Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    “Hứa Minh Đạt không có trong phòng cũng tốt”.
  • Cô lại gục đầu xuống gối, mãi cho tới khi ánh nắng bình minh bên ngoài chiếu qua khung cửa sổ, chiếu vào khuôn mặt đẹp như thiên thần của cô thì cô mới nheo mắt tỉnh giấc.
  • Lúc cô mở cửa phòng bước ra ngoài thì đã thấy Minh Đạt đứng đó, vô thức cô lùi lại phía sau vài bước, cô hỏi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Anh đứng đây làm gì thế?"
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Đợi cô thay đồ xong rồi vào. Nếu tôi vào lúc cô chưa làm xong việc của mình lại mất công cô buộc tội tôi giở trò xấu với cô."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Thì....thì tôi cũng chỉ phòng thân tôi. Nếu tôi nói không đúng thì cho tôi xin lỗi, làm gì mà căng vậy. Mà tôi nói thật chứ nhà anh biệt thự xa hoa thiếu gì phòng đâu mà tranh giành cái phòng này với tôi làm gì?"
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Đó là việc của tôi."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Vậy anh để tôi dọn sang phòng khác được không?"
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Không."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Anh cứ nhất thiết đòi ở chung phòng với tôi làm gì? Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Cô muốn tôi làm gì cô?"
  • Bị anh hỏi ngược một câu đầy hàm ý đen tối như vậy, An Nhiên nhất thời cứng họng, cô trừng mắt nuốt khan một ngụm nước bọt rồi bất mãn hạ giọng.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Thôi anh vào trong đi, tôi đi ra ngoài trước."
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Xuống dưới đợi tôi thay đồ tắm rửa rồi chúng ta sẽ cùng nhau ăn sáng. Ăn sáng xong tôi đưa cô qua bên nhà bố mẹ rồi tôi đi làm, còn cô đi đâu là việc của cô."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Thôi khỏi cần, tôi tự đi được. Mà tôi nghĩ chúng ta cũng không nhất thiết phải cùng nhau ăn sáng vì bố mẹ không có đây nên không nhất thiết phải diễn."
  • Nói xong cô bước đi, thế nhưng vừa bước được 3 bước thì Hứa Minh Đạt gọi cô lại.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Đợi đã!"
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Lại cái gì nữa?"
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Cô quên kéo khóa váy."
  • An Nhiên khựng người lại, cô nhăn mặt sờ đến khóa váy phía sau lưng, váy đã kéo khoá rất cẩn thận. Cô quay lại định chửi cho anh vài tiếng thì cánh cửa phòng đóng sập lại.
  • Lúc cô xuống dưới nhà, quản gia cùng người hầu liên tục cúi đầu chào cô, họ gọi cô bằng cái tên vô cùng kính trọng.
  • Người hầu
    Người hầu
    “Thiếu phu nhân, chúc cô buổi sáng tốt lành”
  • Cô mỉm cười gật đầu chào mọi người rồi ngồi xuống bàn ăn đầy ắp những món ăn ngon. Lát sau thì Minh Đạt cũng đi xuống ngồi đối diện cô, anh hỏi.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Bữa ăn hợp khẩu vị cô không? Có món nào không thích thì cứ nói thẳng với quản gia, rồi quản gia sẽ có trách nhiệm chỉ đạo đầu bếp."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Không sao, tôi cũng không kén ăn lắm nên không cần cầu kỳ."
  • Trong lúc ăn sáng, cô và anh đều không mở miệng nói chuyện, có lẽ là do thói quen của hai người và thực ra cũng không có chuyện gì để nói. Lúc cô định đứng dậy lấy cốc nước lọc uống thì một người hầu từ trong bếp chạy ra, cầm ly nước cam đưa cho cô.
  • Người hầu
    Người hầu
    "Thiếu phu nhân, nước cam của cô."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Cảm ơn."
  • Ăn sáng xong xuôi thì Hứa Minh Đạt lái xe đưa cô tới dinh thự mà bố mẹ chồng cô đang ở. Trên đường đi, cô định bảo anh dừng lại ở siêu thị mua hoa quả sạch nào đó để thắp hương bàn thờ gia tiên, nhưng cứ ngần ngừ không muốn nói, mãi tự nhiên lại thấy anh rẽ vào một cửa hàng bán đồ trái cây nhập khẩu.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Cô muốn mua hoa quả gì thì mua đi."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Sao anh biết tôi định mua hoa quả?"
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Ánh mắt của cô cho tôi biết."
