Đầu Gấu Bắt Nạt Thỏ Nhỏ / Chương 16: Phụ Huynh Ra Mặt
Đầu Gấu Bắt Nạt Thỏ Nhỏ
  • Mỹ Nhân
    Mỹ Nhân
    Bạn tỉnh rồi? Làm tôi sợ chết mất, huhu, bạn không sao là tốt rồi.
  • Khải Minh cố gắng lục lại trí nhớ của mình:
  • Lê Khải Minh
    Lê Khải Minh
    Tôi nhớ... tôi bị người ta đánh lén.
  • Mỹ Nhân
    Mỹ Nhân
    Ừ, dùng cây gậy dài đánh cái bốp vào sau gáy, nguy hiểm lắm. Mạng cậu lớn đấy, không là lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân, đoàn tụ với ông bà ời.
  • Miệng Khải Minh giật giật, giọng điệu khó tin hỏi lại:
  • Lê Khải Minh
    Lê Khải Minh
    Bạn đã nhảy xuống biển cứu tôi?
  • Mỹ Nhân
    Mỹ Nhân
    Bạn nghĩ tôi ngốc à? Tôi vốn muốn la lên, gọi người đến cứu, ai ngờ bị bọn chúng bắt được. Hết cách nên tôi mới nhảy xuống theo.
  • Mỹ Nhân nhìn Khải Minh như một kẻ ngốc. Cô là mỹ nhân có não nhé! Cô không bao giờ liều mạng cứu người để rồi cả hai phải chết chùm đâu. Khải Minh xoa xoa cái trán:
  • Lê Khải Minh
    Lê Khải Minh
    Bạn kể rõ từ đầu tới cuối một lần đi, tôi phải biết rõ mới có thể tính đến bước tiếp theo.
  • Mỹ Nhân quệt miệng, lau sơ vị trí dính màu đỏ của thanh long, từ từ kể rõ đầu đuôi, cả việc chiếc du thuyền đột nhiên tăng tốc chạy mất.
  • Khải Minh bình tĩnh phân tích:
  • Lê Khải Minh
    Lê Khải Minh
    Thứ nhất, đây rõ ràng là âm mưu nhắm vào tôi, muốn giết chết tôi. Thứ hai, cả đám sát thủ có chuẩn bị từ trước, ngay cả người để lái du thuyền cũng có. Thứ ba, bọn họ cho rằng hai chúng ta đã chết nên đơn giản bỏ mặc, nhưng cũng có thể bọn họ sẽ báo cho kẻ chủ mưu phía sau, thử tìm kiếm tung tích chúng ta trên hòn đảo này cũng không chừng.
  • Mỹ Nhân
    Mỹ Nhân
    Ấy chết, vậy bây giờ phải làm sao đây? Chờ người trên du thuyền phát hiện chúng ta mất tích rồi đi tìm à?
  • Cả hai thử quan sát một vòng xung quanh, nơi hai người đang ngồi là cái cây to cao, từ vị trí này có thể nhìn thấy động tĩnh trên đảo. Xem ra cô bạn đã rất tốn sức kéo mình lên cây trốn tránh động vật nguy hiểm (nếu có).
  • Lê Khải Minh
    Lê Khải Minh
    Nhờ người không bằng nhờ chính mình. Tôi đã gửi tín hiệu cầu cứu, rất nhanh cứu viện sẽ đến cứu chúng ta.
  • Đôi mắt Mỹ Nhân mở to đầy nghi ngờ nhưng cũng không hỏi thêm gì. Dù sao mỗi gia đình đều có bí mật riêng, gia sản càng lớn thì càng có nhiều biện pháp phòng vệ, cô không nên tò mò chuyện nhà người ta thì hơn.
  • Đột nhiên, chiếc bụng của Khải Minh kêu rột rột kháng nghị. Cũng may Mỹ Nhân có hái vài quả thanh long để sẵn, cái này ăn qua cơn đói cũng khá tốt. Nếu cô vẫn còn giữ thân hình mập mạp ngày xưa thì mấy quả thanh long này còn chẳng đủ bỏ bụng chứ nói chi đến việc chia cho Khải Minh.
