điều bất thường. Chân của cậu truyền lên cảm giác đau nhói khiến Jungkook rút chân ra khỏi giày ngay tức khắc.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Đau quá…!
  • Jungkook ôm chân mình rên rỉ, Park Jae Wook thấy vậy liền tìm thứ gì đó cầm máu cho cậu. Hên là cậu chỉ mới xỏ chân vào một chiếc giày, nếu là xỏ vào hai chiếc cùng lúc thì thảm rồi.
  • Park Jae Wook
    Park Jae Wook
    Chết tiệt, không thể cầm máu được
  • Park Jae Wook liền gọi bác sĩ riêng của gia đình đến, trong lúc chờ đợi anh ta đã phát hiện ra khuôn mặt buồn bã của cậu.
  • Park Jae Wook
    Park Jae Wook
    Jungkook đừng lo, tôi nhất định không để những vết thương đó thành sẹo
  • Cậu lắc đầu, đó không phải là điều khiến cậu buồn đến vậy.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Tôi đã tập luyện chăm chỉ như thế, vậy mà giờ không thể nào lên sàn diễn được…
  • Park Jae Wook ngồi xuống trước mặt an ủi cậu:
  • Park Jae Wook
    Park Jae Wook
    Rồi sẽ có cơ hội thứ hai mà, em đừng bày ra cái biểu cảm đó nữa, làm tôi cũng buồn theo rồi này
  • Jungkook gặt nước mắt, cậu nhìn những người mẫu ra trình diễn còn mình thì ngồi đây với vết thương ở chân. Jungkook tủi thân vô cùng, cậu hận cái người đã hại cậu ra nông nổi này.
  • Ở bên ngoài, show diễn đã gần kết thúc rồi nhưng Kim Taehyung vẫn không thấy Jeon Jungkook đâu. Hắn lo lắng đi tìm cậu sau hậu trường thì phát hiện Park Jae Wook đang ôm Jungkook trong phòng chờ.
  • Anh ta nâng niu Jungkook như một bông hoa mong manh, còn cậu không ngừng khóc vì tiếc nuối.
  • Park Jae Wook
    Park Jae Wook
    Jungkook à, anh muốn sống cùng em
  • Cậu dụi đầu vào lồng ngực của Park Jae Wook, như con mèo nhỏ đang cần yêu thương.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Tôi cũng muốn sống cùng anh, nhưng chúng ta có thể sống cùng nhau sao? Tôi không thể nào sống mà thiếu đi Taeguk được, thằng bé là sợi dây sinh mệnh của tôi
  • Park Jae Wook nghiến răng, nếu không có Jeon Taeguk làm vật cản thì hai người đã dễ dàng hơn rồi. Anh ta đau khổ nghĩ ngợi rồi nói với cậu.
  • Park Jae Wook
    Park Jae Wook
    Về phần Taeguk, chỉ cần Kim Taehyung đồng ý để thằng bé ở cùng chúng ta thì tôi chấp nhận
  • Park Jae Wook bỏ Jungkook ra, anh ta hôn lên môi của cậu rồi kiêng định nói:
  • Park Jae Wook
    Park Jae Wook
    Tôi đã vì em làm đến mức này, nhất định em phải dành tình cảm này cho mình tôi thôi đấy
14
Chấp nhận