Ông chồng từ trên trời rơi xuống / Trong lòng anh chỉ có em mà thôi!
Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • Minh Đạt thấy thế không nén nổi bật cười lớn:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Không sao, do anh tự nguyện mà. Nếu sau này em thích, anh có thể chiều em bất cứ lúc nào.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thôi được rồi, không nói nữa, tha cho em.
  • Minh Đạt định cúi xuống hôn lên môi cô cái nữa thì bên ngoài tiếng gõ cửa vang lên. Giọng của Bảo Châu vọng vào.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Tớ vào được không?
  • An Nhiên vội vàng đẩy tay anh ra khỏi cơ thể mình rồi đứng dậy chỉnh đốn lại trang phục, bình tĩnh nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vào đi Châu.
  • Bảo Châu giật mình khi thấy Minh Đạt vẫn hiên ngang ngồi đó, cô cứ tưởng anh đã rời đi rồi vì cũng đã gần tiếng đồng hồ trôi qua. Bảo Châu định xin phép đi ra ngoài tiếp thì An Nhiên lên tiếng:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Kệ anh ấy đi, cậu có gì muốn nói hả?
  • Minh Đạt lúc này cũng đứng dậy, chỉnh lại ống tay áo một chút rồi nói:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Hai người làm việc tiếp đi. Anh cũng phải tới công ty, chuẩn bị có cuộc hội nghị.
  • Sau khi Minh Đạt đi khỏi thì Bảo Châu mới cầm điện thoại ra trước mặt An Nhiên , háo hức lên tiếng.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - An Nhiên , bạn đã xem hết những tin tức trên mạng chưa? Những bài báo viết sai sự thật về bạn đã được xoá sạch sẽ, thay vào đó là clip một người đàn ông thừa nhận mọi việc sau lưng mình là do Thu Uyên sai khiến. Ngoài ra còn dò được IP tài khoản “Phù thủy phép thuật “ cũng là của Thu Uyên luôn. Dân tình đang chia sẻ rần rần vụ này vì dù sao Thu Uyên cũng là người mẫu nổi tiếng.
  • An Nhiên cầm điện thoại đọc từng bài báo và lướt sơ qua bình luận của mọi người thì toàn bộ có vẻ như đang lên án Thu Uyên. Quả nhiên người đàn ông duy nhất trên đời có thể giải quyết mọi việc nhanh gọn lẹ trong mắt cô chính là Minh Đạt . Đối với giải pháp này, xem ra anh cũng gần như dứt tình cạn nghĩa với Thu Uyên. Ban đầu cô cũng không nghĩ anh sẽ mạnh tay như thế, cuối cùng anh đã có thể vứt bỏ tất cả chỉ để bảo vệ cô. Điều đó lại càng khiến cô tin vào tình yêu anh dành cho mình và càng trân trọng anh hơn. Chiều hôm đó, sau khi đoạn clip và bài báo tràn lan trên mạng xã hội cùng những lời tuyên bố của Minh Đạt sẽ truy ra từng tài khoản facebook của từng người đã bôi nhọ danh dự vợ anh trong thời gian qua và kiện bọn họ tới cùng, thì doanh số bán hàng của công ty cô đã bình thường trở lại, thậm chí còn vượt trội so với ngày thường. Nhận thấy cơ hội, chiều đó bố của An Nhiên đã tổ chức một buổi họp báo, vừa để khẳng định với dư luận, vừa để pr những sản phẩm sắp tới của công ty. Ngoài ra để mừng công ty được chứng minh sự trong sạch, ba ngày sắp tới ông sẽ ký kết với các trung tâm thương mại để giảm 30% so với giá bán hiện tại. Quả nhiên sau khi buổi họp báo kết thúc, các trung tâm thương mại cùng chuỗi cửa hàng thời trang mà công ty đang phân phối sản phẩm đều tăng doanh số nhanh tới chóng mặt. Gia Huy sau khi biết tin An Nhiên đã vượt qua kiếp nạn lần này cũng đã tới chúc mừng cô, chỉ tiếc là anh không đủ tài để có thể trực tiếp giúp cô trong vụ này. Trong lúc cô và Gia Huy đang nói chuyện vui vẻ thì Thanh Hạ đi tới nói.
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Chúc mừng chị, chị tuyệt vời lắm.
  • Đây cũng là lần đầu tiên Gia Huy nhìn thấy Thanh Hạ, anh ngạc nhiên hỏi:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Ai vậy em?
  • An Nhiên còn chưa lên tiếng, Thanh Hạ lau chau lên tiếng trước:
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Dạ em là em gái của chị An Nhiên, em là Thanh Hạ. Anh là bạn chị An Nhiên ạ?