  • Trong lúc hai người đang ẩn nấp chờ cứu viện, Khải Minh hỏi ra một thắc mắc trong lòng:
  • Lê Khải Minh
    Lê Khải Minh
    Hôm nay cảm ơn bạn đã cứu mạng tôi. Cơ mà... làm sao bạn kéo tôi lên cây được hay vậy?
  • Mỹ Nhân
    Mỹ Nhân
    Thì tôi áp dụng theo lý thuyết ròng rọc ấy mà. So easy.
  • Lê Khải Minh
    Lê Khải Minh
    Bạn còn biết cả cái này cơ à? Thế sao điểm thi của bạn lại kém thế?
  • Khải Minh thấy dáng vẻ tự tin tràn đầy của Mỹ Nhân bèn chọc ngoáy một câu cho bỏ ghét.
  • Mỹ Nhân tỏ vẻ tủi thân đáp:
  • Mỹ Nhân
    Mỹ Nhân
    Tôi cũng rất chăm chỉ học hành, nhưng chẳng hiểu sao cứ vài hôm là chữ lại chạy mất, học bao nhiêu lần cũng không nhớ.
  • Lê Khải Minh
    Lê Khải Minh
    Để cảm ơn bạn, đợi khi nào quay về tôi sẽ dạy bạn ôn thi nhé!
  • Cô nàng lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, hớn hở nhận lời:
  • Mỹ Nhân
    Mỹ Nhân
    Thế tôi không từ chối đâu, bạn cũng dạy tôi thi lấy hạng nhất nhé, uhm, hay hạng nhì thôi cũng được. Bạn nhất, tôi nhì.
  • Lê Khải Minh
    Lê Khải Minh
    Việc này... không thể nào đâu.
  • Khải Minh thi được hạng nhất là vì cậu thông minh sẵn, mười hai năm học hành cũng không tệ, cậu chỉ mới nổi loạn gần đây nên mới lấy lại kiến thức dễ dàng. Còn bạn Mỹ Nhân... xưa nay toàn xếp cuối lớp, cô nhích lên vài hạng là đã mừng rồi, thi hạng nhì là chuyện bất khả thi.
  • Cả hai mới trò chuyện vài câu thì một chiếc trực thăng đã bay tới hòn đảo. Cha Khải Minh ngồi trên trực thăng đi cứu con trai, mặt đầy vẻ nghiêm trọng.
  • Hai bạn trẻ trải qua một đêm nơm nớp lo sợ nay đã tìm thấy tổ chức. Hai người bắt đầu được phụ huynh và nhà trường xắn tay áo trút giận thay.
  • Dám thách thức thế lực nhà họ Lê/ Dám thách thức quyền uy của nhà trường. Gan chó của tụi mày mập nhỉ?
  • Kết quả, bọn người ám sát Khải Minh chết rồi. Tự sát chết ngay trên du thuyền. Tổng cộng bốn tên, toàn bộ đều là nhân viên theo du thuyền ra khơi.
  • Đầu mối bị chặt đứt, kẻ chủ mưu phía sau vẫn chưa tìm được. Thế nhưng, ông Lê Nam tuyệt đối không buông tha cho kẻ muốn giết hại con trai mình. Nếu hôm nay ông nhẹ nhàng cho qua, tương lai Khải Minh và cả Khải Hoàng sẽ bị người ta tiếp tục nhắm tới. Thậm chí đến cả sản nghiệp nhà họ Lê, tính mạng ông và vợ cũng khó lòng đảm bảo. Không giết gà dọa khỉ, bọn ác nhân sẽ không thu tay lại.
  • Nhà trường cũng tích cực vận dụng mối quan hệ để làm cho ra lẽ. Trường học của họ không thể mang tiếng là nơi thiếu an toàn, sát thủ ra vào như nhà hoang chết chủ được. Sinh viên vào đây chỉ cần yên tâm học hành, mọi thứ đã có nhà trường lo.
14
Chương 16: Phụ Huynh Ra Mặt