Đối Tượng Xem Mắt Của Chị Gái Chạy Mất Rồi
  • Biết tin Jungkook bị thương, Kim Do Hwan đã đến tìm cậu khi xong việc. Nhìn hai lòng bàn tay bị cắt một vết sâu, Kim Do Hwan đã thấy đau lòng rồi, đến cả ngực cũng bị đâm.
  • Kim Do Hwan
    Kim Do Hwan
    Jungkook à, khổ cho cậu quá
  • Những vết thương này hẳn rất đau nhưng Jungkook lại không biểu hiện gì, hoàn toàn lãnh cảm trước chúng.
  • Jungkook
    Jungkook
    Cũng đâu phải là lần đầu tiên
  • Kim Do Hwan
    Kim Do Hwan
    Tôi có nên cho chị cậu biết không? Cậu ở trong đây không có ai chăm sóc thì không được đâu
  • Jungkook nhất quyết không cho chị gái mình biết vì sợ chị ta sẽ lo lắng. Nhà chỉ còn có hai chị em nương tựa vào nhau, Jungkook không muốn mình làm gánh nặng.
  • Jungkook
    Jungkook
    Cậu giúp tôi gọi cho chị gái, bảo chị ấy rằng tôi sẽ ở chơi nhà cậu mấy hôm
  • Kim Do Hwan gật đầu như đã hiểu. Cậu ta gọi cho chị gái của Jungkook xong thì ở lại trông cậu hết đêm.
  • Ngày hôm sau, Jungkook được Kim Do Hwan gọi dậy vì cậu có điện thoại từ một số lạ. Jungkook nghe máy mà không tin được đó là cuộc gọi từ công ty K. Bọn họ thông báo cậu đã đậu phỏng vấn và bắt đầu thử việc từ ngày mai.
  • Kim Do Hwan mừng cho cậu, hào hứng chạy ra ngoài một lúc rồi quay về với một bộ quần áo gồm sơ mi và quần tây.
  • Kim Do Hwan
    Kim Do Hwan
    Đây là quà của tôi đó, chúc mừng cậu đã đậu phỏng vấn
  • Jungkook
    Jungkook
    Cảm ơn
  • Jungkook vui lắm, vì cậu đã có một công việc đàng hoàng. Cho dù… không ưa lãnh đạo của công ty là mấy nhưng cậu vẫn quyết tâm giành lấy công việc này.
  • Vào giữa trưa, ông chủ quán bar mang một giỏ hoa quả đến thăm cậu. Về chuyện cậu sắp có công việc mới, Jungkook nghĩ mình nên nói luôn với Ha Jong Man.
  • Jungkook
    Jungkook
    Tôi sẽ rời khỏi quán bar. Số nợ mà tôi nợ ông đã trả gần đủ rồi, không có lý do gì để tôi làm việc ở đó nữa
  • Ông ta tỏ ra không đồng ý, Ha Jong Man cố gắng thuyết phục cậu:
  • Ông chủ quán bar
    Ông chủ quán bar
    Công việc của cậu đang rất thuận lợi mà, tôi cũng giúp cậu kiếm không ít tiền
  • Jungkook
    Jungkook
    Tôi vốn không thích loại công việc này, tôi sẽ không ở lại cho dù ông có nói gì đi nữa
  • Ha Jong Man bất bình đứng dậy khỏi ghế:
  • Ông chủ quán bar
    Ông chủ quán bar
    Nếu mất cậu thì doanh thu của quán sẽ giảm. Nếu cậu chê tiền tôi trả cậu ít quá thì tôi có thể tăng lên
  • Jungkook vẫn lắc đầu. Trước một người quyết tâm dứt áo ra đi, Ha Jong Man hết cách đành phải trả tự do cho cậu.
  • Ông chủ quán bar
    Ông chủ quán bar
    Nể tình nghĩa giữa chúng ta bao năm nay, cậu có thể tiếp khách một lần cuối cùng không? Chỉ cần lần này nữa thôi, tôi sẽ để cho cậu đi
  • Jungkook nghĩ ngợi, số nợ vẫn còn một khoảng chưa thanh toán. Nếu cậu tiếp khách lần cuối có thể trả hết được mà không cần dùng tiền tiết kiệm của mình. Jungkook dễ dàng đồng ý với ông ta, việc này không có gì khó khăn cả.
  • Ngày hôm sau, Jungkook đã đứng trước công ty K. Cậu chuẩn bị tâm lý rồi đi vào bên trong, người hướng dẫn chờ ngay trước lối vào. Sau khi nhân viên mới đến đông đủ, người hướng dẫn đưa họ lên và giao cho các trưởng phòng. Cậu được phân đến tổ dự án 2, trở thành thực tập sinh duy nhất ở đây.
  • Mọi người chào hỏi Jungkook, những cô gái trong văn phòng nhìn cậu không dời mắt. Từ khi cậu bước vào không khí lãnh đạm trong phòng bỗng chốc biến mất. Mọi người quan tâm Jungkook một cách thái quá, cảm tưởng như cả nam và nữ trong phòng đều để ý đến cậu. Vẻ ngoài của Jeon Jungkook thần thánh đến nỗi họ tưởng cậu là nhân vật bước ra từ truyện tranh.
  • Jungkook làm phần việc mình được giao, không dám lơ là nói chuyện với người khác. Nhưng điều khó khăn duy nhất là hai bàn tay đang băng bó của cậu. Vì vết cắt ở lòng bàn tay mà cậu không cách nào đánh máy một cách chính xác được.
  • Taehyung
    Taehyung
    Cậu làm việc được với bàn tay đó sao?
