Mỹ Nhân ngoan ngoãn ngồi một góc, hai tay đặt lên đầu gối, đôi mắt chăm chú nhìn bóng đèn phòng cấp cứu không dám chớp mắt.
Vài tiếng sau, bác sĩ bước ra thông báo với người nhà bệnh nhân:
Bác sĩVết thương của bệnh nhân không sâu, may mắn không trúng vào các cơ quan nội tạng, chỉ là mất máu hơi nhiều. Đợi bệnh nhân tỉnh lại, nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian sẽ không có vấn đề gì nữa.
Mỹ Nhân nghe ông Lê Nam nói cảm ơn xong liền thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng buông lỏng, thế là cô bé thẳng tắp ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
...
Mỹ NhânKhải Minh, Khải Minh!
Khải Minh mỉm cười đáp lời, cách xưng hô thay đổi ngọt xớt.
Mỹ Nhân từ từ mở mắt, trông thấy Khải Minh đang nằm trên chiếc giường ngay bên cạnh. Cô lập tức ngồi dậy, đầu hơi choáng váng, sau đó nhảy xuống giường, tới gần chỗ Khải Minh hơn. Mỹ Nhân hỏi thăm Khải Minh, giọng nói nhỏ như muỗi kêu:
Mỹ NhânBạn thấy trong người thế nào?
Lê Khải MinhĐã không sao rồi.
Mỹ NhânBạn tỉnh lại lâu chưa?
Lê Khải MinhTrước em một chút.
Bấy giờ cô mới nhìn một vòng xung quanh:
Mỹ NhânSao tôi lại nằm trong phòng bệnh của bạn thế?
Lê Khải MinhBởi vì em hôn mê nhưng luôn miệng gọi tên anh, chỉ có cách để em nằm gần anh thì em mới thôi la hét loạn xạ. Em lo lắng cho anh đến thế cơ à?
Mỹ NhânNói... nói gì đó. Tôi không hiểu gì hết.
Mỹ Nhân xấu hổ chạy vào nhà vệ sinh không chịu ló mặt ra. Khải Minh bật cười, hành động này vô tình ảnh hưởng đến vết thương khiến cậu không cười nổi nữa.
Lê Khải MinhAnh là bệnh nhân, em không ra chăm sóc anh sao?
Nghe câu này Mỹ Nhân mới chịu chậm chạp bước ra.
Lê Khải MinhAnh khát nước.
Thế là Mỹ Nhân rót ly nước cho cậu bạn. Khải Minh vươn tay cầm cả ly nước lẫn bàn tay Mỹ Nhân, nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình:
Lê Khải MinhLàm bạn gái anh nhé?
Mỹ NhânTôi... tôi không biết.
Lê Khải MinhLúc anh rơi vào hôn mê, trong lòng anh thầm nghĩ, nếu có thể tỉnh dậy, anh hy vọng được ở cạnh em cả đời, bảo vệ em cả đời.
Mỹ Nhân xoắn xuýt, vò vò góc áo, lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Khải Minh:
Mỹ NhânNhưng... em rất ngốc, học hành không giỏi, em sợ sẽ lại liên lụy đến anh.
Lê Khải MinhĐây chỉ là sự cố, em đừng tự trách bản thân. Em tự hỏi lòng mình xem... khi gặp anh tim em có bao giờ đập nhanh không? Em có giây phút nào nhớ nhung anh đến mất ngủ hay không?
Mỹ Nhân nghiêm túc suy nghĩ. Khải Minh lẳng lặng chờ đợi. Vài phút sau, cô dường như đã nghĩ thông suốt, lắc đầu nói:
Mỹ NhânChưa từng. Đêm nào em cũng ngủ rất ngon giấc, ngả lưng xuống giường liền đi vào giấc ngủ, chẳng bao giờ nhớ ai đến mức mất ngủ cả. Còn việc tim đập nhanh... lần nào gặp anh em cũng rơi vào tình trạng này, ban đầu vì sợ anh ức hiếp em, sau lại vì chạy trốn anh, hiện tại là lo lắng anh kiểm tra bài học mà em không thuộc.
Khải Minh hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh để hỏi lại:
Lê Khải MinhVậy anh đổi cách hỏi khác. Em có lo lắng cho anh không? Có thấy thoải mái khi ở cạnh anh không?
Lê Khải MinhCó một chút cũng là có. Nếu thế thì... em có đồng ý... thử làm bạn gái anh không?
Mỹ Nhân nghiêng đầu hỏi lại:
Lê Khải MinhĐúng, chính là mối quan hệ chỉ hai chúng ta biết, không vội công khai. Lỡ như sau này em chê anh, bất cứ lúc nào cũng có thể đá anh mà không sợ người khác biết.
Mỹ NhânNói gì đó, em chê anh bao giờ?
Lê Khải MinhVậy em... em đồng ý chứ?
Mỹ Nhân nhìn xuống vị trí bàn tay Khải Minh đang nắm lấy tay cô thì mới phát hiện tay anh đã đổ đầy mồ hôi, vẻ mặt rất khẩn trương. Mỹ Nhân cố nén cười, đặt ly nước xuống, sửa lại chăn cho Khải Minh.
Mỹ NhânAnh đang bị thương mà sao vẫn nói nhiều thế?
Khải Minh lay lay tay Mỹ Nhân làm nũng:
Lê Khải MinhEm còn chưa trả lời anh đâu. Em có đồng ý không?
Mỹ NhânEm... đồng ý. Nhưng trước tiên chúng ta phải giữ bí mật nhé! Em sợ... người lớn sẽ phản đối.
Lê Khải MinhĐược, em nói gì anh nghe nấy.
Hai người tay nắm tay, nhìn nhau nở nụ cười. Đúng lúc này cửa phòng mở ra, cha mẹ Khải Minh bước vào. Cả hai lúng túng buông tay nhau ra, ai làm việc nấy. Bà Như Hoa đầy vẻ quan tâm hỏi han:
Mẹ Khải MinhKhải Minh, con tỉnh rồi. Con có thấy chỗ nào không khỏe không?
Ông Lê NamBác sĩ cũng nói vết thương của thằng bé không sao rồi, em đừng làm quá lên nữa, dọa thằng bé bây giờ.
Ông Lê Nam an ủi vợ xong bèn quay sang nói chuyện chính với hai đứa nhỏ:
Ông Lê NamKhải Minh, Mỹ Nhân, sẵn hai đứa có mặt ở đây thì chú cũng nói kết quả điều tra cho hai đứa biết. Năm tên giang hồ đã bị bắt, chúng khai ra người sai khiến chúng tên Minh Nhật. Sau khi điều tra, chú phát hiện người này cũng học chung lớp với hai đứa.
Mỹ Nhân chợt bừng tỉnh nhớ ra:
Mỹ NhânMinh Nhật... Chẳng lẽ là cái người hôm đó…
Khải Minh gật đầu xác nhận:
Lê Khải MinhĐúng vậy, chính là cái tên tỏ tình với em không thành lại cố tình ôm hận.
Ông Lê Nam bổ sung thêm:
Ông Lê NamNhưng Minh Nhật đã khai nhận, Trần Văn Ướt mới là quân sư ra chủ ý, chỉ vì nó xếp hạng hai, còn Khải Minh xếp hạng nhất, muốn mượn tay Minh Nhật loại trừ đối thủ.
Mỹ NhânSao lại... vòng vòng, vòng vòng thế nhỉ? Thật phức tạp.
Mỹ Nhân sờ sờ đầu quả dưa của mình, cô không tài nào hiểu nổi.