Đầu Gấu, Em Đợi Anh / Chương 41: Thám hiểm
Đầu Gấu, Em Đợi Anh
  • Cô đã không còn là con nít. Không thể vì một mối tình mà buông xuôi tất cả. Người ta có thể đau, có thể khóc, song chỉ đến thế là cùng.
  • Ju
    Ju
    Em đã quyết định buông tay, em không muốn có bất kỳ liên hệ gì với Nick nữa. Anh ấy là người em yêu nhất, nhưng cũng là người em muốn buông nhất.
  • Suy cho cùng, tình yêu dẫu có đẹp đến ngưỡng nào cũng không thể thắng nổi số phận. Có trách thì trách cô và Nick có quá nhiều mâu thuẫn, dẫn đến việc trái tim cô ngày càng lụi tàn theo năm tháng.
  • Gió biển gieo vào lòng cô hạt mầm thuộc về quá khứ, song bão tố đã cuốn trôi tất cả đi, chỉ để lại chút tro tàn trong tâm hồn vụn vỡ. Cô đứng dậy, để thân mình được gió nâng niu, yêu chiều vô cùng.
  • Ken
    Ken
    Em chắc chưa?
  • Không rõ vì sao Ken lại hỏi thế, nhưng anh biết, tình yêu giữa cặp đôi này đang tiến gần hơn đến hồi kết.
  • Ju
    Ju
    Em chắc ạ, anh Ken à, em không còn gì để nuối tiếc nữa.
  • Cô mỉm cười, vẻ ngoài trong sáng đáng yêu làm cho Ken cũng phải mỉm cười. Anh xoa đầu cô, cười đáp.
  • Ken
    Ken
    Anh không biết nói gì hơn, chỉ mong em hạnh phúc.
  • Cùng lắm thì báo cho tên Nick kia biết một tiếng, để nó rước vợ về dinh.
  • Jun cười, lần đầu tiên trong đời hưởng thụ phong cảnh của nơi đây. Đẹp quá! Đẹp đến mức nước mắt cô không còn rơi nữa, chỉ còn niềm vui đậu lại trên môi.
  • Đêm xuống, bầu trời lồng lộng sao trăng đang vu vơ ru trẻ em về với miền yên giấc. Ju ngồi trên giường, sắp xếp đồ đạc vào túi để chuẩn bị cho chuyến thám hiểm ngày mai. Nói là thám hiểm cho tăng sự kịch tính, chứ thật ra cô chỉ đơn giản là đi du lịch leo núi, nhằm tìm chút cảm giác gì đó cho cuộc đời vô vị của mình.
  • Sắp xếp quá nửa, tầm mắt cô rơi vào chai thuốc ngủ đã sử dụng phân nửa, suy nghĩ không biết có nên mang nó theo không. Tất nhiên suy nghĩ rất nhanh bị bác bỏ, cô cầm thuốc vứt vào thùng rác, quyết tâm làm lại đời mình.
  • Mùi mì thơm ngào ngạt chạy xộc vô mũi, cô lật đật chạy ra bàn, mở nắp mì lên để thưởng thức bữa tối tuyệt vời. Hai mắt Ju phát sáng, không ngờ món mì ngày hôm nay ngon quá, khác hẳn những bữa cơm vô vị hồi trước.
  • Có lẽ do lòng người đã có thay đổi nên ăn gì cũng thấy ngon, nhìn gì cũng thấy đẹp. Ju híp mắt, hai má tròn xoe thưởng thức vị béo ngậy của món trứng trần, cùng dĩa trái cây được cắt tươm tất, đặt kế bên bàn.
