Đầu Gấu Bắt Nạt Thỏ Nhỏ / Chương 36: Ai Là Ai?
Đầu Gấu Bắt Nạt Thỏ Nhỏ
  • Một cô gái tầm ba mươi tuổi, mặc quần bó, áo croptop, mang giày cao gót màu đen chầm chậm đi đến. Cô nàng nắm tay mẹ Khải Minh, an ủi:
  • Kelly
    Kelly
    Dì, con hy vọng dì cho phép con và anh Khải Minh kết hôn. Con quen anh ấy đã hơn một năm, vẫn luôn thích anh ấy. Giờ anh Khải Minh gặp chuyện không may, con tuyệt đối sẽ không bỏ mặc, đứng yên nhìn anh ấy bị các thế lực dồn ép đâu ạ.
  • Mẹ Khải Minh chần chừ, sau cùng bà vẫn lựa chọn gật đầu đáp ứng. Cô gái vui mừng nói:
  • Kelly
    Kelly
    Cám ơn dì, con sẽ trở về báo tin cho bố mẹ con, để họ chuẩn bị mọi thứ. Dì hãy yên tâm, vụ tai nạn lần này sẽ không ai truy cứu đến gia đình chúng ta đâu, cứ tin ở con.
  • Sở dĩ mẹ Khải Minh đáp ứng yêu cầu của cô gái này là bởi vì cô ta có gia thế quá tốt. Cô ta tên Kelly, con gái độc nhất của ông trùm. Vụ tai nạn cần phải có người đứng ra giải quyết. Khải Minh đang hôn mê, nếu bà không đồng ý với Kelly thì cảnh sát và gia đình người chết sẽ đến bắt Khải Minh của bà đi.
  • Lát sau, mẹ Khải Minh dự định về nhà lấy ít đồ rồi trở lại bệnh viện với con. Vừa về đến cổng, bà ngơ ngác nhìn cô gái trước mắt rồi thử gọi:
  • Mẹ Khải Minh
    Mẹ Khải Minh
    Mỹ Nhân?
  • Mỹ Nhân gật đầu, cô không giấu được sự vui mừng:
  • Mỹ Nhân
    Mỹ Nhân
    Con chào dì, đã lâu không gặp, may mà dì vẫn nhận ra con.
  • Mỹ Nhân nói xong liền cảm thấy mẹ Khải Minh đang run lên bần bật. Trong đầu bà bấy giờ chỉ có một suy nghĩ duy nhất:
  • Mẹ Khải Minh
    Mẹ Khải Minh
    Tại sao con bé lại xuất hiện vào thời điểm này? Nếu Kelly biết được thì phải làm sao đây?
  • Mẹ Khải Minh hít sâu để lấy lại bình tĩnh, bà lạnh nhạt nói:
  • Mẹ Khải Minh
    Mẹ Khải Minh
    Mời cô đi cho. Tôi không quen biết cô.
  • Sự thật là cô bé không nên xuất hiện vào lúc này. Trong đầu bà có hàng ngàn hàng vạn câu hỏi:
  • Mẹ Khải Minh
    Mẹ Khải Minh
    Con bé đi một mình hay đi cùng ai? Nó có biết nước M là nơi đáng sợ thế nào không? Với vẻ ngoài đó, không cẩn thận bị thế lực xấu để mắt thì sao?
  • Bà càng nghĩ càng thấy sợ, ý đồ muốn đuổi Mỹ Nhân đi nhanh nhanh để nghĩ cách trợ giúp con bé.
  • Đối với thái độ xa cách của mẹ Khải Minh, Mỹ nhân đành phải rời đi trước. Thế nhưng, công sức bao nhiêu năm bỏ ra sao có thể từ bỏ chỉ vì một lời xua đuổi? Mỹ Nhân lén lút nấp một bên chờ mẹ Khải Minh rời nhà liền bám sát theo sau.
  • Trước cổng bệnh viện, Mỹ Nhân đứng đó và nghĩ tới một khả năng đáng sợ: người đang nằm bên trong có khi nào là Khải Minh hay không? Sắc mặt cô dần trở nên trắng bệch, nghĩ thầm:
  • Mỹ Nhân
    Mỹ Nhân
    Không thể nào. Chẳng lẽ anh ấy đã gặp chuyện không may?
