Ông chồng từ trên trời rơi xuống / Tỉnh lại sau giấc ngủ dài
Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • Nghe ông nói thế, từ đáy lòng cô dâng lên một cảm xúc vô cùng ấm áp. Khi cô còn chưa kịp lên tiếng thì bà đã nói tiếp lời ông:
  • Bố Minh Đạt
    Bố Minh Đạt
    - Phải đấy Nhiên, có gì con cứ nói với bố con, dù sao bố con cũng có kinh nghiệm giải quyết mọi việc hơn con.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ vâng bố mẹ, con biết rồi ạ. Con cảm ơn bố mẹ nhiều.
  • Bố Minh Đạt
    Bố Minh Đạt
    - Con bé này, cảm ơn gì. Mình là người nhà với nhau mà.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ Vâng
  • Nói thêm với ông bà lúc nữa thì ông bà phải ra về. Lúc này, căn phòng chỉ còn lại mình cô và anh. Cô nhìn khuôn mặt anh, ngoài sắc mặt nhợt nhạt kia ra thì từng đường nét vẫn đẹp như tạc tượng. Ngày thường, anh vốn là người sạch sẽ, hơn nữa lại còn không thích người lạ động vào người mình nên việc lau người cho anh chỉ mấy ngày đầu là nhờ đến dịch vụ chăm sóc, còn lại là do An Nhiên làm.
  • An Nhiên vừa lau người cho anh, vừa nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Chồng thối, anh làm nũng em hơi lâu rồi đó. Anh hứa sẽ chăm sóc em mà ngày nào cũng bắt em chăm sóc ngược lại anh là sao?
  • ...
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Đây này, hôm nay tóc anh đang mọc lại rồi, lại sắp làm soái ca quốc dân rồi. Nhưng em thế nào đi nữa cũng chỉ là soái ca của mình em thôi nhé.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    ....
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Chồng thối, anh nghe nói không?
  • Nói đến đây An Nhiên lại không kìm lòng nổi mà rơi nước mắt, cô nghẹn ngào nói tiếp:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Hôm nay ở công ty, mọi người định bắt nạt em đó. Anh hứa sẽ luôn bảo vệ em, vậy nên anh tỉnh lại đi mà… Xin anh đó... Tỉnh lại đi mà.
  • ....
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Em… Em nhớ anh.
  • Nói xong cô cúi xuống ôm anh, hà hít hương thơm trên cơ thể anh. Dù đã một tuần trôi qua nhưng cơ thể anh lúc nào cũng có mùi thơm rất đặc biệt, cho dù ở hoàn cảnh nào đi nữa thì hương thơm ấy vẫn luôn tỏa ra. Thế rồi, những giọt nước mắt liên tiếp rơi xuống ga giường bệnh viện, An Nhiên cứ nằm rưng rức bên anh, vừa khóc vừa nói, khóc đến khi hai mắt sưng húp rồi cô mới thiêm thiếp ngủ.
  • Một lúc sau, một bàn tay nhẹ vỗ về lên vai cô khiến cô giật mình tỉnh giấc. Ban đầu cô còn cứ ngỡ là anh đã tỉnh rồi cơ, hoá ra không phải, khi ngoảnh đầu lại cô thấy khuôn mặt quen thuộc của Thanh Hạ.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ủa Hạ? Sao… Sao em lại tới đây?
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Em mang cơm tới cho chị. Nay cơm mẹ nấu toàn món ngon lắm.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Mẹ biết rồi sao?
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Chưa ạ. Chị yên tâm đi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thế sao em biết anh nằm viện ở đây?
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - À em… Em hỏi thăm. Mà chị chưa ăn tối đúng không?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ừ. Vừa nãy mệt quá chị ngủ quên mất.
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Chị lại khóc đó à? Mắt chị sưng lên rồi kìa.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ừ. Mà em đến lâu chưa?
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Em đến được lúc rồi, thấy chị ngủ ngon quá em không nỡ gọi dậy. Bây giờ cũng hơn 8 giờ rồi, chị ăn luôn đi không đói. Những lúc như này lại càng phải ăn mới có sức khỏe chăm anh chị ạ.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ừ, chị cảm ơn. Lần sau không cần mất công mang tới cho chị đâu.
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Có sao đâu chị, em tiện đường mà. Với lại chị em với nhau, không giúp lúc này thì giúp lúc nào.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ừ.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Cứ như vậy tới ngày thứ 10, tối đó An Nhiên đi ký hợp đồng với khách về muộn, lúc tới bệnh viện đã thấy tiếng oang oang của mẹ chồng cô vọng ra.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Cô là ai mà động vào người con trai tôi?
