Đầu Gấu Bắt Nạt Thỏ Nhỏ / Chương 42: Không Khí Lúc Lạnh Lúc Nóng
Đầu Gấu Bắt Nạt Thỏ Nhỏ
  • Không khí căng thẳng giữa cha vợ và con rể tương lai khiến mẹ Mỹ Nhân cảm thấy ngộp ngạt. Mỗi khi bà muốn lên tiếng nói gì đó xoa dịu không khí thì ông chồng lại đâm chọt hoặc hỏi móc một câu khó ưa, chẳng hạn như:
  • An Tuấn Khanh
    An Tuấn Khanh
    Tôi nghe nói cậu ở nước M có chút danh tiếng, chắc là đánh nhau thường xuyên lắm hả? Chà chà, đánh nhiêu có bị thương tích ẩn gì đó, rồi mắc bệnh khó nói không? Đừng giấu bệnh sợ thầy, tôi có quen vài bác sĩ giỏi, có thể giới thiệu cậu đến khám.
  • Khải Minh thành thật đáp:
  • Lê Khải Minh
    Lê Khải Minh
    Vâng ạ. Cháu phải đánh nhau giỏi mới thu phục được đàn em. Đại ca không đủ giỏi thì đàn em sẽ không phục. Quy tắc của nước M luôn là mạnh được yếu thua, không có ngoại lệ. Về phần vết thương thì... cháu dù sao cũng mới hơn hai mươi tuổi, tốc độ phục hồi cũng nhanh. Cảm ơn chú đã lo lắng cho cháu ạ.
  • Ông Tuấn Khanh nghĩ thầm:
  • An Tuấn Khanh
    An Tuấn Khanh
    Thằng nhóc này đang khoe khoang trá hình đây mà. Hừ, biết đánh nhau là giỏi lắm sao? Gì mà hơn hai mươi tuổi? Gì mà cảm ơn tôi đã lo lắng? Ai lo lắng cho mi?
  • Trong lòng ông Tuấn Khanh chửi mát một trận xong, ngoài mặt ông lại quan tâm hỏi tiếp:
  • An Tuấn Khanh
    An Tuấn Khanh
    Chắc có không ít đứa con gái thích cậu, theo đuổi cậu nhỉ? Đẹp, cá tính, thon thả, da trắng như bông bưởi, chân dài tới nách,... loại hình nào cũng có. Sao nào, cậu đã trải qua bao nhiêu mối tình rồi?
  • Khải Minh mỉm cười, ánh mắt nhìn về xa xăm:
  • Lê Khải Minh
    Lê Khải Minh
    Trong lòng cháu vẫn luôn nhớ tới một người con gái duy nhất, làm sao còn tâm trí nhìn những cô gái xung quanh nữa ạ. Trong mắt cháu không ai có thể so với Mỹ Nhân, cho dù là ngoại hình hay tính cách, kể cả tình cảm đơn thuần khi còn ngồi trên ghế nhà trường của bọn cháu nữa.
  • An Tuấn Khanh
    An Tuấn Khanh
    Coi như ánh mắt cậu còn tốt đấy. Con gái tôi, chỉ xét riêng ngoại hình thôi nhá, có thể nói con bé là hoa hậu của các hoa hậu. Tính cách thì mềm mại, dễ thương, hiền lành, ngoan ngoãn. Hiếm ai vừa xinh đẹp lại tốt tính như con bé.
  • Môi Tú Quyên giật giật muốn chất vấn chồng vài câu:
  • Mẹ Mỹ Nhân
    Mẹ Mỹ Nhân
    Ông chắc chứ? Chắc chắn đang nói con gái chúng ta chứ? Ừ đẹp thì có đẹp, nhưng hoa hậu của các hoa hậu là cái lông gì? Bộ đẹp là được làm hoa hậu hả? NO. Rồi tốt tính, chắc chưa? Chẳng phải con bé hay cãi lời ông sao? Trước khi con bé đi nước M tìm Khải Minh, hai cha con vừa tranh cãi chuyện xem mắt còn gì? Sao bây giờ biến thành đứa con gái ngoan ngoãn, tính cách mềm mại gì gì đó rồi?
  • Ông Tuấn Khanh cảm thấy chưa đủ nên nói tiếp:
  • An Tuấn Khanh
    An Tuấn Khanh
    Mấy năm nay số người xếp hàng theo đuổi con gái tôi không phải ít, nhưng con bé đến cả nhìn mặt đối phương cũng không thèm. Cậu là thằng nhóc tốt số, chiếm được thời cơ tốt, lấy được cảm tình của con bé. Đứa con gái này ấy à, lúc cứng đầu cũng rất phiền phức, ai nói gì cũng không nghe, nó còn dám một thân một mình đến nước M tìm cậu. Tôi mà biết trước chuyện này thì đã nhốt con bé vào phòng, không cho mạo hiểm.
  • Vậy mà Khải Minh lại gật gù tán thành. Cậu cũng không đồng ý việc Mỹ Nhân lặn lội đi tìm mình. Nước M hỗn loạn thế nào ai cũng biết, lỡ như kẻ xấu nhắm vào Mỹ Nhân thì sao?
  • Hai nguời đàn ông đã tìm được đề tài chung. Người thì tâng bốc con gái lên tận mây xanh, kiểu con gái ông đây là số 1, vô cùng hoàn mỹ. Người còn lại trong tròng mắt chỉ có mỗi bạn gái, những bóng hồng khác chỉ là phù du cần né gấp. Hiếm khi cả hai tự điều hòa không khí, thu hồi tình cảnh “giương cung bạt kiếm” ban đầu. Đáng tiếc mọi thứ chỉ duy trì được một lúc vì sự xuất hiện bất ngờ của một người.
  • Hôm nay Hải Sơn ghé sang thăm chú Tuấn Khanh. Hải Sơn mang theo loại rượu chú Tuấn Khanh thích nhất. Cha Mỹ Nhân vừa thấy người ta đã hớn hở ra mặt, thái độ đối đãi một trời một vực so với khi gặp Khải Minh. Giữa Khải Minh và Hải Sơn, ông nghiêng về phía Hải Sơn hơn. Gia đình giàu có, trong sạch, tính cách điềm đạm đáng tin, quan trọng là Hải Sơn thật lòng với con gái ông. Tuy Khải Minh cũng thật lòng đó nhưng ông vẫn cứ không ưa thằng nhóc nguy hiểm này.
  • Hải Sơn sững sờ khi gặp lại Khải Minh, sau đó là giây phút mừng rỡ khi hai thằng bạn thân hội ngộ sau bốn năm xa cách. Hai người kề vai bá cổ, tay bắt mặt mừng, vui đến mức suýt đánh nhau luôn.
  • Chắc đây là cách chào hỏi đặc biệt của mấy thằng con trai chăng?
  • Không đâu. Khải Minh biết thằng bạn đã thay mình chăm sóc Mỹ Nhân, chăm sóc tận tình tới mức yêu luôn, may mà Mỹ Nhân méo đáp lại. Hải Sơn thì ghét thằng bạn đi xa mà vẫn được Mỹ Nhân nhớ thương, mạo hiểm đi tìm. Hai người ghét nhau, cũng thưởng thức, hâm mộ lẫn nhau.
  • Khải Minh đấm một cái vào ngực Hải Sơn chào hỏi. Hải Sơn vỗ một cái thật mạnh lên vai Khải Minh chào mừng cậu về nước. Hai nguời đấm qua, đánh lại, ông Tuấn Khanh nhìn mà đau ê ẩm thay họ.
14
Chương 42: Không Khí Lúc Lạnh Lúc Nóng