Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • Đúng là nói chuyện với một người có IQ cao ngất ngưởng, hỏi câu nào đều bị gài bẫy câu đó, An Nhiên cuống quá cáu tít mù đáp:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thôi được rồi, tôi xin anh đấy, tha cho tôi.
  • Minh Đạt khẽ cười, cô thấy vậy rụt chân lại nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thôi không phải xoa bóp nữa, tôi xuống ăn sáng còn đi làm đây.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Một tuần tiếp theo lại trôi qua, tuần này cô cũng có thỉnh thoảng tới thăm mẹ mình, cơ hồ thấy tinh thần bà cũng ổn định hơn rồi. Thanh Hạ cũng đã đem hết đồ đạc tới nhà cô ở. Mỗi lần về thăm mẹ, nhìn thấy vẻ mặt của Thanh Hạ lại nhắc nhở cho cô biết rằng rồi cũng đến lúc phải chấp nhận sự thật.
  • Sáng nay trong lúc đi qua quán cafe, cô thấy Minh Đạt và Thu Uyên đang ngồi cùng nhau, không biết là hai người họ có thực sự quay lại như Thu Uyên từng nói với cô không nhưng cô vẫn cảm thấy trong lòng khó chịu, ngồi một lúc cũng chẳng làm được việc gì mà đầu óc cứ nghĩ đến hình ảnh hai người. Cuối cùng vứt bút xuống không làm nữa, cô thở dài một tiếng, đứng dậy đi pha cafe.
  • Lúc cô đang đứng ở cây nước nóng chờ thì một tiếng nói vang lên.
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Chị Nhiên.
  • Cô quay đầu ra nhìn theo hướng giọng nói, cô thấy Thanh Hạ đang rảo bước tới chỗ mình. Nhìn thấy Thanh Hạ, cô vừa bất ngờ vừa ngạc nhiên.
  • Chưa để cô lên tiếng, Thanh Hạ đã cười tươi nói:
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Nay bố cho em đến làm việc ở công ty mình. Em rất mong được chị chỉ bảo.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Có gì đâu em, chỉ cần em làm tốt công việc của mình. Chị và em chuyên môn khác nhau, làm sao hỗ trợ được nhau đây.
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Bố nói chưa công bố với truyền thông về sự xuất hiện của em nên là ở công ty không được công khai thân phận thật sự.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Em sợ mọi người không biết em là ai à? Chỉ sợ mọi thứ không phải sự thật thôi chứ rỗi hơi đâu lo mấy thứ vô nghĩa đó hả em.
  • Nghe An Nhiên nói tới đây, sắc mặt Thanh Hạ có nét không vui, nhưng rất nhanh lại tươi cười đáp:
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Dạ vâng ạ. Sự thật vậy rồi thì em lo gì chị nhỉ? Em cảm ơn chị, quả không hổ danh chị của em.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Nếu không còn gì chị đi trước nhé.
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Dạ mà chị ơi, tối nay nếu chị rảnh thì anh chị về dùng cơm với cả nhà cho vui.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Khi nào rảnh, anh chị khắc về.
  • Nói xong An Nhiên cầm cốc cafe bước đi, bỏ lại sắc mặt Thanh Hạ không vui đứng nhìn.
  • Dạo gần đây lắm chuyện xảy ra, hết chuyện vợ chồng cô lại đến chuyện của Thanh Hạ, nhiều lúc cô nghĩ mà ức chế khủng khiếp. Đang cái lúc muốn nổ tanh bành mọi thứ thì một cái tin khác ập đến khiến cô không thể nào cáu hơn được nữa.
  • Đỗ Gia Huy gọi đến nói:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - An Nhiên, em biết tin gì chưa?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tin gì anh?
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Trên mạng đang tràn lan những mẫu thiết kế từ một tài khoản mang tên “phù thủy phép thuật” và tố em ăn cắp của cô ta. Song song với đó là hàng loạt phản hồi từ những khách hàng mua ở trung tâm thương mại nói chất liệu vải rởm, hàng nhái.
