Đường kính và thủy tinh
  • Lời nguyền
  • Đó là thứ ám lấy cơ thể của chúng ta, có những lời nguyền yếu thì các pháp sư có thể chữa được nhưng có những loại lời nguyền quá mạnh mẽ, các pháp sư chỉ có thể làm giảm đi một phần nhỏ, người bị mắc phải lời nguyền như vậy chỉ có thể chịu những cơn đau khủng khiếp mà nó mang lại.
  • Một người bạn của tôi cũng đã bị nhiễm một loại lời nguyền như thế, mọi ngày cô ấy phải chịu những cơn đâu xé thịt mà chẳng thể kêu lêm được, những con chữ dần dần xâm chiếm lấy cơ thể của cô ấy một cách chậm rãi. Đã có rất nhiều lúc cô ấy cầu xin tôi hãy giết chết cô đi nhưng tôi lại không thể...
  • Ebella lấy chiếc khăn trắng nhúng qua chậu nước rồi đắp lên trán của Arala:
  • - Cố lên nhé Arala, tớ nhất định sẽ tìm được người có thể chữa được cho cậu!!
  • Arala với cơ thể yếu ớt cố với lấy bàn tay của Ebella nói khẽ:
  • - K...Không...sao đâu..tớ..sẽ..khỏi..sớm thôi!!
  • Ebella nhìn thấy người bạn của mình đau đớn như vậy, nước mắt cô chảy xuống cầm rồi khóc nấc lên:
  • - Xin lỗi.....tớ..tớ không làm được gì cả..!!
  • Arala đặt đôi bàn tay gầy gò của mình lên tay của cô cười mỉm:
  • - Câu...làm cho tớ...rất nhiều..điều mà..nhờ..có cậu ..mà tớ..mới sống được đến..tận bây giờ..!!
  • Ebella thấy vậy liền ôm chầm lấy Arala:
  • - Cậu phải đợi cho đến lúc tớ tìm được người chữa được cho cậu!!
  • Arala vỗ về người bạn của mình rồi nói:
  • - Ebella nè...tớ buồn ngủ rồi..cậu hãy quay về trước nhé..!!
  • Ebella nghe thấy hai từ buồn ngủ liền mở to mắt vì mẹ cô, người cũng bị dính lời nguyền đã nói câu này với cô và sáng hôm sau cô đã mãi mãi không thể gặp lại bà ấy:
  • - A...Arala..!!
  • Arala dường như hiểu được cô đang nghĩ cái gì liền nói:
  • - Tớ không bỏ cậu đâu!!
  • Ebella nghe vậy liền cúi gầm mặt xuống :
  • - Hứa nhé!!
  • Arala cười mỉm rồi làm động tác đưa ngón cái chạm vào môi thể hiện cho một lời hứa nhất định sẽ hoàn thành:
  • - Hứa!!
  • Ebella từ từ đứng dậy đi ra cửa phòng:
  • - Mai tớ sẽ mang sách đến cho cậu!!
  • Arala gật đầu:
  • - Ừ!
  • Cánh cửa dần đóng lại trả cho căn phòng một không gian tĩnh mịch, giờ đây Arala chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của mình, đầu cô choáng váng, cơ thể ướt đẫm mồ hôi và trong cái nhìn mơ hồ của mình cô đã thấy hình ảnh người mẹ hiền dịu xuất hiện ngay trước mắt, nước mắt cô chảy xuống ướt đẫm cả một mảng gối, cố vươn tay với lấy hình bóng đó:
  • - Mẹ.....Mẹ đến đón con sao!!?
  • - Ha....con nhớ mẹ lắm!!
  • Cơ thể cô bắt đầu thấy cơ thể mình nhẹ nhõm hẳn và khi quay đầu lại cô thấy mình đang nằm trên giường, cô đã chết rồi:
  • - Không thể giữ lời hứa với Ebella rồi..
  • Bóng hình mờ ảo đó nhẹ nhàng tiến đến chỗ cô và kéo cô đi:
  • - Ebella...
  • Sáng hôm sau, đúng với lời hứa Ebella cầm ba quyển sách đi đến phòng của Arala nhưng hôm nay lạ thật, sao lại có nhiều người đứng ngoài của quá vậy, dự cảm không lành cô liền chạy đến cửa phòng, hình ảnh cơ thể Arala nằm trên giường với mảnh khăn trắng che đi khuôn mặt đã làm cô đứng đờ người tại đó, những cuốn sách rơi xuống đất khiền cho mọi người quay lại nhìn cô bằng ánh mắt thương xót.
  • Rina tiến lại và nói với cô:
  • - Arala Elopqi đã mất từ tối hôm qua...mong cậu không quá đau buồn!!
