Đầu Gấu, Em Đợi Anh / Chương 9: Tiết lộ
Đầu Gấu, Em Đợi Anh
  • Ju mỉm cười đầy thấu hiểu. Tiền có thể cậu không thiếu, nhưng ân tình của người chị đã giúp cậu sống thật và được gia đình chấp nhận thì không vật chất nào có thể đền đáp được. Nợ tiền dễ giải quyết, nợ ân tình không biết trả thế nào cho hết.
  • Cô đưa ống hút lên miệng và uống vào thứ nước thanh lạnh mang vị ngọt nhẹ nhàng. Cảm xúc rối bời, buồn bã từ ban chiều cũng theo đó mà chìm xuống. Giữa Nick và cô cũng có một món nợ ân tình, anh nợ cô một lời giải thích và năm năm chờ đợi. Nhưng cô tự nguyện đợi chờ, tự nguyện chọn giữ một bóng hình trong tim, bao lâu không quan trọng, quan trọng là đừng biến sự chờ đợi ấy thành vô vọng.
  • Ju đưa mắt nhìn ánh đèn huyền ảo được giăng đầy trên những cành cây như những chú đom đóm ẩn hiện trong đêm hè. Một làn gió mát thổi vào qua khung cửa sổ, năm dài tháng rộng ngoảnh lại cũng chỉ như một cơn gió mà thôi.
  • Sau khi cả hai ăn tối xong, Alex đề nghị đưa cô về nhà. Ju cũng không có ý từ chối. Lúc chiều, cô có phần vội vã khi rời khỏi nhà mà quên mang theo ví tiền cùng điện thoại, bảo cô bắt taxi trở về thì hơi khó rồi, càng không nói đến đi bộ về nhà với quãng đường xa thế này.
  • Alex bật một bản nhạc không lời khi cả hai đã vào xe. Cậu hỏi cô địa chỉ rồi cứ thế lái đi. Ju hơi ngạc nhiên khi Alex không bật hướng dẫn chỉ đường.
  • Ju
    Ju
    Cậu có vẻ quen thuộc với thành phố này nhỉ!
  • Alex
    Alex
    Em sống ở đây đến hết cấp 2. Những năm học ở nước ngoài, hè là em trở về mấy tháng. Khi ra trường, em cũng định sống bên ấy luôn, nhưng bà chị họ lôi về. Đường phố có mở rộng, nhà cửa có khác xưa nhưng những trục đường chính thì em vẫn quen thuộc.
  • Ju gật gù ra chiều đã hiểu. Khoảng thời gian còn lại, cô ngã người dựa vào ghế và tận hưởng những giai điệu nhẹ nhàng, rất tốt cho việc tiêu hóa.
  • Những năm trở lại đây, thành phố M phát triển hơn rất nhiều, nhà đẹp, siêu thị to, nhà hàng khách sạn mọc lên không kể hết… Những quán xá, cửa hàng mà lúc trước cô và Nick từng đến cũng dần thay thế bằng những kiến trúc mới lạ. Lắm lúc đi ngang qua, cô chợt hoài niệm về một thời đã qua. Ngày ấy sao mà ngây thơ, hồn nhiên thế! Cô ước gì mình cứ mãi là cô bé cấp 3 vô tư vô lo bên Nick. Khoảng thời gian hoa mộng ấy, không tiền bạc nào có thể mua lại được. Ju tự thấy mình may mắn vì trong những năm tháng ngây ngô ấy có Nick bên cạnh. Để cô vượt qua nỗi đau mất cha mẹ, để cô trở nên mạnh mẽ, để cô thấy an tâm vì luôn có một bờ vai cho mình tựa vào.
  • Cứ nhắm mắt dưỡng thần như thế, không biết từ lúc nào đã đến đầu hẻm vào tiểu khu. Do hẻm nhỏ, Alex không thể lái xe vào được. Đây cũng chính là lý do vì sao cô không thể bắt taxi để về. Nếu nói với bác tài là đợi cô vào nhà lấy tiền vì quên mang ví thì khéo bác sẽ nghĩ là cô trốn luôn ấy. Không phải trường hợp bất khả kháng thì cô cũng không muốn người khác phải mang bực bội hoặc đợi chờ mình.
  • Ju
    Ju
    Tới đây được rồi, chị tự đi bộ vào.
  • Ju tháo dây an toàn, cảm ơn Alex và chào tạm biệt. Đáp lại Alex cười vẫy vẫy tay với cô và hẹn tuần sau gặp mặt để trao đổi thêm một chút về công việc. Ju mỉm cười gật đầu rồi cất bước.
  • Đường vào nhỏ hẹp là thế, nhưng đến vào đến tiểu khu thì lại rộng rãi thoải mái. Tiểu khu nơi cô ở như một giọt nước tròn trĩnh với nhiều lối vào, nhà nhà san sát co cụm lại bao xung quanh một công viên khá rộng với cây xanh và bóng mát. Không hiểu lúc trước, nhà nước quy hoạch thế nào mà lại lọt ra một cái tiểu khu thế này, có điều nhờ thế mà giữa thành phố này, nhà cô lúc nào cũng mát mẻ và trong lành.
  • Về đến nhà, nhìn đồng hồ cũng đã gần 9h tối, may mà cô còn để chìa khóa trong túi áo khoác nên không phiền ông bà. Nhưng Ju chợt giật mình khi nhận ra dưới tán cây ban nơi góc đường cách nhà cô vài mét có một bóng người đang đứng. Đầu tháng 5, những bông hoa ban dần lụi tàn, rơi rụng vương vãi trên mặt đường càng làm tăng thêm vẻ cô độc của người nọ.
  • Ju buộc miệng hỏi:
  • Ju
    Ju
    Ai thế?
  • Bóng đen không trả lời, thay vào đó tiến về phía trước, gương mặt nửa sáng nửa tối dần lộ ra dưới ánh đèn đường. Ju giật thót một cái, hóa ra là hắn.
  • Shiron
    Shiron
    Không hoan nghênh tôi à?
  • Ju nhìn gương mặt tươi cười giễu cợt của Shiron mà khó chịu.
  • Ju
    Ju
    Anh lại có việc gì nữa đây?
  • Shiron
    Shiron
    Đi ăn tối với tình mới à? Cô để tôi đợi khá lâu đấy!
  • Ju
    Ju
    Ai bắt anh phải đợi? Mà anh theo dõi tôi đấy à?
  • Ju tức giận ra mặt, việc quái gì mà hắn ám ảnh cô suốt cả ngày thế này.
  • Shiron
    Shiron
    Không! Tôi theo dõi tên kia vô tình phát hiện ra cô thôi.
  • Ju cau mày.
  • Ju
    Ju
    Thế đến đây hạch sách tôi hay còn có ý gì khác?
  • Shiron im lặng, đút hai tay vào túi quần rồi tựa vào vào bức tường cười mỉm mỉm nhìn Ju.
  • Shiron
    Shiron
    Có hứng thú đi dạo một chút với tôi không?
14
Chương 9: Tiết lộ