Đầu Gấu Bắt Nạt Thỏ Nhỏ / Chương 19: Bị Đâm
Đầu Gấu Bắt Nạt Thỏ Nhỏ
  • Cô nàng tham ăn nhanh chóng bị thức ăn dẫn dụ. Mỹ Nhân đếch quan tâm Minh Nhật nữa. Khải Minh kéo cô bạn đi thẳng, thái độ rõ ràng không muốn nói thêm câu nào với thằng khùng kia.
  • Trần Văn Ướt chạy vội tới đỡ Minh Nhật, vẻ mặt tràn đầy lo lắng:
  • Trần Văn Ướt
    Trần Văn Ướt
    Thiếu gia, anh không sao chứ?
  • Minh Nhật
    Minh Nhật
    Tao... mẹ nó... đau...
  • Trần Văn Ướt vừa dìu Minh Nhật ngồi xuống ghế, miệng liên tục lẩm bẩm:
  • Trần Văn Ướt
    Trần Văn Ướt
    Cái tên Khải Minh thật quá đáng. Rõ ràng chỉ là con vợ kế, thân phận thấp kém lại dám cứng đối cứng với thiếu gia, đúng là không để thiếu gia vào mắt mà.
  • Minh Nhật
    Minh Nhật
    Tao phải... trả thù.
  • Trần Văn Ướt
    Trần Văn Ướt
    Thiếu gia, em có ý này.
  • Trần Văn Ướt thì thầm vào tai Minh Nhật. Hai mắt gã sáng lên, khi gã nhìn về phía Khải Minh rời đi lại biến thành ánh mắt thù hận. Cuối cùng Minh Nhật gật đầu đồng ý với kế hoạch của đàn em. Trần Văn Ướt vui mừng lấy điện thoại ra bấm gọi.
  • Khải Minh và Mỹ Nhân thong thả đi trên đường. Mỹ Nhân rối rắm hỏi:
  • Mỹ Nhân
    Mỹ Nhân
    Cái kia... bạn Minh Nhật gì đấy muốn tôi làm bạn gái của bạn ấy à?
  • Lê Khải Minh
    Lê Khải Minh
    Bạn thích mẫu người... thay bạn gái liên tục, quen nhiều người tới mức không nhớ nỗi ai là ai không? Còn có, tên này quen người ta ngày đầu đã dẫn vào khách sạn. À còn…
  • Mỹ Nhân làm động tác chắp tay, khiêm tốn bày tỏ:
  • Mỹ Nhân
    Mỹ Nhân
    Thôi thôi, xin thứ cho kẻ bất tài. Tôi không thích kiểu người này đâu. Nhìn thôi cũng chướng mắt. Ở gần lâu hơn chắc ói chết vì tởm.
  • Hai người vừa đi vừa nói, họ rẽ vào một con hẻm nhỏ để đi tắt về trường. Bỗng từ đâu xuất hiện ba tên giang hồ xăm mình kín mít, thêm hai tên chặn đường phía sau, mười con mắt lóe sáng nhìn con mồi, chúng không nói hai lời nhào về phía Mỹ Nhân và Khải Minh.
  • Khải Minh vốn tưởng rằng chỉ là mấy tên đầu đường xó chợ cướp của, cậu bình tĩnh ném bóp tiền về phía chúng. Nào ngờ chúng không quan tâm tiền bạc, cầm dao đâm thẳng vào bụng Khải Minh rồi bỏ chạy.
  • Mỹ Nhân
    Mỹ Nhân
    Khải Minh, Khải Minh ơi bạn có sao không? Có ai không? Cứu với, cứu chúng tôi với.
  • Tiếng gào thét của Mỹ Nhân vang vọng khắp hẻm nhỏ. Có vài người tốt bụng chạy lại xem tình hình và chứng kiến Khải Minh đầy máu nằm trong lòng Mỹ Nhân, mọi người liền giúp đỡ gọi xe cấp cứu.
  • Mỹ Nhân
    Mỹ Nhân
    Khải Minh, bạn hãy cố gắng lên, chúng ta sắp đến bệnh viện rồi.