  • Buổi sớm tinh mơ tràn về bên cửa sổ, chạm khẽ vào hàng mi cong vút của người con đang say giấc nồng. Tiếng chuông báo thức ầm ĩ vang lên, cốt chỉ để hoàn thành nhiệm vụ phá bĩnh sự yên bình thuộc về căn phòng này. Ju hé mắt, tuỳ ý để mặt tia nắng vẽ loạn lên mặt mình vài ba vệt màu loang lổ, cô lười biếng ngồi dậy, dây áo vô ý rơi xuống, để lộ mảnh da thịt trắng nõn nà.
  • Gió se se lạnh làm da thịt buốt giá. Cô trở mình, cơ thể khoan khoái vô cùng. Đã lâu lắm rồi cô mới đánh một giấc dài đến thế, chưa bao giờ cơ thể cô biết ơn chủ nhân nó như ngày hôm nay. Nếu như được lựa chọn, nó tình nguyện để chủ nhân mình ngủ thêm vài giờ, nhằm bù lại khoảng thời gian vật vã ăn không ngon ngủ không yên trước kia.
  • Nhưng Ju luôn là một người đúng giờ, ít nhất cô sẽ không để bất kỳ việc gì ảnh hưởng đến dự định của mình, bao gồm cả việc ngủ. Cô nhanh chóng bật dậy, mơ màng vào nhà tắm để vệ sinh cá nhân.
  • Nhìn người con gái trong gương, cô ngỡ ngàng khi nhận ra chỉ với một giấc ngủ an yên buổi tối, cả cơ thể cô dường như đã sống lại lúc nào không hay. Quầng thâm dưới mắt biến mất, làn da khô cằn hôm trước, nay đã trở nên mịn màng căng mọng, làm hai mắt Ju nhịn không được cong thành hai sợi chỉ hẹp dài, trông cực kỳ xinh xắn.
  • Cô khe khẽ cười, lấy miếng mặt nạ xuống, rửa sơ mặt rồi bước ra ngoài. Quần áo đã được xếp gọn gàng sạch sẽ, Ju với tay đẩy cửa sổ ra, đón nhận đợt gió đầu tiên trong ngày.
  • Bình minh trên đảo lấp lánh tựa kim cương. Ở phương xa, mặt biển phủ lên mình lớp màu bàng bạc, man mác sắc xanh. Đàn chim hải âu xếp lớp bay về phương Bắc, loáng thoáng nghe ra tiếng còi tàu lướt qua đại dương, lọt vào tai cô.
  • Ken
    Ken
    Ju, mau lên nào, sắp trễ rồi.
  • Bên ngoài, Ken nhẹ gõ cửa mấy cái. Ju bối rối, nhanh nhẹn thu hết đồ đạc rồi chạy vụt ra ngoài. Cô mỉm cười, vui vẻ đáp.
  • Ju
    Ju
    Đi thôi.
  • Ken thấy cô hí ha hí hửng, bất giác lấy tay xoa cái đầu đen mượt đấy. Khoé môi Ju hơi cứng lại, lặng lẽ tránh xa cái bàn tay đang đè đầu mình xuống kia.
  • Ju
    Ju
    Anh cứ nhấn đầu em miết, em sẽ trở nên ngu mất.
  • Lầm bầm phàn nàn vài câu, Ju xụ mặt than.
  • Ken
    Ken
    Nào có.
  • Ken cười xòa, giúp Ju xách túi. Hôm nay hai người quyết định đi thám hiểm ở núi… Đồn đâu từ thời xa xưa, núi… là một ngọn núi chứa rất nhiều linh hồn không thể siêu thoát. Bởi lẽ người leo lên núi đó quanh năm chết không thấy xác, sống không thấy người. Tuy nhiên vào những năm gần đây, chính phủ đã gắt gao hơn trong việc kiểm soát tin đồn và như lẽ thường tình, những kẻ đã lan truyền tin tức thất thiệt đã nhanh chóng bị truy bắt và phạt tiền. Kể từ đó, tin đồ về núi… hoàn toàn biến mất, khách du lịch cũng bắt đầu đổ xô đến nơi đây để chơi.
14
Chương 41: Thám hiểm