Đầu Gấu, Em Đợi Anh / Chương 27: Sống trên đảo
Đầu Gấu, Em Đợi Anh
  • Ngồi được một lúc để bàn giao các thứ thì Sam xin phép rời đi. Cô nhóc phải về công ty báo cáo đã nhận khách và lấy lịch trình để mai đưa Ju đi tung tăng. Dì Lyn và Ju đều tiễn cô nhóc ra tận cửa. Trước khi đi, cô nhóc chào Ju rồi cười híp mắt nói:
  • Sam
    Sam
    Hai tuần sắp tới chị sẽ thấy mặt em đến nhàm luôn ấy.
  • Nói xong cô nhóc quay sang nhìn dì Lyn:
  • Sam
    Sam
    Buổi tối con xong việc sẽ chạy qua ăn ké, dì nhớ cho con một phần nữa nha!
  • Lúc này cô nhóc rồ xe và chạy đi, còn không quên lí lắc vẫy tay với hai người. Ju chợt phì cười. Nếu có một đứa em, cô cũng muốn có một cô em gái hoạt bát như thế.
  • Dì Lyn
    Dì Lyn
    Nó còn nhỏ tuổi, có gì không được con cứ góp ý nhé!
  • Dì Lyn chợt lên tiếng nói với Ju trong khi ánh mắt vẫn không rời chiếc xe máy vừa rời đi, cho đến khi khuất bóng.
  • Ju
    Ju
    Tính con khá trầm lặng nên con thích người như Sam, có gì nói đó, không giữ mọi việc trong lòng.
  • Dì quay sang mỉm cười với Ju và hỏi cô có món nào ăn không được hoặc không thích, dì sẽ lưu ý khi nấu ăn. Cả hai đi bộ qua khu vườn, mặt trời cũng dần đổ về tây, hắt ánh hoàng hôn xuống mặt biển gợn sóng thành một dãy lụa mềm mại ám vàng, vừa rực rỡ vừa xoa dịu lòng người. Chú mèo Min he hé mắt rồi chạy vội đến quấn lấy chân của dì Lyn vừa cạ vừa vòng quanh.
  • ***
  • Khoảng thời gian sau đó, Ju được Sam đưa đi khắp nơi trên đảo, thăm thú những địa điểm và trải nghiệm đủ loại hoạt động như câu cá biển, đua thuyền, leo núi, tắm suối, nướng mực… mà đâu đâu Ju cũng nhìn thấy những chú mèo, từ con to đến con nhỏ, đủ màu đủ vẻ với những khuôn mặt luôn cầu thị được vuốt ve, nuông chiều.
  • Ju không ngại ngần mà ôm ấp mà cưng nựng bọn chúng. Mèo ở trên đảo chủ yếu là mèo nhà, chỉ một số ít là mèo hoang nhưng cũng không gây hại gì cả. Ít thì nhà nuôi một con, nhiều thì có khi lên cả chục. Mọi người rất thích mèo, và đôi khi đi dạo buổi tối còn ôm cả mèo nhà mình ra để thi thố, khoe khoang. Người và mèo sống chan hòa, sáng thì ai làm việc nấy, mèo thì tụ họp chạy nhảy, chơi đùa… Chưa nói đến những bữa ăn của dì Lyn ngon cực kỳ. Ngoại trừ bữa đầu tiên không khí vô cùng rộn ràng vì có thêm Sam thì những hôm còn lại đều rất ấm áp và hài hòa. Cả hai dì cháu chuyện trò rất nhiều về cuộc sống, về cách chăm sóc mèo, về trồng hoa… Ju cảm thấy cứ thế thì vết thương của mình cũng có thể sớm khép miệng.
  • Tối nào vào buổi tối Ju cũng gọi cho ông bà để báo cáo tình hình của mình. Có một hôm ông bảo là có cậu trai lần trước đến tìm con. Ju chắc đó là Shiron, không biết hắn tìm cô có việc gì nhưng cũng chẳng quan trọng. Hôm nay, sau một ngày vui chơi cùng với Sam, ăn một bữa no nê và lên phòng tắm rửa thì Ju gọi cho ông bà của mình. Mọi việc ở nhà vẫn tốt, Ju cũng báo mình vẫn ổn. Sau một hồi chuyện trò, Ju bảo chắc đầu tháng 8 Ju sẽ về. Công việc phát sinh, Ju ở lại thêm hai tuần nữa. Đầu bên kia ông bà có vẻ hơi tiếc vì không thể gặp cháu sớm. Ju cảm thấy tội lỗi vì những tổn thương tình cảm mà nói dối ông bà như thế. Nhưng rất nhanh cô lấy lại tinh thần, vì sớm thôi cô sẽ vứt bỏ được mối băn khoăn này và bước tiếp nhưng… cô cần thêm một ít thời gian.
  • “Cốc! Cốc!” Bên ngoài có tiếng gõ, Ju bước đến mở cửa. Dì Lyn bảo rằng hôm nay có lễ hội đom đóm, Ju có muốn đi cùng dì không?
  • Ju chợt ngẩng người. Nếu đảo có hoạt động này, tại sao Sam không nói gì với Ju, hay cô bé quên? Nhưng không nghĩ nhiều, Ju vội thay quần áo rồi vui vẻ theo dì.
  • Dì Lyn ôm theo mèo Min và cầm đèn pin rọi đường, cả hai đi vào rừng. Càng đi không khí xung quanh càng lạnh, Ju kéo chặt chiếc áo khoác mỏng bên ngoài, cảm thấy có gì đó sai sai, có lẽ họ đã đi sâu vào trong rừng nên nhiệt độ mới giảm nhanh thế này. Đom đóm không thấy mà chỉ thấy nơm nớp lo lắng.
  • Suốt đường đi, cả hai chỉ nương theo ánh đèn pin và không nói với nhau câu nào. Thỉnh thoảng chỉ có tiếng chú mèo Min “Meo~ meo~” cùng ánh mắt phát sáng của chú càng làm cho không khí xung quanh thêm quỷ dị.
  • Ju nghĩ mình nên hỏi gì đó, vì cô cảm thấy hơi bất an. Vừa đang định mở miệng thì chợt đâu phía trước lại có vô số đốm sáng hiện ra. Dì Lyn vội tắt đèn để Ju nhận ra đó là ánh sáng của các chú đom đóm. Chúng vô cùng đông đúc, giữa vùng tối đen chợt sáng lên như bầu trời sao. Ju cảm thấy như mình đang lạc giữa ngân hà, một biển sao mênh mông không hồi kết.
  • Ju chợt ồ lên ngạc nhiên. Dưới ánh sáng mờ ảo từ những chú đom đóm, cô thấy dì Lyn đang mỉm cười. Nụ cười của dì ấm áp đến lạ. Còn chú mèo dì ôm nãy giờ đã chạy đi đâu không biết.
14
Chương 27: Sống trên đảo