  • Gia Huy sững sờ liếc mắt qua với An Nhiên. Cô vội vàng nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Mình vào phòng nói chuyện. Còn Hạ, đây đang là công ty, trong giờ làm việc, em cứ lo tốt việc của mình là được.
  • Vào trong phòng rồi thì An Nhiên mới kể hết sự tình cho Gia Huy nghe. Đối với anh, tin này khiến anh thật sự không tin nổi. Thậm chí anh còn hỏi lại:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Bố em đã xác nhận ADN chưa?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Em đã được xem kết quả, có quan hệ Cha - con.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Thực sự anh vẫn không tin nổi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Bố em nói gặp người phụ nữ đó khi chưa lấy mẹ em. Em biết đối với em tin này rất là sốc nhưng mà suy nghĩ lại thì dù sao bố em cũng không sai. Quá khứ mà, đó là sai lầm của quá khứ mà thôi.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Cái vấn đề là em có thấy cô ta và em không hề liên quan gì tới nhau không? Dù là chị em cùng cha khác mẹ thì cũng phải có tí liên quan chứ?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Em cũng từng hy vọng vậy anh ạ. Nhưng…
  • An Nhiên chưa kịp nói hết lời thì tiếng nói bên ngoài đã vang lên, mà giọng nói này cô nhận ra, là của Thu Uyên.
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    - Trần An Nhiên , cô ra đây gặp tôi. Tại sao cô lại thuê người vu khống tôi, nói tôi muốn hắn làm nhục cô. Trần An Nhiên !!!
  • An Nhiên nghe xong, nhíu mày đứng dậy mở cửa phòng. Bên ngoài đã có rất đông người đứng nhìn, cô kêu mọi người đi làm việc rồi bình tĩnh nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Có gì thì vào phòng tôi nói chuyện.
  • Thu Uyên cùng trợ lý của cô giựt tay ra khỏi người bảo vệ rồi hiên ngang đi theo sau cô. Cánh cửa phòng đóng sập lại, An Nhiên bảo:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Cô ngồi xuống ghế đi.
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    - Thôi đi An Nhiên, đến lúc này rồi cô không cần tỏ vẻ ra mình là người tử tế trước mặt tôi đâu.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tôi không tỏ vẻ mình là người tử tế, vì bản chất tôi vốn tử tế, không như cô.
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    - Cô chê tôi nhưng cô khác đếch gì tôi đâu.
  • Gia Huy nhíu mày nhìn Thu Uyên, tức giận nói:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Thu Uyên, nếu như cô không nói tử tế được thì mời cô ra ngoài.
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    - Giám đốc Huy, ngay cả anh cũng bị cô ta mê hoặc sao? Cô ta không hề tốt như anh nghĩ đâu, cô ta còn thuê người làm clip vu khống tôi đó.
  • Gia Huy định lên tiếng nói tiếp thì An Nhiên bảo:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh Huy, chuyện này để bọn em tự giải quyết với nhau. Còn Thu Uyên, trên đời tôi chưa gặp hạng phụ nữ nào vừa ăn cướp vừa la làng như cô đó. Cô hại danh dự tôi, vậy mà còn ngang nhiên đến công ty tôi làm càn.
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    - Phải, tôi hại cô đó, tôi lập nick ảo, tôi thuê người lấy mẫu thiết kế của cô, tôi làm đó. Nhưng mà cô thì khác gì tôi, cô còn thuê người đóng clip vu khống tôi cơ mà.
  • An Nhiên nhíu mày nhìn Thu Uyên, tại sao cô ta có thể khẳng định bản thân lập nick ảo, thuê người lấy mẫu thiết kế của cô nhưng mà vẫn một mực khẳng định người đàn ông kia không phải cô ta thuê? Chẳng lẽ cô ta thực sự không biết người đàn ông đó hay là do cô ta cố tình làm như vậy để an ủi chút tự tôn cuối cùng cho bản thân mình?
  • Thu Uyên và An Nhiên đang nói nhau một hồi thì Minh Đạt đi tới. Bốn người, tám ánh mắt nhìn nhau trong một căn phòng, không khí bắt đầu trở nên căng thẳng.
  • Minh Đạt nhíu mày rảo bước đi tới bên cạnh An Nhiên, lạnh lùng cất tiếng:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Thu Uyên, cô làm gì ở đâu vậy?