  • Vừa cúp máy, An Nhiên vội vàng lên mạng vào fanpage của công ty, quả nhiên dưới phần đánh giá đã có rất nhiều tài khoản viết lên những thông tin sai sự thật về những mẫu thiết kế của cô. Sau đó, cô dò thử một tài khoản mang tên "phù thủy phép thuật” như Gia Huy nói, bài phốt về cô mới đăng lên cách đây 2 giờ đồng hồ nhưng cả đã ngàn bình luận và chia sẻ. Ngoài ra, có rất nhiều người đổ thêm dầu vào lửa, nói những mẫu thiết kế của cô không chỉ ăn cắp tài khoản “phù thủy phép thuật” mà còn ăn cắp cửa thương hiệu bên nước ngoài. Dường như, tất cả mọi thứ đều quay lưng với cô.
  • An Nhiên càng đọc bình luận càng đau đầu, hai bên thái dương giật liên hồi, cô mệt mỏi bóp đầu một lúc rồi cố gắng bình tĩnh vào đọc cho kỹ bài viết của tài khoản phốt mình. Điều đáng nói ở đây là những bộ sưu tập cô vừa mới ra mắt cách đây 2 ngày vậy mà trên trang cá nhân của cô ta đã đăng tải 1 tuần trước lúc cô công bố với nội dung “mẫu thiết kế mới của mình, bạn nào thích những mẫu thiết kế này có thể nhắn tin riêng cho mình để đặt thành sản phẩm, g.iá hạt dẻ”
  • An Nhiên thực sự không dám tin vào mắt mình, cô khẳng định những mẫu thiết kế của mình là hoàn toàn do bản thân nghĩ ra, thậm chí cô đã đặt hết tâm huyết vào nó. Vậy mà… Vậy mà tại sao lại có người có thể thiết kế giống hệt mình từ những chi tiết nhỏ. Không… Không thể nào có chuyện kỳ lạ đó xảy ra được. Giả dụ cứ cho là cô và cô ta cùng ý tưởng nhưng cũng không thể nào giống 100% như vậy được. Loại trừ khả năng đó thì chỉ có thể thiết kế của cô đã bị lộ ra ngoài và chắc chắn có kẻ muốn hãm hại cô.
  • Trong lúc An Nhiên còn đang miên man suy nghĩ thì Bảo Châu bước vào nói:
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - An Nhiên, mình cũng vừa nghe tin.
  • An Nhiên gật đầu, dõng dạc đáp:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Mình chắc chắn có kẻ cố tình hãm hại mình. Chuyện này mình nhất định sẽ điều tra cho rõ.
  • Cô vừa dứt lời thì trợ lý của bố cô đi tới thông báo:
  • Trợ lý
    Trợ lý
    - Chủ tịch nói cô sang phòng họp, các vị giám đốc đã chờ sẵn rồi ạ.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tôi biết rồi.
  • An Nhiên vừa bước vào phòng họp, các vị cổ đông dồn hết ánh mắt về phía cô. Không khí trong phòng căng thẳng tới áp lực. Bố cô khe khẽ nói:
  • Bố An Nhiên
    Bố An Nhiên
    - Con ngồi xuống đi. Chúng ta bắt đầu họp.
  • An Nhiên kéo ghế ngồi xuống vị trí là vô thường ngồi, bố cô thở dài nói:
  • Bố An Nhiên
    Bố An Nhiên
    - Con đã xem tin tức rồi chứ?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ rồi ạ.
  • Bố An Nhiên
    Bố An Nhiên
    - Vậy con có ý kiến gì không?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Con muốn được nghe ý kiến của mọi người trước.
  • Bố cô thở dài nhìn mọi người, lên tiếng hỏi:
  • Bố An Nhiên
    Bố An Nhiên
    - Mọi người cho ý kiến đi.
  • Ông vừa dứt lời thì phó giám đốc Từ nói:
  • PGĐ Từ
    PGĐ Từ
    - Bây giờ còn ý kiến gì nữa, như mọi người đã đọc bài viết rất rõ ràng và cô ta còn có bằng chứng cụ thể. Sau việc này, ảnh hưởng lớn tới công ty chúng ta cho mà xem.
