Đầu Gấu, Em Đợi Anh / Chương 26: Đảo mèo
Đầu Gấu, Em Đợi Anh
  • Ông nội của Ju đứng đấy, dáng lưng còng có vẻ mệt mỏi, Shiron nghĩ mình nên rời đi. Hắn cảm ơn ông nội và chào tạm biệt, rồi rất nhanh rời khỏi tiểu khu để về nhà của mình.
  • Vừa vào phòng làm việc, hắn nhanh chóng gọi cho trợ lý ra lệnh tìm kiếm tung tích của Ju. Bất đắc dĩ hắn mới làm cái trò truy vết này, nhưng hắn dự cảm có điều gì đó không ổn. Mặc dù thế, Shiron vẫn tin rằng Ju không phải là một cô gái mềm yếu, sẽ làm tổn thương mình vì mất người yêu. Hắn càng hy vọng cô thật sự sẽ như những gì hắn đã nghĩ bởi vì nếu có bề gì thì hắn cũng khó tránh khỏi trách nhiệm vì trong vụ việc này có liên quan đến hắn.
  • Cúp điện thoại, Shiron vội nhắn ngay một tin ngắn cho Alex:
  • Shiron
    Shiron
    Ju đi công tác và sim bị hư nên không liên lạc được. Khi nào cô ấy trở về tôi sẽ báo cậu biết.
  • Cùng lúc này, Ju đang ở Đảo Mèo.
  • Đảo Mèo không có sân bay, Ju phải đi tàu mới ra được đảo. Ngày trước, một tuần chỉ có hai chuyến ra đảo vào thứ năm và chủ nhật để mọi người trên đảo tiện đi vào thành phố hoặc hàng hóa vận chuyển ra đảo. Rất may về sau du lịch phát triển, mỗi ngày đều có ba chuyến tàu đến đi và sáng trưa và chiều tối, việc đi đứng và sinh hoạt thuận tiện hơn rất nhiều. Ju đến đảo sớm nhờ bắt kịp chuyến tàu trưa. Cô mất thêm ba tiếng ngồi tàu và trên đường đi cô đã gọi cho công ty du lịch để họ có công tác chuẩn bị đón mình.
  • Nhân viên công ty du lịch cử đến là một cô bé tầm mười chín hai mươi tuổi tên Sam, cực kỳ vui vẻ và thân thiện. Cô bé đưa Ju đến một ngôi nhà nhỏ nhìn ra thấy ngay biển, trước nhà trồng toàn hoa cẩm tú cầu. Ju nhớ mình từng đọc rằng cẩm tú cầu lúc mới nở sẽ có màu trắng, sau đó biến dần thành màu lam hoặc hồng, cuối cùng chuyển sang màu tím. Nếu may mắn, có thể được ngắm nhìn một cây xuất hiện cả hai màu hồng và lam hoặc sắc tím và hồng. Hiện tại là đầu tháng 7, trong vườn hoa tú cầu đa phần là màu xanh lam, lác đác vài bông màu tím. Căn nhà nhỏ khuất sau vườn hoa càng trở nên đẹp đẽ và thanh bình hơn bao giờ hết. Sam đưa Ju đến gặp chủ nhà là một người phụ nữ trung niên, tóc muối tiêu, đang ngồi ôm chú mèo mun trên chiếc ghế tựa, bên cạnh còn có một đĩa bánh và ly nước mát lạnh. Phía sau là chiếc quạt máy đang thổi những luồng gió mát mẻ về phía họ, bên ngoài tiếng ve râm ran giai điệu gọi hè càng làm không gian thêm yên bình.
  • Sam
    Sam
    Con chào dì!
  • Sam lên tiếng chào hỏi người phụ nữ đang nhắm mắt lim dim.
  • Meo~ Chú mèo chợt cựa mình kêu lên khi nghe tiếng Sam. Người phụ nữ mở mắt mỉm cười nhìn cả hai.
  • Dì Lyn
    Dì Lyn
    Chào Sam, con đến rồi à!
  • Người phụ nữ để chú mèo xuống rồi đứng lên tiến về hai người.
  • Ju
    Ju
    Cháu chào dì!
  • Ju lên tiếng chào hỏi. Cô xưng hô theo Sam gọi một tiếng “Dì” thân thiện.
  • Dì Lyn
    Dì Lyn
    Chào con!
  • Dì nhẹ gật đầu với Ju.
  • Dì Lyn
    Dì Lyn
    Hai con vào nhà đi. Đi đường nắng nóng chắc khát rồi, để dì làm nước mơ cho các con.
  • Nói rồi dì quay lưng vội bước vào nhà. Cả hai cô gái trẻ cũng lót tót theo sau.
  • Sam mang ra hai chiếc ghế nhỏ đặt bên cạnh chiếc ghế dựa của người phụ nữ, rồi bảo Ju ngồi kế bên mình. Nhìn bộ dạng cứ như chủ nhà là cô ấy. Cô nhỏ chỉ vào chú mèo mun đang cuộn tròn mắt lim dim sát chân ghế dựa.
  • Sam
    Sam
    Cậu nhóc đó là Min, đặt theo tên cậu con trai đã mất của dì Lyn.
  • Cô nàng nhỏ giọng kể chuyện trong lúc chờ dì Lyn mang nước lên.
  • Ju
    Ju
    Dì không còn người thân nào sao?
  • Ju tò mò hỏi.
  • Sam
    Sam
    Dì đến đảo này hơn mười lăm năm trước. Lúc dì đến dắt theo Min chắc tầm hai tuổi. Hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống. Trước dì ở sát nhà em bên mạn bắc của đảo. Lúc nhỏ em và Min hay chơi cùng nhau, cũng sang nhà dì suốt. Ba năm trước Min qua đời vì tai nạn, dì dọn đến đây. Em xem dì như mẹ của mình, em sợ dì buồn nên khi vào làm công ty du lịch, em ngỏ lời để dì nhận khách du lịch đến trải nghiệm. Lúc đầu dì cũng không muốn nhưng sau vài lần thì tâm trạng dì cũng tốt hơn nên đến giờ em vẫn mặt dày dắt khách đến. Dì nấu ăn ngon lắm nên khách cũng đánh giá cao. Chị may mắn lắm đấy!
  • Nói đến đây cô nhóc cười híp cả mắt. Ju chẳng biết nói gì thêm. Một người phụ nữ mất con, sống cùng một chú mèo, cũng quá cô đơn rồi. Hơn ai hết, Ju sợ cô đơn nhưng sợ hơn vẫn là cảm giác phải luôn mạnh mẽ để sống, dựa vào điều gì đó mà bước tiếp. Ju có ông bà, có Nick… à bây giờ thì không còn Nick nữa rồi… là mục tiêu để cô tiến bước, còn người phụ nữ này, cô ấy đã dựa vào điều gì?
  • Dì Lyn mang ra hai ly nước mơ đá. Vị vừa ngọt vừa chua lại thêm mát lạnh làm cả người Ju thư thái không ít. Ju thích một cuộc sống yên bình thế này.
14
Chương 26: Đảo mèo