  • Cô vì sốc quá liền ngất tại đó khiền cho Rina hú hồn:
  • - Này, này !! Ebella tỉnh dậy đi!!
  • Eve vội tiến lại xem cô như nào:
  • - Sốc quá nên ngất luôn rồi!!
  • Rina thở dài:
  • - Arala mất quá sớm rồi!!
  • Eve cũng nhìn vào chiếc giường nơi đặt cái xác lạnh lẽo của Arala nói:
  • - Tội nghiệp thật!!
  • Cô lờ mờ mở mắt ra thì thấy mình đang nằm ở phòng của Eve:
  • - Eve...cậu..đưa tôi về à!?
  • Eve lại gần đưa tay lên trán cô trả lời:
  • - Không! Là Liam đã bế cậu về phòng tôi!
  • - Trong người thế nào rồi!!?
  • Cô mỉm cười trả lời:
  • - Hơi đau đầu nhưng không sao nữa!!
  • Eve đưa cô cốc nước màu xanh bảo cô uống hết:
  • - Thuốc bổ đó, mau uống đi!!
  • Cô nhận lấy cốc nước uống cạn:
  • - Cảm ơn mà vị nó hơi lạ!!
  • Eve cười trừ nhận lấy chiếc cốc:
  • - Thế à!?
  • Cô bỗng cảm thấy quang cảnh trước mắt mờ đi, Eve đỡ lấy cô rồi nói:
  • - Để cậu không quá đau buồn trước cái chết của Arala tôi sẽ xóa sạch kí ức của cậu về cô ấy, xin lỗi!!
  • Rina bước vào với chiếc nệm trên tay:
  • - Anh, em để nệm ở đây nhé!!
  • Eve cười:
  • - Để đó đi!
  • Thân phận thật sự của Eve là con trai, cậu ta giả gái trà trộn vào đây để điều tra về một vụ án mạng đã được che giấu ở trong ngôi trường này, tên thật của cậu ta là Fasco Dioel và là anh trai ruột của Rina.
  • Rina bước đến bên cạnh:
  • - Làm vậy có hơi tội cho cậu ấy!!
  • Eve ( Fasco ) trầm mặt nhìn cô đang nằm trên giường:
  • - Cách duy nhất thôi!!
  • Đến đêm cô từ từ tỉnh dậy, cảm giác như vừa trải qua nhiều thứ lắm mà chẳng nhớ cái gì, cô chỉ nhớ là mình đi đến trước cùa phòng của....
  • - Của...ai nhỉ!?
  • Eve ( Fasco ) bước vào khiến cô giật mình:
  • - Sao nhìn tôi giữ thế!?
  • Cô nói bắt giọng ấp úng:
  • - Tớ nhớ là mình đã đến trước phòng ai đó nhưng lại không nhớ nổi tên..!
  • Eve ( Fasco ) chạm tay vào mặt cô:
  • - Cậu..đến trước cửa phòng của tôi, đập cửa liên hồi rồi đến lúc tôi ra mở cửa thì cậu lại xụi lơ ở đấy!!
  • Cô đỏ mặt nói:
  • - T..Thật sao!!
  • Eve ( Fasco ) nhìn cô rồi nói:
  • - Không đùa!!
  • Cô đứng dậy định đi về phòng thì chẳng may vấp ngã Eve vội đỡ cô và cái tay của cô ừm thì chắc là vô ý đã đụng vào cái ấy:
  • ......Eve...!
  • Eve ( Fasco ) người đang cố gắng nghĩ ra một câu giải thích hợp lý lên tiếng:
  • - Thật ra.....tôi..
  • Cô lùi lại lấy tay che người nói:
  • - Con...trai!?
  • Lúc này Rina mở cửa xông vào chắc cô nghĩ Ebella đã quay về phòng liền nói:
  • - Anh hai ơi...em....
  • May là phòng cách âm tốt nhưng mà cái cảnh gì đây:
  • - A...Anh hai..!?
  • Rina lúng túng chạy lại:
  • - Haha......nghe...nghe tớ nói là Ebella, không như cậu nghĩ đâu!!
  • Eve ( Fasco ) cười mỉm nói:
  • - Tôi biết cậu đang nghĩ gì, nhưng tôi là gái thẳng!!
  • Cô lúc này sốc quá đầu óc chẳng nghĩ ngợi được gì liền nghĩ gì nói đấy:
  • - Cậu cởi quần ra cho tôi xem!!
  • Cả phòng bỗng chốc im lặng, lúc này cô mới nhận ra mình vừa nói gì liền chạy ra ngoài phòng đi một mạch về phòng của mình:
  • - " Mình bị sao vậy chứ !?"
14
Chương 1