Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • An Nhiên vừa dứt lời thì bất ngờ Minh Đạt cúi xuống hôn lên môi cô. Ban đầu anh chỉ muốn giả vờ hôn cô một cái cho tên phóng viên đang nhìn thấy, nhưng sao đôi môi cô mềm mại đến thế, thân thể đang giãy giụa sao mà thơm tuyệt vời đến thế, trong đôi mắt mở to kinh hoàng của cô có hình ảnh của anh trong đó. Trong trăn trở, trằn trọc, bờ môi hai người họ xiết chặt nhau hơn, miết chặt vào nhau hơn. Bờ môi anh hừng hực nóng bỏng, làn môi cô ngọt ngào mềm mại.
  • Một bức tranh đẹp đẽ lãng mạn đó đã nằm gọn trong ống kính của một tên phóng viên. Hứa Minh Đạt liếc mắt nhìn tên phóng viên đã đi khỏi thì mới hoảng hốt buông cô ra. An Nhiên tức giận nhìn anh, định đưa tay giơ lên cho anh một bạt tay thì chẳng ngờ anh đã giữ chặt tay cô lại.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Cô tưởng tôi muốn hôn cô lắm chắc. Nếu không phải có phóng viên đi theo thì tôi có thèm vào ấy."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Anh....đúng là đồ vô liêm sỉ."
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Cô nhớ lại thoả thuận của chúng ta đi, khi ở trước mặt người khác hay nơi công cộng, sự kiện xã hội, truyền thông thì phải thể hiện tình cảm dành cho nhau. Tôi cũng là bất đắc dĩ thôi."
  • Biết là mình không thể cãi lại được lý lẽ này của anh nên cô cũng không thèm nói nhiều với anh làm gì, lặng lẽ rút khăn tay ra lau môi, giọng nói bình tĩnh như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Mùa thu đến rồi mà còn lắm ruồi muỗi đốt người ghê quá."
  • Nói xong cô mở cửa xe bước xuống, còn không cho anh một lời phản kháng.
  • ----------
  • Một tuần trôi qua, An Nhiên cũng đã dần quen với cuộc sống sau khi kết hôn. Mà tuần này Hứa Minh Đạt cũng ít về nhà nên cô cũng không gặp chút phiền phức nào từ phía anh. Cả ngày cô nằm nhà đọc sách, vẽ bản thiết kế cho trang phục thu đông rồi lại đi shopping với Bảo Châu, mọi thứ như trở lại cuộc sống bình thường trước kia.
  • Hôm nay, An Nhiên chính thức đi làm tại công ty của bố mình, theo đúng chuyên ngành thiết kế kế thời trang cô theo học. Một ngày mười hai tiếng vùi đầu vào công việc, tối đến quay về trở thành người vợ bất đắc dĩ.
  • Tối đó An Nhiên vừa hoàn thành xong bản thiết kế thì nghe thấy tiếng quản gia chào Hứa Minh Đạt phía dưới. Tự nhiên cô thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường, cái cảm giác này là muốn né tránh hay gì cô cũng chẳng rõ. Cô nghe giọng anh liền vội vàng chạy đóng sập cửa lại. Đúng 5 phút sau thì anh có mặt, vô thức cô cầm vội quyển sách bên cạnh lên tay.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    “ Trần An Nhiên.”
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    “Tôi không rảnh.”
  • Cô giơ cao quyển sách, che mặt.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    “ Nhưng...”
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    “ Đừng làm phiền tôi”
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    “ Tôi muốn nói là...”
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    “ Anh phiền phức quá, không thấy tôi đang đọc sách à”
  • Hứa Minh Đạt nhếch môi cười đáp.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Tôi chỉ muốn nhắc là cô cầm ngược sách rồi."
  • Cô nghe anh nói xong liền cúi đầu nhăn mặt rồi ngẩng lên trợn mắt nhìn anh, phồng má, không nói lên lời.
  • Biểu hiện này của cô khiến anh bật cười.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Anh cười cái gì mà cười?"
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Này, cô có thấy mình vô lý không? Tôi có lòng tốt muốn nhắc nhở cô mà."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Ai mượn anh?"
  • Hứa Minh Đạt không thèm nói nữa, thản nhiên cởi từng chiếc cúc áo sơ mi bước qua trước mặt cô. Khi anh bước đến cửa nhà tắm thì bất ngờ anh quay đầu lại, hỏi lớn.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Muốn tắm chung không?"
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Đồ khùng."
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Nghiện còn ngại."
  • Nói xong cánh cửa nhà tắm đóng sập lại. Trước đây, An Nhiên thực không thích nhìn thẳng anh, bởi vì cô cảm giác, ánh mắt sắc bén của anh có thể xuyên thấu lòng người. Cho dù cô không nói gì, dường như anh cũng có thể dễ dàng vạch trần tâm tư của cô.
  • Nhưng giờ khắc đối diện với anh, cô không thể không liếc mắt nhìn anh. Vừa rồi chỉ là vô tình lướt qua thân hình anh, cũng đủ để làm tâm tình của cô nổi lên một hồi khẩn trương. Thật lòng mà nói, thân hình của anh quá đẹp, tạm không nói đến chiều cao 1m84 lý tưởng, mà mỗi cơ bắp trên người đều toát ra mị lực không thua kém bất kỳ người mẫu hàng đầu nào.
  • Lúc sau, giọng nói của Minh Đạt vọng ra từ trong phòng tắm lại khiến cô không khỏi giật mình.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Trần An Nhiên!"
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Cái gì?"
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Lấy giúp tôi bộ quần áo."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Anh đùa tôi à?"
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Cô nghe giọng tôi giống đùa sao? Nếu cô không lấy thì tôi sẽ khoả thân bước ra trước mặt cô đấy."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Stop! Anh đứng yên trong đó cho tôi nhờ. Quần áo của anh ở đâu?"
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Trong phòng thay đồ."
  • An Nhiên một lời không nói, xoay người đi vào phòng để trang phục. Lúc cô trở về đã thấy anh đứng lù lù trong phòng, quần áo trên người cũng đã mặc chỉnh tề. Cô tức tối quăng bộ quần áo trên tay mình xuống, lớn giọng nói.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Hứa Minh Đạt! Anh chơi tôi đó à?"
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Cô có biết bộ quần áo cô vừa vứt xuống đất trị giá bao nhiêu không hả?"
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Tôi không cần biết."
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Làm gì mà phải tức tối thế? Tôi chỉ cho cô nếm thử cảm giác của một người làm vợ thôi. Nên cứ từ từ mà thưởng thức."
  • An Nhiên nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra. Đây là phương pháp mà giáo viên yoga của cô đã dạy. Vốn là bài tập điều hoà hô hấp để tạo sự cân bằng cho cơ thể nhưng cô lại phát hiện, chiêu này dùng để áp chế lửa giận thực sự rất hữu ích.
14
Tranh cãi thường ngày