Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • Hứa Minh Đạt cười lạnh nhìn An Nhiên, trong ánh mắt như đang suy nghĩ gì đó. Bất giác, khóe môi anh hơi cong lên, có vẻ rất hứng thú lại mang theo chút tà mị bất cần.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    “Có vẻ như cô gái này cũng rất am hiểu về thời trang đó. Nhưng mà cô sai khi nghĩ tôi cần đến tiền à? Tự nhiên cô làm tôi đổi ý, lẽ ra ban đầu tôi định bỏ qua nhưng vì cái dáng vẻ của cô nên tôi quyết định áo này tất nhiên là phải đền nhưng mà không phải đền bằng tiền.”
  • Nghe anh ta nói, cô khẽ chớp mắt, hàng lông mày khẽ nhíu hỏi lại.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    “Vậy anh muốn gì? Tính tôi cũng không thích lòng vòng.”
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    “Tôi muốn thấy lời xin lỗi chân thành khiến tôi có lý do để tha thứ.”
  • Anh vừa dứt lời, Bảo Châu lẫn cô nhân viên phục vụ kia đều cất tiếng xin lỗi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    “Anh đã nghe hai người cùng xin lỗi chưa? Vậy anh đã thấy họ thành ý tới mức nào rồi chứ?”
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    “Tôi muốn thấy thành ý của cô.”
  • Lần này quả thực An Nhiên không thể nào chịu đựng được sự vô lý của anh nữa, bất mãn cô nói thẳng:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    “Áo anh muốn đền, OK tôi đền. Anh muốn lời xin lỗi chân thành, ok đã có hai người họ xin lỗi. Anh đừng có mà được voi đòi tiên!”
  • Khỏi phải nói cô vừa dứt lời thì tất cả những người xung quanh đây đều ngạc nhiên tới cỡ nào. Thậm chí khi nhìn ánh mắt nảy lửa của anh đã dọa tất cả mọi người đứng gần đó không lạnh cũng thấy run vì sợ. Ai ở đây mà không biết tới anh, chỉ cần nghe thấy tên Hứa Minh Đạt thôi là ai nấy đều phải kinh hồn bạt vía, mười phần khiếp sợ.
  • Ai mà không biết anh nổi tiếng lẫy lừng cỡ nào, riêng cái khí thế trong anh toát ra đã khiến mọi người sợ hãi biết nhường nào. Do đi du học đã mấy năm nay nên mọi người không biết cô là ai, thầm nghĩ trong lòng cô là một đứa ất ơ chán sống rồi. Cô gái kia định lên tiếng chửi rủa cô thì anh lên tiếng trước, đôi mắt đen thẫm nhìn chăm chú vào gương mặt thanh tú của cô mà nói.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    “Cô được lắm.”
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    “Anh quá khen! Ở đời, anh đừng tưởng anh có tiền thì muốn làm gì cũng được.”
  • An Nhiên nói.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    “Trên đời này, chưa có gì tôi muốn mà không được.”
  • Minh Đạt tự tin đáp lời.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    “Anh tự tin thế sao?”
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    “Phải.”
  • Xem ra người đàn ông này tự tin đến hết thuốc chữa rồi, An Nhiên cũng thản nhiên kiễng chân ghé sát vào tai anh đến mức không thể thản nhiên hơn được nữa. Cô nói nhỏ:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    “Thùng rỗng thường kêu to!”
  • Nghe xong câu này, Hứa Minh Đạt cau hàng lông mày rậm rạp lại, có lẽ anh ta bị cô chọc điên nên
  • Chỉ nói cô hãy chờ đấy rồi lạnh lùng xoay người rời khỏi quán bar. Cô gái kia thấy vậy liếc mắt lườm cô, tức giận hỏi:
  • Gái làng chơi
    Gái làng chơi
    “Rốt cuộc cô đã nói gì để anh ấy rời đi?”
  • An Nhiên nhìn cô gái này, cảm thấy cô ta dỗi hơi thật ấy. Cô thờ ơ đáp:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    “Cô không có tư cách để nói chuyện với tôi.”
  • Cô gái kia tức nổ đom đóm mắt định xông tới chỗ cô thì mấy người bạn của cô cùng trợn mắt nhìn khiến cô ta bất đắc dĩ nuốt cục tức rời khỏi. Cô nhân viên phục vụ cũng cảm ơn cô rồi đi về phía trước, mọi người giải tán. Lúc này Bảo Châu mới thở phào nhẹ nhõm nói với cô.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    “Cảm ơn bạn nhé, nếu không có bạn thì tôi không biết phải làm sao. Nhưng mà vừa nãy bạn nói cái gì với anh ta vậy?”
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    “À không có gì đâu, thôi ngồi xuống uống tiếp đi.”
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    “Tự nhiên vì tôi sơ ý nên làm hỏng tiệc vui rồi.”
  • Bảo Châu áy náy lên tiếng.