  • Một giọng nói quen thuộc lọt vào tai Jungkook, cậu khó chịu nhìn sang bên phải của mình. Kim Taehyung tựa vào vách chắn, nở nụ cười nham hiểm nhìn cậu.
  • Taehyung
    Taehyung
    Đủ rồi đó, nếu cậu không thể theo kịp tiến độ của công việc thì cứ rút lui đi
  • Jungkook quay lại nhìn màn hình, bỏ qua những lời mà hắn nói:
  • Jungkook
    Jungkook
    Tôi có thể làm được, không những vậy còn làm tốt hơn anh nghĩ
  • Bàn tay cậu di chuyển nhanh trên bàn phím, mặc cho máu đang rỉ ra lớp băng trắng.
  • Giờ làm việc đã kết thúc, Jungkook bắt buộc phải đến bữa tiệc tối chào đón thực tập sinh. Không chỉ tổ dự án của cậu mà còn có các bộ phận khác đến quán ăn. Hôm nay giám đốc sẽ bao tất cả nên các nhân viên rất hào hứng, tay không ngừng rót rượu mời nhau.
  • Kim Taehyung ngồi cùng bàn với Jungkook, hắn biễu diễn một màn trộn rượu với bia thật điệu nghệ rồi đưa một cốc đầy cho cậu.
  • Taehyung
    Taehyung
    Nhân viên mới, cậu nên uống cạn để góp vui cho mọi người đi
  • Jungkook nhìn xuống chiếc cốc trên tay Kim Taehyung, cậu thật sự không uống được nhiều như vậy.
  • Jungkook
    Jungkook
    Tôi không thể…
  • Cậu nói rồi lấy ly rượu nhỏ trước mặt mình uống hết trong một lần. Như vậy đã được rồi chứ, Kim Taehyung có vẻ đã tha cho cậu nên hắn uống hết ly rượu trộn bia trên tay mình.
  • Hắn “khà” một tiếng to, nhanh tay gắp miếng thịt nướng vừa chín tới đút cho cậu. Jungkook nhìn Kim Taehyung như một gã vừa lố lăng vừa điên.
  • Jungkook
    Jungkook
    Ngồi xuống giùm đi!
  • Jungkook thầm quát hắn trong miệng, Kim Taehyung không nghe nên vẫn trong tư thế muốn đút đồ ăn cho cậu. Jungkook chậc lưỡi, cậu đứng lên ngã người về phía hắn rồi ngoạm lấy miếng thịt trong miệng.
  • Jungkook nhồm nhoàm nhai miếng thịt còn dai hơn cả dép cao xu. Cái tên chết tiệt đó còn thích thú nhìn chằm chằm vào cậu.
  • Thời gian đã không còn sớm nữa, bữa tiệc cũng bắt đầu tàn rồi. Jungkook gọi điện nhờ Kim Do Hwan xin nghỉ làm để đưa cậu về, bây giờ mà tự lái xe chắc chắn bị cảnh sát tóm lại để đo độ cồn.
  • Chỉ một lúc sau, Kim Do Hwan đã đến nơi, cậu ta không gọi cho Jungkook mà cứ thế đi xộc vào trong.
  • Kim Do Hwan
    Kim Do Hwan
    Tôi đến rồi nè!
  • Kim Do Hwan nói xong thì liền bịt mũi lại, cau mày hỏi cậu:
  • Kim Do Hwan
    Kim Do Hwan
    Đã uống bao nhiêu rượu thế thằng này, cậu định uống đến chết đấy à
  • Jungkook ngửi mùi trên tay áo, cậu đâu có muốn uống nhiều như vậy, tất cả là do bọn họ ép buộc nhân viên mới. Kim Do Hwan cúi xuống đỡ cậu đứng dậy, cậu ta bây giờ cũng chú ý đến ánh mắt của những người khác hướng vào mình.
  • Quần áo thì hở bạo, khoe cả da thịt ra ngoài. Còn trang điểm như con gái, trông chả khác gì một tên lẵng lơ với mấy đốm đỏ trên cổ và ngực.
  • Jungkook biết những người ngồi chung bàn với mình nghĩ gì, nhưng chỉ có mình Kim Taehyung dám lên tiếng hỏi:
  • Taehyung
    Taehyung
    Bạn cậu làm nghề gì vậy? Không phải là trai bán hoa chứ?
  • Jungkook
    Jungkook
    Cái gì?
  • Jungkook liếc nhìn hắn, ánh mắt như sắp giết người đến nơi. Kim Taehyung vẫn ung dung nhắc lại:
  • Taehyung
    Taehyung
    Thì tôi hỏi bạn cậu có phải trai bán hoa không, nếu không phải thì tôi sẽ xin lỗi
  • Những người trong bàn đều ngại, nhưng trong lòng vẫn rất hóng diễn biến sắp tới. Kim Do Hwan lúc đầu còn thấy thích gương mặt của Kim Taehyung khi lần đầu chạm mắt, nhưng giờ thì mất sạch thiện cảm rồi. Bàn tay của cậu ta siết chặt lại, không dám thừa nhận nhưng cũng không thể phủ nhận.
  • Kim Do Hwan
    Kim Do Hwan
    Tôi ra ngoài trước đây
  • Kim Do Hwan che gương mặt đang đỏ lên của mình rồi chạy thẳng ra phía cửa. Jungkook ném cho Kim Taehyung một cái lườm, chỉ vì câu hỏi vô duyên của hắn mà bạn thân của cậu phải chịu tổn thương. Jungkook đang rất muốn mắng chửi người khác nhưng cậu không thể để Kim Do Hwan một mình nên đã nhanh chân chạy theo. Lúc ra ngoài cậu đã thấy Kim Do Hwan thút thít khóc, cậu ta cảm thấy rất tủi thân.
14
Vô ý tứ