  • Người ta nói, dân kinh doanh nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều, quả không sai, đặc biệt với đầu óc của một người như Hứa Minh Đạt. Dù sao anh cũng là người làm chao đảo giới thương trường, một người còn xuất sắc hơn cả những lời đồn thổi gấp nghìn lần, 32 tuổi nhưng anh đã làm một CEO tập đoàn lớn, là người đầu tiên ở Việt Nam được đưa lên 3 trang bìa tạp chí quốc tế.
  • Hai vợ chồng cô vừa lái xe đến sân thì mẹ chồng cô đã niềm nở chạy ra đón.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    "Hai đứa sang rồi. Vào đi, bố đang chờ hai đứa nãy giờ."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Vâng, con chào mẹ ạ."
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    "Ừ, con vào đi. Mà Nhiên này, đêm qua ngủ lạ nhà có quen không con? Phòng tân hôn mẹ chuẩn bị cho hai đứa có thích không?"
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Dạ. Con cảm ơn mẹ ạ. Phòng tân hôn đẹp lắm mẹ."
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    "Con thích là mẹ mừng rồi. Từ nay về sau thằng Đạt nó làm gì có lỗi với con thì con cứ nói mẹ, mẹ cho nó biết tay."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Dạ vâng ạ."
  • Dinh thự của bố mẹ chồng cô ở nó lớn hơn dinh thự của vợ chồng cô nhưng mà thật lòng thì cô thích thiết kế bên dinh thự của vợ chồng cô hơn. Ngày trước ở nhà mình cô đã thấy rộng lắm rồi nhưng mà nó lại còn chẳng ăn thua gì với bên nhà chồng. Bố mẹ chồng cô tuy giàu có là thế nhưng ông bà lại rất thoải mái, đặc biệt là mẹ chồng cô luôn tạo cho cô cảm giác thân thiện vô cùng.
  • Hai vợ chồng cô ngồi với ông bà một lúc thì chồng cô xin phép.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Thưa bố mẹ, vợ con sẽ ở đây chơi. Con đi tới công ty đây ạ."
  • Mẹ chồng cô nghe thấy thế liền ngao ngán:
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    "Ơ kìa, việc công ty thì thiếu gì lúc giải quyết. Mới cưới vợ xong rồi bỏ vợ bơ vơ một mình thế này à."
  • Bố chồng cô cũng lên tiếng nói:
  • Bố Minh Đạt
    Bố Minh Đạt
    "Mẹ con nói đúng đấy. Hôm nay ở nhà với vợ một hôm."
  • Ông nói xong thì bà cũng quay sang bảo cô:
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    "An Nhiên, con thông cảm nhé, con xem chồng con đấy, chẳng qua là nó bận bịu quá đấy. Con đừng giận nó nhé, bố mẹ sẽ bảo nó dành nhiều thời gian cho con."
  • Cô cười cười, trong lòng còn đang thầm nghĩ anh ta khuất mắt càng tốt. Thế nhưng cô nào dám nói ra điều đó, chỉ gật đầu đáp:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Dạ con hiểu mà."
  • Ăn cơm xong cô định đóng vai đứa con dâu ngoan phụ nhà chồng dọn dẹp nhưng mà lại quên mất nhà chồng có rất nhiều giúp việc. Hai vợ chồng cô cũng không ở lại thêm mà xin phép về nhà ngay sau đó.
  • Trên đường về, cô thấy anh liên tục nghe điện thoại của cấp dưới, đại loại dặn dò hoàn thành dự án ở Sài Gòn rồi cả bên nước ngoài nữa. Cô khẽ thở dài, có lẽ mẹ chồng cô nói đúng, anh là con người của công việc. Sau khi thấy anh tắt điện thoại đi rồi thì cô mới nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Nếu anh bận quá thì có thể chở tôi đến nhà bố mẹ tôi rồi đi đến công ty làm việc cũng được."
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Bố mẹ cô hôm nay không có nhà."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Ủa sao anh biết?"
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Cô làm con gái kiểu gì đấy. Lấy chồng xong chưa gọi về cho mẹ à?"
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "À thì có nhưng mà mẹ tôi không nghe máy."
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Thế thì tốt, không như tôi tưởng."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Anh tưởng gì?"
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Tưởng cô vì si mê tôi nên quên hết mọi chuyện."
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Đồ hoang tưởng."
  • Thế rồi chiếc xe dừng lại trước trung tâm thương mại, Hứa Minh Đạt rút trong ví ra một cái thẻ không giới hạn đưa cho cô.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Cô cầm thẻ này mà đi mua sắm thỏa thích."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Anh khùng hả? Anh nghĩ tôi thiếu tiền chắc."
14
Thăm nhà chồng