  • Đó là nguyên nhân mà mẹ Khải Minh xua đuổi cô, bởi vì anh ấy đang trở thành người thực vật, dì ấy sợ liên lụy cô nên mới làm thế ư?
  • Mỹ Nhân càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng, sắc mặt ngày càng khó coi hơn.
  • Một người đàn ông đi ngang để ý đến tình hình của Mỹ Nhân, ông lo lắng đến gần hỏi thăm:
  • Người qua đường
    Người qua đường
    Chào cô. Tôi thấy cô có vẻ không khỏe. Cô cần tôi giúp gì không?
  • Mỹ Nhân
    Mỹ Nhân
    Cảm ơn ngài, tôi không sao.
  • Nói rồi, Mỹ Nhân tiếp tục đi vào trong. Mỹ Nhân đã tìm được phòng bệnh của Khải Minh, cô hít một hơi thật sâu, chuẩn bị sẵn tâm lý và đẩy cửa bước vào.
  • Khải Minh ngơ ngác đứng bên cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, anh nghe thấy tiếng động liền nhìn về phía cửa lớn. Một cô gái xinh đẹp xuất hiện trước mắt, từng đoạn ký ức ngắn ngủi lướt nhanh qua đầu, Khải Minh cố gắng bắt lấy để nhớ xem người này là ai, đáng tiếc anh không tài nào làm được.
  • Mỹ Nhân
    Mỹ Nhân
    Anh Khải Minh!
  • Mỹ Nhân không kìm nén được cảm xúc, cô vừa nhìn thấy người mà mình tâm niệm suốt bốn năm qua đã vội lao thẳng vào người anh, trao cho anh một cái ôm thật chặt.
  • Khải Minh cứng ngắt đứng đó, mặc dù anh không nhận ra cô gái này nhưng trái tim vẫn đập loạn nhịp vì cô. Khi một người được khắc ghi vào tận tâm can, dù ở đâu, hay trong bất kỳ hoàn cảnh nào, con người ta vẫn sẽ nảy sinh cảm giác thân quen và dễ dàng chấp nhận cử chỉ thân thiết từ người đó, không chút nào bài xích.
  • Hai tay Khải Minh chậm rãi đưa lên vuốt ve mái tóc của Mỹ Nhân, đôi mắt bỗng nhòe đi vì nước mắt.
  • Kelly
    Kelly
    Các người đang làm gì đó?
  • Kelly và mẹ Khải Minh bất thình lình xuất hiện. Họ chỉ mới ra ngoài một chút, thế mà người trong phòng đã làm chuyện xấu xa. Kelly giận đùng đùng đi đến tách hai người ra, cô ta tuyên bố:
  • Kelly
    Kelly
    Cô là ai? Đây là vị hôn phu của tôi. Cô có ý đồ gì hả?
  • Mỹ Nhân
    Mỹ Nhân
    Hôn phu?
  • Kelly
    Kelly
    Đúng, chúng tôi đã đính hôn với nhau, chuẩn bị cử hành hôn lễ.
  • Kelly giơ cao chiếc nhẫn trong tay lên, quơ quơ trước mặt Mỹ Nhân. Hành động này đã kích thích Mỹ Nhân, cô lùi về sau một bước, sau đó bỏ chạy khỏi căn phòng.
  • Chân mày nhíu chặt, Khải Minh chất vấn Kelly:
  • Lê Khải Minh
    Lê Khải Minh
    Tại sao anh lại không nhớ gì cả? Cô gái vừa rồi là ai? Còn em là ai?
  • Đôi môi cô nàng nhếch lên, Kelly dìu Khải Minh về giường, cẩn thận đắp chăn cho anh:
  • Kelly
    Kelly
    Anh gặp tai nạn nên tạm thời mất ký ức. Không sao đâu, đợi chúng ta kết hôn xong, anh từ từ lấy lại những thứ đã quên mất là được. Dù anh không tin em thì cũng phải tin mẹ anh chứ, đúng không?
14
Chương 36: Ai Là Ai?