  • Suốt quãng đường đi Khải Minh đều nghe được giọng nói của Mỹ Nhân. Chắc cô ấy đang sợ hãi lắm nhỉ? Khải Minh muốn an ủi, muốn nói mình không sao nhưng lại chẳng thể lên tiếng. Mí mắt cậu nặng dần, nặng dần, rất muốn chìm vào giấc ngủ sâu.
  • Mỹ Nhân
    Mỹ Nhân
    Đừng mà, bạn đừng bỏ tôi lại một mình, không có bạn tôi phải sống thế nào đây? Khải Minh ơi bạn đừng chết, đừng rời bỏ tôi.
  • Tiếng thét xé lòng của Mỹ Nhân vang lên khiến những người ngồi trong xe cấp cứu không nỡ lòng nhìn thẳng. Mọi người chỉ biết lắc đầu thở dài, thương tiếc cho đôi bạn trẻ sắp chia ly.
  • ...
  • Lúc người nhà Khải Minh chạy tới bệnh viện, Mỹ Nhân vẫn đang ngồi bên ngoài phòng cấp cứu chờ đợi, hai tay dính đầy máu đang run lên vì sợ hãi.
  • Cha, mẹ, anh trai và chị dâu của Khải Minh đều có mặt đầy đủ. Mẹ Khải Minh đã khóc suốt quãng đường dài. Mọi người cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà an ủi Mỹ Nhân, chỉ có ông Lê Nam còn đủ bình tĩnh, đến gần cô bé và nhẹ giọng hỏi thăm:
  • Ông Lê Nam
    Ông Lê Nam
    Chào cháu, chú là cha của Khải Minh. Cháu có thể kể lại cho chú toàn bộ sự việc hay không?
  • Mỹ Nhân
    Mỹ Nhân
    Xin lỗi, cháu xin lỗi, Khải Minh vì cứu cháu, che chắn cho cháu nên mới bị thương. Xin lỗi chú, đều là lỗi của cháu.
  • Cô nhớ lại cảnh đám côn đồ lao vào mình và Khải Minh. Cậu ấy vì lo cho mình nên mới lơ là, chỉ kịp kéo cô tránh xa nguy hiểm, còn bản thân cậu thì trúng một dao rất nặng. Càng nghĩ thì nước mắt Mỹ Nhân càng chảy nhiều hơn. Đau lòng vô cùng.
  • Ông Lê Nam ra hiệu cho con dâu, Tuyết Sương hiểu ý, dịu dàng an ủi Mỹ Nhân và đưa cô bé đi rửa sạch vết máu. Khi Mỹ Nhân cùng Tuyết Sương trở lại, Khải Hoàng hơi ngạc nhiên vì sự xinh đẹp của cô bé. Lúc nãy mặt mũi vừa dính máu vừa dính nước mắt, nước mũi tùm lum, Mỹ Nhân trông hệt như con bé ăn mày, giờ cô rửa mặt sạch sẽ liền khác hẳn.
  • Da trắng, mắt to, hai mắt đỏ lên trông càng giống con thỏ nhỏ, đáng thương vô cùng, đàn ông nhìn thấy chắc chắn sẽ muốn bảo vệ cô, cho cô mọi thứ mà họ có. Hèn chi thằng em trai ngốc của anh dám làm anh hùng cứu mỹ nhân. Này là chết vì gái chứ nào phải anh hùng gì cho cam.
  • Mỹ Nhân thuật lại đầu đuôi câu chuyện. Ông Lê Nam chăm chú lắng nghe:
  • Ông Lê Nam
    Ông Lê Nam
    Cảm ơn cháu, chú sẽ giải quyết mọi chuyện. Cháu có muốn liên hệ với gia đình hay muốn về nhà bây giờ không?
  • Mỹ Nhân
    Mỹ Nhân
    Dạ không ạ, cháu muốn chờ Khải Minh tỉnh lại. Mong chú cho phép cháu.
  • Cô chân thành, tha thiết bày tỏ mong muốn của bản thân. Ông Lê Nam cũng không nhẫn tâm từ chối, đành nói:
  • Ông Lê Nam
    Ông Lê Nam
    Ừ, thế thì cháu hãy ở lại đây, khi nào muốn về cứ nói với chú một tiếng, chú sẽ cho tài xế đưa cháu về nhà.
  • Mỹ Nhân
    Mỹ Nhân
    Dạ cháu cảm ơn chú nhiều ạ.
14
Chương 19: Bị Đâm