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Bác ơi… Bác nghe cháu giải thích đã ạ.
  • An Nhiên đứng ở cửa thấy mẹ chồng mình đang nói nhau với Thanh Hạ, cô lên tiếng:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Có chuyện gì vậy mẹ.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - An Nhiên ,Con về rồi, lại đây xem cái cô gái này mẹ thấy tự nhiên cầm tay chồng con. Vô duyên vô ý.
  • An Nhiên nhìn Thanh Hạ, sắc mặt Thanh Hạ tái mét, giọng lúng túng giải thích:
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Không như chị nghĩ đâu chị Nhiên. Em thấy tay anh rớt xuống mép giường, em sợ mỏi lên mới cầm tay anh để lên giường thôi.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Cô còn trẻ mà đã điêu vậy rồi. Con trai tôi đang bất tỉnh, tay mà di chuyển được vậy tôi mừng quá.
  • An Nhiên thở dài, bình tĩnh nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Mẹ, đây là Hạ, là em gái cùng cha khác mẹ với con.
  • Mẹ chồng cô nghe thấy thế tròn xe mắt ngạc nhiên hỏi lại:
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Con nói sao cơ? Em gái cùng cha khác mẹ?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ vâng ạ. Chắc tại mẹ chưa gặp em ấy nên chưa biết.
  • Nói xong cô quay qua nhìn Thanh Hạ, nói tiếp:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Chị bảo em là không cần mang cơm tới cho chị nữa mà. Từ mai trở đi, em không cần phải tự làm khổ mình nữa đâu.
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Em… Em sợ chị bỏ bữa.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Đừng lo, chị lớn rồi phải tự biết cách chăm sóc cho bản thân mình. Cảm ơn ý tốt của em.
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Dạ vâng.
  • Thanh Hạ buồn bã gật đầu.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Sau khi nói ra một tràng như vậy thì Thanh Hạ cũng xin phép ra về, rồi cũng tới lượt mẹ chồng cô, nhưng trước khi đi bà còn dặn dò cô vài điều về Thanh Hạ. Cô thì cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi về những lời bà nói, thật sự cô cũng mong cảm nhận của bà sai, suy đoán của mình sai, nhưng khi nhìn ánh mắt Thanh Hạ nhìn anh, trong lòng cô bắt buộc phải suy nghĩ lại. Bởi vì từ trước tới giờ, thật lòng cô cũng chưa bao giờ tin Thanh Hạ tuyệt đối.
  • Nghĩ đến đây, An Nhiên thở dài một tiếng rồi mệt mỏi nằm xuống bên cạnh anh, đưa tay sờ lên chiếc mũi cao của anh, khẽ hỏi:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Chồng ơi, bao giờ anh mới chịu tỉnh lại? Em mệt quá rồi.
  • Sáng hôm sau, khi mẹ chồng đến thay ca cho cô thì cô mới lại tới công ty. Chiếc xe vừa dừng lại trước cổng công ty thì điện thoại cô đổ chuông, màn hình hiện lên số điện thoại của mẹ chồng, cô vội bấm nghe máy:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Mẹ ơi con nghe đây ạ.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Nhiên ơi, chồng con… Chồng con nó tỉnh lại rồi. Con đến ngay nhé.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh Đạt tỉnh rồi hả mẹ? Vâng vâng, con đến luôn đây.
  • Cúp máy xong, An Nhiên bật cười trong nước mắt, cảm giác lúc này giống như vừa ở dưới địa ngục lên thiên đàng, cô sung sướng quay đầu xe lại.
  • Trong phòng, bố mẹ chồng An Nhiên đã có mặt. Minh Đạt nằm trên giường nhưng sắc mặt lại không hề có cảm xúc nào cả, lạnh như băng vậy đó. Cô cay cay sống mũi, phi như bay từ cửa vào chỗ anh, xúc động hỏi:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh thấy trong người thế nào rồi?
  • Anh nhíu nhẹ hàng lông mày rậm rạp nhìn cô, ánh mắt như vô hồn, lạnh lùng nói:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tránh xa tôi ra!!!
  • Khi đó, cô bắt đầu cảm thấy lo lắng, toàn thân như có dòng điện chạy qua tới tê dại. Cô ngước mắt nhìn bố mẹ chồng mình, từ từ hỏi:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh Đạt sao thế bố mẹ?
  • Bố Minh Đạt
    Bố Minh Đạt
    - Kết quả kiểm tra đều tốt cả. Nhưng…
  • Ông ngập ngừng…
  • Bố Minh Đạt
    Bố Minh Đạt
    - Thằng bé bị mất trí nhớ tạm thời.