  • Nghe Bảo Châu nói vậy mấy người cùng cười trêu.
  • Bạn của An Nhiên
    Bạn của An Nhiên
    “Thôi có gì đâu, cũng nhờ bạn mà chúng tôi biết được trên đời này có một người đẹp trai như thế đấy.”
  • An Nhiên thở dài nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    “Ôi trời! Sao mà đám bạn của tôi lại có thể mê trai tới mức này!”
  • Bạn của An Nhiên
    Bạn của An Nhiên
    “Công nhận anh ta đẹp trai thật, bọn tôi đàn ông còn mê nữa ấy. Giá như mà được cái dáng người như anh ta thôi là cả đời này chẳng cần lo đi tán gái.”
  • Một người bạn khác của cô lên tiếng:
  • Bạn của An Nhiên
    Bạn của An Nhiên
    “Ê ê mà mọi người thấy anh ta quen không? Hình như doanh nhân nổi tiếng đấy.”
  • Một người trong số đó lại nói:
  • Bạn của An Nhiên
    Bạn của An Nhiên
    “Ừ chắc chắn nổi tiếng mới có khí chất vậy chứ?”
  • Mọi người cùng bàn tán về anh ta, An Nhiên chỉ biết lặng yên lắng nghe. Xong đùng cái bạn cô quay sang cô nói.
  • Bạn của An Nhiên
    Bạn của An Nhiên
    "Mà công nhận người đẹp như anh ta chỉ đứng bên An Nhiên nhà mình mới thấy xứng đôi vừa lứa thôi."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Thôi hôm nay là tiệc mừng tôi về nước, mọi người đừng nhắc tới hắn ta nữa. Chúng ta cạn ly nào!"
  • Uống đến tầm 10 giờ thì ai nấy cũng ngà ngà say cả rồi. Lúc ra khỏi quán bar thì bác tài xế nhà An Nhiên đã tới đón, cô rủ Bảo Châu đi vòng quanh Hà Nội với mình một vòng.
  • Thực ra hôm nay uống nhiều rượu vậy bởi vì cô đang có tâm trạng nặng nề, cô nhớ lại những lời bố mẹ cô nói tối hôm đầu tiên cô về nước khiến tâm trí cô không thể nào rối hơn được nữa.
  • Đột nhiên bố mẹ cô muốn cô kết hôn, anh ta là ai, làm gì hay tên gì cô cũng chưa được biết. Vậy mà bố mẹ cô cứ nhất quyết cho rằng người đó chắc chắn là người tốt và chẳng có ai xứng đáng với cô hơn là anh ta. Thế kỷ 21 rồi, đâu còn cái thời cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy nữa, cô thực sự không cam lòng...
  • Có lẽ Bảo Châu thấy cô thở dài nhiều quá nên mới dám lên tiếng hỏi:
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    "Bạn sao vậy? Đang có tâm trạng gì nặng nề lắm đúng không?"
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Ừ, không biết sao nhưng tự nhiên về nước muốn phát triển sự nghiệp thì bố mẹ giục kết hôn."
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    "Kết hôn?"
  • Bảo Châu tròn xoe mắt ngạc nhiên hỏi lại.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Ừ, là kết hôn đó."
  • Dường như, bạn thân của cô không tin vào lời mà cô vừa nói. Cô chỉ đành nhắc lại thêm một lần nữa, muốn khẳng định rằng điều đó là sự thật.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    "Thế bạn đã biết anh ta là ai chưa?"
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Bố mẹ tôi không cho tôi biết gì cả, chắc ông bà sợ tôi bày trò phá hỏng. Ông bà còn nói ngày mai gặp khắc biết."
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    "Ngày mai gặp? Đi xem mắt á?"
  • An Nhiên khẽ gật đầu thở dài hỏi:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Có cách gì để không phải đi xem mắt không?"
  • Có lẽ, cô không muốn buổi xem mắt này diễn ra, cô muốn hỏi thử xem bạn thân cô có cách nào không. Vì thường thì người ngoài luôn sáng suốt hơn người trong cuộc.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    "Ca này hơi khó đấy."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Tôi mặc kệ, ngày mai tôi sẽ đi coi anh ta là người như thế nào thôi chứ sẽ không có chuyện kết hôn nào cả."
  • Nói thì nói vậy thôi nhưng lòng cô cũng đang cuồn cuộn bão tố, sinh ra trong một gia đình quyền thế nhiều khi cô cũng không có sự lựa chọn.
  • Hơn nữa cô quá hiểu tính bố mình, lúc ông yêu thương cô thì sẽ yêu thương không ai bằng, nhưng một khi ông đã quyết chuyện gì thì sẽ kiên quyết tới cùng.
  • Và ngày mai cô phải gặp anh ta, phải gặp gia đình anh ta để bàn chuyện trăm năm mà không một tình yêu!
14
Tranh cãi