  • Một người đàn ông khác tiếp lời phó giám đốc Từ.
  • Hội đồng quản trị
    Hội đồng quản trị
    - Phó giám đốc Từ nói đúng lắm. Theo thống kế đã không ít người hủy hàng bên mình chỉ sau 2 giờ đồng hồ.
  • PGĐ Từ
    PGĐ Từ
    - Đấy An Nhiên à, cháu không thiết kế được thì cũng bảo với bọn ta thuê thêm người. Ai đời cháu đi làm vậy để danh tiếng công ty ảnh hưởng vì cháu.
  • An Nhiên nghe phó giám đốc Từ nói mà uất ức cuồn cuộn ruột gan. Cô biết ông ta trước giờ luôn có thành kiến với cô, hôm nay xảy ra sự việc như này lại càng làm bàn đạp để ông ra dìm cô xuống. Tuy nhiên ông ta sai rồi, cô là ai chứ, là con của chủ tịch thì tất nhiên cô cũng phải thừa hưởng chút khí chất và bản lĩnh của bố mình. Cô nở nhẹ một nụ cười, bình tĩnh đáp:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Chú Từ, trước nay cháu luôn khâm phục chú ở tài nhìn xa trông rộng. Nhưng hôm nay xem ra cháu nhầm rồi. Năng lực của cháu, tất nhiên cháu tự biết chứ.
  • Phó giám đốc Từ nghe vậy không vui nhíu mày.
  • PGĐ Từ
    PGĐ Từ
    - Vậy cháu giải thích sao về việc này?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Từ trước đến nay cháu làm việc gì hay khẳng định gì đều có bằng chứng xác thực cháu mới nói. Bởi vậy cháu xin mọi người một chút thời gian, cháu sẽ điều tra rõ chuyện này và trả lại sự trong sạch cho bản thân cũng như của công ty.
  • PGĐ Từ
    PGĐ Từ
    - Thời gian? Vậy thời gian là bao lâu? 1 ngày, 2 ngày, 1 tháng, 2 tháng hay tận 1 năm?
  • Phó giám đốc Từ nói xong thì tất cả những người trong phòng đều xì xào nói “phải đấy”.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Cháu nghĩ sẽ chẳng ai rảnh rỗi đợi mình tới 1 tháng hay 1 năm đâu. Đặc biệt là với đầu óc của các vị cổ đông ở đây. Chú Từ, chú đừng nói quá vậy chứ?
  • Nói xong, chưa để phó giám đốc Từ lên tiếng thì cô đã nói tiếp:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Cháu xin mọi người 3 ngày thôi ạ.
  • Bố An Nhiên nhíu mày nhìn con gái.
  • Bố An Nhiên
    Bố An Nhiên
    - An Nhiên , nói được phải làm được đó con, lời nói không thể tuỳ tiện nói ra.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ vâng, con tự biết năng lực của mình.
  • Cuộc họp kết thúc, An Nhiên bình tĩnh sải bước đi qua trước mặt bố mình, ông gọi cô lại.
  • Bố An Nhiên
    Bố An Nhiên
    - An Nhiên .
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Có chuyện gì không bố?
  • Bố An Nhiên
    Bố An Nhiên
    - Bố tin con! Cố lên.
  • Từ sau khi có sự xuất hiện của Thanh Hạ thì tình cảm của cô dành cho bố ít nhiều đã có chút thay đổi. Hôm nay được nghe tận tai câu nói này của ông, khiến cô lại Hoài niệm lại quá khứ, mỗi khi cô xảy ra chuyện, ông chẳng cần nói nhiều, chỉ cần ba chữ “bố tin con” cũng đủ làm nguồn động lực lớn lao cho cô. Cô mỉm cười đáp lời ông.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Con cảm ơn.
  • Cô trả lời. Tuy đứng trước lùm xùm, khó giải quyết. Nhưng cô biết rằng, bản thân cô phải tìm ra bằng chứng minh oan cho bản thân cô.
14
Vướng vào rắc rối.