  • Nghe tới đây An Nhiên như chết lặng, vô thức chân lùi lại phía sau vài bước. Toàn thân cô cũng như có hàng ngàn hàng vạn mũi kim đang xiên vào cùng lúc. Cổ họng như có luồng khí bức ngạt, giống như từ mạch máu muốn bung trào ra. Vẫn đứng nguyên tại chỗ, cô như hòn đá bị gió bào mòn, chỉ cần thêm một làn gió nhẹ thoảng qua nữa là sẽ biến thành bụi và cuốn tan đi.
  • Thế nhưng, cô không cam tâm, cô liền điều chỉnh lạ tâm trạng, lắc lắc đầu hỏi lại Minh Đạt một lần nữa.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh… Anh cố nhớ lại đi. Em là vợ anh mà.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Cô là vợ tôi?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vâng, em là vợ anh.
  • Nghe xong, Minh Đạt bật cười đáp:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Điên, tôi mà thèm làm chồng cô á?
  • Dù bị Minh Đạt nói vậy nhưng An Nhiên vẫn quyết tâm kiên trì nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh nhìn kỹ em và nhớ lại đi. Em với anh đã kết hôn được 4 tháng nay rồi.
  • Minh Đạt im lặng nhìn An Nhiên , mẹ chồng cô thấy vậy nói:
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Nhiên, bác sĩ nói thằng bé bị mất trí nhớ tạm thời thôi. Con đừng quá lo lắng.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ vâng ạ.
  • Ngày thứ hai sau khi Minh Đạt tỉnh lại, bố chồng cô lại lần nữa mời giám đốc bệnh viện tới thăm khám cho anh. Giám đốc nhìn kỹ kết quả phim chụp rồi nói:
  • Bác Sĩ
    Bác Sĩ
    - Kết quả thấy não không có vấn đề gì, việc mất trí nhớ tạm thời là di chứng thường gặp ở các bệnh nhân sau khi chấn thương não. Quan trọng bây giờ là nhân thức của bệnh nhân vẫn rất nhanh nhẹn như người bình thường, còn về trí nhớ thì gia đình phải chờ đợi.
  • Bố chồng An Nhiên hỏi.
  • Bố Minh Đạt
    Bố Minh Đạt
    - Vậy có thể hoàn toàn hồi phục lại trí nhớ chứ?
  • Bác Sĩ
    Bác Sĩ
    - 50/50. Tức là có một số người có thể mất trí nhớ vĩnh viễn, nhưng cũng có một số người lại sớm nhớ lại. Cái bây giờ cần là thời gian.
  • Bố Minh Đạt
    Bố Minh Đạt
    - Cảm ơn bác sĩ. À ông nhớ kê giúp thằng bé những loại thuốc tốt nhất.
  • Bác Sĩ
    Bác Sĩ
    - Tôi biết mà.
  • Nói xong giám đốc bệnh viện cũng bận vì có cuộc họp nên rời đi luôn sau đó. Ông thì cũng phải tới công ty, ở phòng chỉ còn hai mẹ con và anh.
  • Minh Đạt nhìn hai người, dáng vẻ mệt mỏi hỏi:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Sao hai người còn chưa đi?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Đạt, em là vợ anh mà, còn đây là mẹ anh.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Phải đấy Đạt, con không nhớ gì sao?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Mẹ là mẹ con?
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Ừm, mẹ là mẹ con.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Vậy cô gái này có đúng là vợ con?
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Đúng, đây là An Nhiên, là vợ của con.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tụi con lấy nhau lâu chưa?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Em và anh lấy nhau được 4 tháng rồi.
  • An Nhiên nhanh miệng lên tiếng.
  • Đáp lại thái độ nhiệt tình của cô, anh thờ ơ nói:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tôi hỏi mẹ tôi, không hỏi cô.
  • Thấy Minh Đạt lạnh lùng như vậy, An Nhiên không kìm lòng lại được mà tủi thân cay cay sống mũi. Nghe anh nói xong, cô cũng không nói gì nữa mà lặng lẽ ngoảnh đầu quay qua hướng khác. Mẹ chồng cô thấy vậy liền lên tiếng:
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Đạt, không được nói với vợ mình như vậy.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Có chắc đây là vợ con? Sao con không có cảm giác gì cả?
  • Bà định lên tiếng tiếp thì An Nhiên kéo nhẹ tay bà nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Mẹ, bác sĩ cũng nói anh ấy tạm thời không nhớ ra. Dù sao anh ấy cũng mới tỉnh lại, đừng bắt ép anh ấy mẹ ạ.