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    - Đạt, anh tới rồi, tiện thể em cũng muốn nói luôn. Vợ của anh, nhìn thì tử tế nhưng mà lòng dạ cô ta khác gì đâu.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Thu Uyên, tôi không cho phép cô sỉ nhục vợ tôi.
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    - Đạt, anh có biết cái clip đang tràn lan trên mạng là do cô ta dàn dựng người để vu khống em không? Làm ảnh hưởng cả danh dự của em.
  • Minh Đạt nhìn Thu Uyên , lạnh lùng cười khẩy hỏi lại:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Danh dự của cô? Vậy danh dự của vợ tôi thì sao? Cô đã làm những gì với vợ tôi, cô quên nhanh thế hả?
  • Thu Uyên ngước mắt nhìn anh, từ trong đáy mắt lóe lên một tia đau lòng sâu sắc. Nước mắt cũng theo đó rơm rớm ở khoé mi.
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    - Em làm tất cả chỉ vì em quá yêu anh… Em….
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tốt nhất là cô đừng nói thêm lời nào nữa thì tốt hơn. Càng nói tôi càng thấy kinh tởm cô.
  • Đáy lòng Thu Uyên càng lúc càng chua xót, trước đây cô chưa từng tưởng tượng Minh Đạt lại có thể đối xử với cô đến mức này. Nhiều lúc cô ước biết thế cô đừng quay về, để cô có thể ôm hy vọng anh vẫn đang đợi chờ cô thì có phải tốt hơn không? Bây giờ mấy năm sau khi gặp lại, anh như một nhát dao đâm thẳng vào tim cô khiến nó không ngừng đau đớn và nhức nhối.
  • Thực lòng, Thu Uyên không thể có cách nào chấp nhận nổi chuyện cũ đã qua, cũng không thể quen được Minh Đạt ngày hôm nay đã trở thành một con người như vậy. Cô khàn khàn giọng nói:
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    - Đạt, anh đã quên hết chuyện trước kia của chúng ta rồi sao? khi đó, anh và em đã từng rất hạnh phúc. Chúng ta, còn có cả con chung nữa mà.
  • Thu Uyên nói tới đây thì không chỉ mình Minh Đạt tròn xoe mắt ngạc nhiên, mà An Nhiên hay Gia Huy cũng ngạc nhiên không kém. Minh Đạt nhíu mày hỏi lại:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Cô nói sao? Tôi và cô có con chung?
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    - Phải. Nhưng đứa bé đó… Mất rồi!
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Thu Uyên, cô tưởng tôi là đứa trẻ mới lên 3 sao? Tại sao tôi và cô có con mà tôi lại không hề hay biết?
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    - Sau khi sang nước ngoài, em mới phát hiện ra mình đã mang thai con của anh. Nhưng lúc đó em lại không cách nào liên lạc với anh. Em cũng đã cố gắng giữ đứa bé nhưng lúc em đi khám thì mới phát hiện đứa bé không có tim thai.
  • Thu Uyên vừa nói vừa khóc, cô ta tỏ ra rất đau khổ và dằn vặt, đúng là khi nghe xong những lời cô ta vừa nói thì dù lòng dạ có sắt đá cỡ nào cũng cảm thấy nhức nhối.
  • Tuy nhiên với Minh Đạt mà nói, dường như anh đã đọc thấy cả tâm can của Thu Uyên, không rõ lòng anh nghĩ gì nhưng sắc mặt anh trước sau vẫn như một, vẫn dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn Thu Uyên .
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Vậy thì đã sao? Cô nói với tôi những lời này có mục đích gì?
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    - Anh… Không cảm thấy đau lòng sao?
  • Thu Uyên sửng sốt hỏi.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Đến đứa bé cũng ra đi thì chứng tỏ tôi và cô cũng hết duyên từ rất lâu rồi. Quá khứ thì mãi chỉ là quá khứ, và quá khứ không thể so sánh với tương lai. Tôi là người công tư rõ ràng, những việc cô làm với vợ tôi, chúng ta sẽ giải quyết trên toà. Còn bây giờ, mời cô về cho vợ tôi còn làm việc.
  • Thu Uyên nhìn Minh Đạt bằng ánh mắt đau lòng, rồi quay sang nhìn An Nhiên bằng ánh mắt tức tối, sau đó cô ta rời khỏi. Trợ lý của Thu Uyên nói:
  • Trợ lý của Thu Uyên
    Trợ lý của Thu Uyên
    - Cô đeo kính, đội mũ vào đi, cẩn thận phóng viên.
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    - Tôi muốn đến bar.
  • Trợ lý của Thu Uyên
    Trợ lý của Thu Uyên
    -Không được đâu, giờ này tốt nhất cô nên ở trong nhà.
