Ông chồng từ trên trời rơi xuống / Vẫn là anh đến đúng lúc.
Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • Cảnh báo: Trong chương này có tình tiết manh động, thô bạo, và lời nói có thô thiển. Để bộc lộ hết những bức xúc của nhân vật nam chính, khi chứng kiến vợ mình bị người khác có ý định sàm sỡ. Nếu không cảm thấy phù hợp, xin vui lòng bỏ qua.
  • Xin cảm ơn!
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Lúc này, sắc mặt cô dường như đã sắp mất kiên nhẫn lắm rồi nhưng nghĩ đến bố mình đang nằm viện, cô lại nhịn xuống nở một nụ cười hững hờ.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh cứ khéo đùa.
  • Giám đốc Quang
    Giám đốc Quang
    - Anh không có đùa, anh cũng không biết đùa.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Được rồi, vậy tôi xin mời anh một ly.
  • Gã giám đốc nghe vậy, khẽ nở nụ cười khá thoải mái.
  • Giám đốc Quang
    Giám đốc Quang
    - Nào, đã mời thì phải mời ly rượu cho đầy mới thể hiện thành ý em ạ.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Xin phép anh, ly rượu đầy này tôi không uống được.
  • Trong mắt gã giám đốc thoáng lên một tia không mấy vui vẻ, nhưng hắn ta vẫn giữ nụ cười trên môi mà nói:
  • Giám đốc Quang
    Giám đốc Quang
    - Được. Không uống được ly đầy thì uống hai nửa ly chắc được chứ?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh nói vậy hơi làm khó em.
  • Giám đốc Quang
    Giám đốc Quang
    - Ồ? Anh sao dám làm khó người đẹp. Hay là thế này, uống một ít cũng được, nhưng chúng ta sẽ uống giao bôi, uống kiểu vòng tay qua nhau như vợ chồng đó.
  • Lần này cô nghe xong đã không nề hà gì mà nói thẳng.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Giám đốc Quang này, tôi nghĩ anh là người thông minh, ý của tôi đã rất rõ ràng, tôi nghĩ không cần phải nói lại làm gì. Nhiều khi nói rõ ràng quá lại mất đi ý nghĩa của nó.
  • Cô nhìn chằm chằm gã giám đốc, khôi phục lại vẻ lạnh nhạt đầy tự tin nói tiếp:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thực ra anh biết rõ tôi là ai rồi đúng không? Anh cũng biết tôi là phụ nữ đã có chồng, mà chồng tôi là ai thì anh hiểu. Nếu như hợp đồng này anh không ký cũng được, tôi có thể nhờ chồng tôi một câu, với danh tiếng của anh ấy thì tôi nghĩ sẽ rất nhiều người muốn hợp tác. Tôi cũng tự tin rằng thiết kế của mình đủ để khiến người khác phải muốn có.
  • Gã giám đốc cười cười, người ta thường nói, phụ nữ đẹp thường không mấy thông minh, nhưng mà gặp được cô rồi mới biết câu đó không hề xứng đáng. Phụ nữ hoàn toàn có thể vừa xinh đẹp vừa thông minh. Trước giờ hắn cũng chưa gặp người phụ nữ nào khiến hắn sinh lòng chiếm hữu như cô. Thế rồi, bản tính thú dữ trong hắn trỗi dậy, hắn không chần chừ mon men đặt tay lên đùi cô.
  • Giám đốc Quang
    Giám đốc Quang
    - Chúng ta có thể thương lượng lại mà.
  • Cô vội vàng đứng dậy, trừng mắt quát lớn.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Giám đốc Quang, mong anh tự trọng.
  • Giám đốc Quang
    Giám đốc Quang
    - Nhiên, anh thật sự thích em.
  • Nhanh như chớp hắn chộp tới ôm cô, vì đây là trong phòng Vip kín cách âm với bên ngoài nên dù cô có la hét tới đâu cũng vô ích. Cô cố gắng đẩy hắn ra khỏi người mình, trong lúc hai người giằng co thì tiếng rầm cửa một cái. Minh Đạt từ bên ngoài xông vào, sắc mặt anh hầm hầm như muốn giết người đến nơi. Anh kéo cô ra khỏi người gã giám đốc rồi nhân tiện đạp cho hắn ngã dúi ngã dụi xuống nền đất.
  • Và đây cũng là lần đầu tiên cô thấy chồng cô chửi bậy.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Mẹ kiếp thằng chó này. Mày dám động vào vợ bố mày à?
