Đầu Gấu, Em Đợi Anh / Chương 52: Đuổi đi
Đầu Gấu, Em Đợi Anh
  • Nick được người thương khen thì lập tức cười tươi hơn nửa, lòng vô cùng mừng rỡ. Ju thấy vẻ mặt đó của anh, bao buồn bực lập tức tiêu tan, chẳng còn sót lại chút nào. Ju có chút thất vọng về bản thân, bởi tim cô chưa từng lúc nào nguôi ngoai về Nick. Anh luôn là một tia hy vọng giữa cuộc đời nhàn nhạt của cô, lại là cơn ác mộng cô không bao quên.
  • Giữa yêu và hận, Ju không chọn gì cả, cô chỉ mong bản thân mình cưới được một người chồng như ông nội. Sống một cuộc đời yên bình, trải qua tình yêu thăng trầm nhưng luôn hướng về nhau. Bà từng kể đời bà đã gặp nhiều người đàn ông thích bà, tuy nhiên, người tình nguyện quỳ dưới chân, mang giày cho bà, chỉ có một. Hơn cả tình yêu, đó là tình thương, ông xem bà là tri kỷ, là cả đời ông. Trong hôn lễ của cả hai, ông đã hứa hẹn rằng sẽ trao cả đời mình cho bà, trung thành với bà và không bao giờ làm bà khóc.
  • Và thế là đến tận cuối cuộc đời, bà chưa bao giờ vì thất vọng mà khóc, bà chỉ có hạnh phúc đến phát khóc và nhớ ông trong mỗi chuyến đi xa đến cùng cực.
  • Giữa cô và Nick, liệu có thể như thế không?
  • Cô từng mong rằng mình và anh có thể nắm tay nhau, băng qua những cánh đồng rộng mênh mông, để tay anh có thể siết chặt lấy tim cô, dịu dàng xoa dịu những nỗi buồn nó gặp phải. Còn cô, cô sẽ mỉm cười trước những lúc ngốc nghếch của anh, ngẫu hứng ôm anh vào lòng và trêu chọc anh mỗi lúc anh làm điều gì ngớ ngẩn.
  • Giả như họ chưa từng chia tay, Ju của bây giờ chắc chắn sẽ ôm chầm lấy Nick, hạnh phúc đến ngất đi vì được anh làm bữa sáng cho. Trái tim đôi khi chỉ cần những điều giản đơn như thế, cô không cần gì cao sang cả, một bữa sáng cùng người mình yêu, đã quá đủ rồi.
  • Cuộc đời không cho họ cơ hội trở về bên nhau, anh và cô không thể ở cùng nhau.
  • Ju
    Ju
    Anh… sao anh lại ở đây?
  • Tuy biết nhà cô có mở dịch vụ thuê phòng, nhưng so với nhà cao cửa rộng của Nick thì kém xa. Nên đối với người luôn tìm cách để tiếp cận cô này, Ju nảy sinh nghi ngờ không đáng có.
  • Nick
    Nick
    Anh thuê nhà ở đây. Để tiện làm việc ấy mà.
  • Ju
    Ju
    Nghe là biết điêu rồi!
  • Ju nói thầm, chẳng buồn vạch trần lời nói dối hời hợt đấy. Cô muốn đuổi anh đi, cốt chỉ vì không muốn ở gần anh, để vấn vương này có thể tan biến đi.
  • Ju
    Ju
    Hay là anh đi tìm chỗ khác thuê đi, tôi nghĩ anh cũng không muốn sống cùng một nhà với tôi đâu. Với cả ở đây mở dịch vụ trải nghiệm ‘bình dân’ chứ không phải là cho thuê dài hạn.
  • Không nặng không nhẹ đáp một câu, Ju đang viện cớ, tìm một lời đuổi kéo để tiễn Nick đi. Nick trơ mắt, làm như không hiểu rõ lời ẩn ý đấy của Ju, anh chỉ nghiêng đầu, không đáp.
  • Ju
    Ju
    Ở đây bất tiện, sinh hoạt cũng không bằng lúc ở thành phố. Tiện nghi kém, mạng lúc có lúc không? Anh bằng lòng ở sao?
  • Ju nhíu mày, bày ra một loạt lý do chính đáng. Nick lười để ý để mấy lý do lý trấu đó, anh chỉ cười cười, đáp lời.
  • Nick
    Nick
    Nhưng ở đây có em.
  • Vì có em, nên anh tình nguyện bỏ hết những sự xa hoa tiện nghi đấy. Bởi lẽ trong lòng mỗi người, đều chỉ cần một bông hoa là đủ.
  • Bầu trời kia, do sự xuất hiện của một người con gái mà trở nên trong ngần. Đàn bướm bay tới, mơn trớn những nụ hoa để nhằm vuốt ve chút mật ngọt trong nó. Hoa nở rộ vì bướm, bướm sinh tồn vì hoa. Anh được sinh ra trên cõi đời này với một nghĩa vụ: đó là yêu Ju đến hết khi nhắm mắt xuôi tay.
  • Nick
    Nick
    Có em, nên anh không cần gì cả. Anh biết tính em không thích ồn ào, thích yên tĩnh đọc sách, lười biếng nằm trên giường ngủ vào mỗi sáng và lâu lâu , sẽ thích ra ngoài dạo phố, ngắm nhìn khung cảnh ngoài kia. Vạn vật thay đổi, em sẽ không trách móc hay u buồn gì, ngược lại em sẽ tươi cười chụp lại toàn bộ cảnh tượng đó, viết ra nhật ký hoặc in vào đầu em.
  • Người con gái anh yêu, đơn giản không cầu kỳ. Cô chỉ có một mong ước, đó là bình yên sống hết một đời ngập tràn cạnh tranh.
  • Không trưng cầu bình yên vĩnh cửu, chỉ mong muốn nhàn nhạt trôi hết cuộc đời đến tận lúc chia ly. Ju, người tựa như cái tên vậy, thở ra một cái, cũng mang cảm giác nhẹ nhàng khó tả.
  • Ju bối rối, gục đầu xuống nhằm che đi vẻ ngượng ngùng. Cô biết rõ tình ý anh trao cô, và đến tận lúc này, nó vẫn còn dập dờn dậy sóng. Nhưng cô không rõ, cô và anh đã đến bước này rồi, liệu có còn đường quay lại.
  • Ju
    Ju
    Tôi xin lỗi, tôi nghĩ anh vẫn nên đi đi.
  • Nick
    Nick
    À với cả anh đã đóng tiền một năm rồi. Em có muốn đuổi đi cũng không được.
  • Nick thoả mãn cười, bằng lòng nhìn thấy gương mặt đáng yêu của người thương bùng lên vô vàn cảm xúc khác biệt. Ju mở to mắt, ngỡ ngàng không gì đong đếm được.
  • Yêu là khi con gặp được một người mà con muốn gửi gắm suốt cả cuộc đời. Lời bà văng vẳng bên tai, Ju ngỡ ra, rồi lại âm thầm quên đi.
14
Chương 52: Đuổi đi