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    - Tôi muốn đến bar !!!
  • Thu Uyên nhấn mạnh một lần nữa, trước sự kiên quyết của cô, trợ lý đành phải nghe lời, trực tiếp lái xe đưa Thu Uyên tới một quán bar nhỏ gần đó. Cũng may bây giờ đang là ban ngày, lại trong giờ làm việc nên quán rất vắng khách. Thu Uyên mệt mỏi ngồi xuống ghế, rót hết ly rượu này tới ly rượu khác, uống như một người bất cần đời. Khi đã ngà ngà say, Thu Uyên vừa khóc vừa hỏi trợ lý.
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    - Tôi là người thế nào?
  • Trợ lý ngồi bên cạnh cô, nhìn Thu Uyên một lát rồi nhẹ nhàng trả lời:
  • Trợ lý của Thu Uyên
    Trợ lý của Thu Uyên
    - Thu Uyên, cô là một người đã rất thành công rồi. Vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang, là mẫu người phụ nữ hiện đại bao người mơ ước.
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    - Vậy tại sao, tôi vẫn không thể có được anh ấy? Một người đàn ông tôi trân trọng nhất, yêu thương nhất!
  • Trợ lý của Thu Uyên im lặng không biết nói thế nào, Thu Uyên uống một ngụm rượu rồi nói tiếp.
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    - Năm đó tôi ở bên anh ấy, tôi đã không biết trân trọng anh ấy. Lúc đó tôi cứ tin rằng anh ấy sẽ chờ tôi, một lòng một dạ yêu tôi, và tôi bị cuốn vào những ước mơ. Nhưng mà tôi cũng chỉ muốn sau này tương lai của hai đứa tốt hơn mà tôi. Căn bản tôi cũng không biết gia thế của anh ấy. Bây giờ, tôi không cam tâm, không cam tâm….
  • Trợ lý của Thu Uyên
    Trợ lý của Thu Uyên
    - Nhưng mà bây giờ cô có thể thay đổi lại Hứa tổng mà.
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    - Bên cạnh anh ấy đã có Trần An Nhiên rồi. Cô ta dường như đã làm tan chảy trái tim của anh ấy rồi.
  • Trợ lý của Thu Uyên
    Trợ lý của Thu Uyên
    - Cô có bao giờ nghĩ cô ta chỉ là thế thân của cô không?
  • Thu Uyên nghe đến đây nước mắt không ngừng rơi rồi gục đầu xuống khóc nức nở:
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    - Tôi vẫn không cam tâm!!!
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Lúc này tại phòng làm việc của An Nhiên, sau khi Thu Uyên đi khỏi thì Gia Huy cũng rời đi. Căn phòng lúc này chỉ còn lại hai vợ chồng nhà An Nhiên. Mà An Nhiên vẫn ngồi nghĩ mãi tới những lời nói của Thu Uyên, không phải vì chuyện quá khứ của hai người, mà là cô vẫn không thể hiểu làm sao Thu Uyên một mực khẳng định không biết người đàn ông trong clip kia.
  • Minh Đạt nhìn cô, thở dài kéo cô ôm vào lòng mình, nhẹ nhàng hỏi:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em vẫn suy nghĩ lời Thu Uyên nói à?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Đạt… Em…
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Anh với cô ấy kết thúc từ rất lâu rồi. Em phải tin anh, anh không hề còn tình cảm với cô ấy.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh nói mấy lời này với em làm gì?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Vì anh muốn em biết, trong lòng anh hiện tại chỉ có em thôi.
  • An Nhiên cười nhẹ cầm tay anh, từ từ nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Không, anh hiểu nhầm suy nghĩ của em rồi. Em chỉ đang thắc mắc là không biết sao Thu Uyên luôn khẳng định cô ta không biết người đàn ông trong clip kia?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ý em là…?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Có khi nào cô ta không biết thật không anh?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Anh sẽ điều tra chuyện này, em yên tâm.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - À thế anh tới tìm em có chuyện gì không?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Nhớ em nên tới tìm, không được à?
  • Gương mặt An Nhiên ngây ngốc nhìn anh, nhưng cô vẫn lý trí lắm, bình tĩnh đáp lời:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thôi được rồi. Có chuyện gì anh nói thẳng luôn đi, em biết anh không vô cớ đến trong giờ làm việc mà không có lý do.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ơ thế không tin anh nhớ em thật à?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Không.