  • Không những thế, vừa dứt lời thì anh lại tiến tới túm lấy cổ áo gã giám đốc, đấm liên tiếp vào mặt hắn thêm vài phát. Mắt hắn nổi giận lắm nhưng vì sức không lại với anh nên không có cơ hội chống đỡ. Cô thấy vậy sợ nhỡ không may hắn có mệnh hệ gì thì sao, cô vội vàng chạy đến kéo tay anh.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thôi được rồi, đánh như thế đủ rồi.
  • Anh không trả lời cô, mặt vẫn đỏ hầm hầm chỉ tay vào gã giám đốc.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Mày có tin ngày mai công ty mày phá sản không thằng khốn?
  • Giám đốc Quang
    Giám đốc Quang
    - Chúng mày giỏi lắm, tao sẽ đi giám tật thương tích rồi tao sẽ kiện chúng mày.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Mày nghĩ mày dọa được tao á? Tao còn cho mày chết không thấy dấu vết được đó.
  • Giọng nói của Minh Đạt vang lên, hàn khí lạnh đến mức muốn đóng băng cả cái căn phòng. Cô kéo tay anh lại nói.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thôi không sao, anh ta cũng chưa làm gì được tôi.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tôi đã bảo em đưa trợ lý đi cùng cơ mà. Bây giờ thì đi về, không phải hợp đồng hợp điếc gì hết.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Nhưng....
  • Cô định lên tiếng nhưng khi âm thanh vừa phát ra một tiếng thì Minh Đạt đã nói cắt ngang.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Đừng có mà lằng nhằng!
  • Cô nhìn Hứa Minh Đạt, rõ ràng là anh đang cáu với cô nhưng mà trong lòng cô lại dâng lên một cảm xúc rất lạ lẫm, kiểu vui vui thế nào ấy. Lẽ ra lúc đó là anh đưa cô về nhưng không ngờ cái tên giám đốc kia đã yếu còn lắm mồm. Khi An Nhiên với Minh Đạt xoay người bước đi thì hắn lại lên tiếng.
  • Giám đốc Quang
    Giám đốc Quang
    - Bọn chó, chúng mày không xin lỗi tao thì không xong đâu. Tiên sư nhà chúng mày, tao sẽ cho chúng mày trả cái giá đắt nhất.
  • Hắn ta còn chưa nói hết đâu thì anh đã quay lại đạp vào người hắn phát nữa, cơ thể của hắn lại ngã dúi ngã dụi lần hai. Chưa dừng lại ở đó, anh lại quỳ gối xuống túm cổ áo hắn đấm túi bụi lần nữa.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Mày muốn trả giá hả? Tao cho mày trả giá này thằng khốn!!!
  • Giám đốc Quang
    Giám đốc Quang
    -……
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Mày kiện đi, bố mày chờ. Mày dọa ai chứ mày đừng dọa tao, mày chẳng là cái đinh gỉ gì với tao đâu.
  • Mặc dù cô đã nghe đến danh tiếng của anh nhiều rồi nhưng hôm nay lần đầu tiên tận mắt chứng kiến thấy anh điên lên khiến cô cũng hoảng. Cô chạy tới ôm eo anh rồi kéo ra, vừa kéo vừa nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thôi, anh đừng đánh nữa, đừng đánh nữa..
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em bỏ ra, để tôi cho hắn không mở mồm ra mà nói được luôn.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Đã bảo anh đừng đánh nữa mà. Xin anh đấy!
  • Lúc này cô phải lớn tiếng quát lên thì anh mới dừng tay lại. Trước khi dừng còn không quên ráng đạp cho hắn thêm phát nữa.
  • Thế rồi anh rút trong túi áo ra tấm danh thiếp vứt vào người hắn, lạnh lùng nói:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Đây là danh thiếp của tao, mày thích kiện hay thích gì tao cũng chiều.
  • Nói xong anh liền quay sang cô, chủ động cầm tay cô bước đi. Khi hai người bước ra tới cửa thì rầm một cái thật lớn, gã giám đốc với tay cầm chai rượu để trên bàn ném mạnh về phía lưng anh, tiếng vỡ của thủy tinh tung tóe trên sàn nhà. Mặc dù có chút đau đớn nhưng vẻ mặt của anh vẫn tỏ ra như không có gì, anh siết chặt tay dồn nén cơn giận trong người rồi kéo tay cô bước đi tiếp. Bước ra khỏi cửa cô mới dừng chân lại, ánh mắt lo lắng hỏi anh.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh có sao không? Đưa tôi xem lưng nào.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Không sao, về nhà đã.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Nhưng mà…
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Đi về.
  • Dưới sự kiên quyết của anh, cô không thể làm gì khác, đành ngoan ngoãn nghe theo anh lái xe trở về nhà.
14
Vẫn là anh đến đúng lúc.