  • Minh Đạt cười, rồi anh nói:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Đúng là chẳng có gì qua được mắt em. Bố nói với anh đang muốn mở rộng thêm xưởng sản xuất nên nhờ anh tìm cho một lô đất. Mà em biết đấy, chồng em không thiếu gì đất nên hôm nay đích thân chồng em tới đây để đưa ra địa hình mấy lô đất cho em xem thử. Nếu em thấy hợp lý anh ký tên sang nhượng luôn.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Em tưởng cái này anh phải bàn bạc với bố chứ?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Bố bảo anh bàn bạc với em. Rồi có gì thông qua bố sau. Hay là bây giờ nếu em rảnh anh lái xe đưa em đi xem thử.
  • An Nhiên suy nghĩ một hồi rồi gật đầu.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Cũng được. Đằng nào em cũng phải tới xưởng kiểm tra một chút.
  • Anh dẫn cô xem đi 4 lô đất, mà lô nào lô đó toàn dài rộng, lại nằm ở trung tâm thành phố nên giá cả rất đắt đỏ. Anh còn định dẫn cô đi xem vài nơi nữa nhưng mà An Nhiên cũng khá ưng rồi nên thôi. Trên đường về cô còn trêu anh.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh đưa em đi xem toàn những nơi đất giá cao thế này thì ngộ nhỡ nhà em không có tiền trả cho anh thì sao?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Cả cái tính mạng anh còn giao cho em được thì mấy cái lô đất đó là cái gì chứ.
  • Cô nghe anh nói, không nhịn được mà bật cười thành tiếng hỏi:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thật sao???
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Chẳng thật thì là giả dối còn được sao? Đời này kiếp này Minh Đạt chỉ nguyện gả cho Trần An Nhiên .
  • An Nhiên dịu dàng nhìn anh, càng ngày cô càng phát hiện mình càng khó mà thêm sức đề kháng với anh, hình như ma lực của anh đang không ngừng phát triển, mỗi ngày qua đi lại mạnh mấy phần trong tâm trí cô. Cô thực sự rất yêu người đàn ông này rồi.
  • Hai người đi lòng vòng xem đất rồi tới xưởng sản xuất kiểm tra một chút cũng là 11 giờ 40 phút trưa. Công nhân lúc này cũng đang nghỉ trưa, trong xưởng chỉ có mỗi chú Phúc là vẫn còn thức. Chú Phúc là bạn thân từ thời đi bộ đội cùng bố An Nhiên , nên đối với cô, chú Phúc cũng rất thân thuộc.
  • Vừa nhìn thấy An Nhiên và Minh Đạt , chú Phúc đã vui mừng nói:
  • Chú Phúc
    Chú Phúc
    - An Nhiên nay lại dẫn chồng tới xưởng hả?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ chú Phúc, cháu đi qua có việc nên tiện ghé vào. Mọi người nghỉ trưa hết rồi mà chú không nghỉ ạ?
  • Chú Phúc
    Chú Phúc
    - Chú không có thói quen ngủ trưa? Mà nay chú mới nhìn kỹ hai đứa, trông hai đứa đẹp đôi thật đấy.
  • Minh Đạt nghe chú Phúc nói thế liền tươi cười hỏi lại:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Chú thấy bọn cháu đẹp đôi thật hả?
  • Chú Phúc
    Chú Phúc
    - Chứ còn gì nữa. Một đứa thì rõ cao ráo đẹp trai lại còn tài giỏi, một đứa thì xinh xắn, trắng trẻo cũng thông minh, đúng là trời sinh một cặp. Thế này mà mai sau hai đứa đẻ con ra đẹp phải biết.
  • Nghe chú Phúc nói tới sinh con đẻ cái mà chẳng biết sao hai má cô cứ nóng ran, kiểu vừa háo hức vừa hồi hộp thế nào ấy. Cô khẽ gật đầu.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ vâng.
  • Ngược lại với thái độ thẹn thùng của cô, Minh Đạt cười như được mùa, anh thoải mái nói:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Bọn cháu cũng đang cố gắng để sớm có em bé chú ạ.
  • Chú Phúc
    Chú Phúc
    - Nếu thế thì tốt quá rồi. Chúc mừng hai đứa hạnh phúc nhé. Đúng là thời gian trôi qua nhanh thật, chú cũng làm việc ở đây hơn chục năm rồi, nhớ ngày xưa An Nhiên còn bé, nó xinh như là thiên thần ấy. Mỗi tội nghịch lắm, khi đó bố cháu còn tưởng mụ nặn nhầm. Chú vẫn nhớ cái vụ cháu còn cầm đá đáp chảy máu đầu thằng bé hàng xóm cơ mà.
14
Trong lòng anh chỉ có em mà thôi!