  • Bà thở dài gật đầu, rồi Minh Đạt lại lên tiếng đuổi hai người ra ngoài cho anh nghỉ ngơi. Bước ra đến cửa phòng, An Nhiên ngoảnh đầu lại nhìn anh lần nữa, thấy mặt anh đã quay về phía cửa sổ, từ đáy lòng cô cơ hồ như đang quặn thắt lại.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Nhiên, hay là con cứ đến công ty làm việc đi. Đăng ở đây có mẹ lo.
  • An Nhiên liếc mắt nhìn vào căn phòng một lượt, thở dài hỏi:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Liệu được không mẹ?
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Được mà, con yên tâm.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ vâng. Vậy mẹ ở lại với ảnh, có gì gọi con mẹ nhé.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Ừ mẹ biết rồi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ vâng.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Mà Nhiên này…
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Thằng Đạt nó tạm thời chưa nhớ ra chuyện cũ, con đừng buồn nhé. Sớm muộn gì nó cũng nhớ lại mọi chuyện thôi, đặc biệt là con, nó yêu con vậy cơ mà.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ vâng. Con hiểu mà mẹ.
  • Nói xong cô xoay người bước đi, chuyện anh tạm thời mất trí nhớ, tuy cô có buồn nhưng vẫn an ủi bản thân rằng anh sẽ sớm nhớ lại thôi, và cô cũng không trách gì anh cả. Việc cô làm bây giờ là chờ đợi, đợi như hồi hai người bắt đầu biết thích nhau.
  • An Nhiên bước ra tới cổng bệnh viện thì gặp Gia Huy cũng từ trong bước ra. An Nhiên ngạc nhiên hỏi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ủa anh Huy? Anh làm gì ở đây vậy?
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - An Nhiên , em cũng ở đây sao?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ vâng. Em tới chăm chồng em.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - À ừ, chồng em đỡ chưa?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh ấy tỉnh lại rồi, nhưng chưa nhớ ra em là ai.
  • Gia Huy ánh mắt buồn nhìn An Nhiên, anh thở dài an ủi cô vài câu rồi nói:
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Mẹ anh cũng mới nhập viện đêm qua.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Bác gái sao vậy anh?
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Chẳng biết bà đi thế nào mà té ngã gãy cả tay.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vậy bác nằm ở phòng bao nhiêu, tầng mấy? Có gì em tới thăm bác.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Không cần đâu, chiều nay mẹ anh về rồi. Bố anh cho về nhà có bác sĩ riêng chăm sóc.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - À dạ vâng. Vậy em đi trước nhé, em phải tới công ty.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Để anh đưa em đi luôn. Anh cũng tiện đường.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ thôi, em có xe mà.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Vậy em đi cẩn thận.
  • An Nhiên gật đầu mỉm cười chào tạm biệt Gia Huy. Cả ngày hôm đó ở công ty, An Nhiên giải quyết việc tới nỗi quên cả ăn trưa. Tới khi đất trời chuyển màu cô mới ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài , rồi lại giật mình thu dọn đồ đạc, lái xe về nhà thăm bố xong lại tới bệnh viện với chồng. Sau hơn chục ngày dòng dã tại bệnh viện, tối hôm nay mẹ chồng cô nhất quyết bảo cô về ngủ một giấc ở nhà cho ngon, chứ nhìn sắc mặt tiều tụy của cô, bà cũng xót hết cả ruột gan. Cuối cùng ông bà nói mãi, tới mười giờ đêm cô mới từ bệnh viện trở về.
  • Vừa về đến gian phòng của hai vợ chồng, toàn thân An Nhiên mệt mỏi ngồi phịch xuống giường. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn căn phòng đã lưu lại biết bao nhiêu kỷ niệm của hai người, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào ra.
  • Căn phòng lớn đến thế này bỗng trở nên trống rỗng. Giờ chỉ còn sót lại sự cô đơn, buồn tủi. Chồng cô tỉnh rồi, lẽ ra cô phải vui mừng, nhưng cô thực sự không cam tâm, nói đúng hơn không chịu nổi sự lạnh lùng từ anh. Cô không ngừng kêu gào bản thân mình không được khóc, nhưng có những lúc tủi thân quá lại không chịu nổi.
  • Đêm đó không có hơi chồng bên cạnh, với nằm một mình trong căn phòng lớn khiến cho giấc ngủ của cô chập chờn, thỉnh thoảng lại giật mình mở mắt xem chồng tỉnh chưa theo như một thói quen mấy ngày nay. Rồi bất giác cô mới nhớ, hoá ra đây là nhà, không phải ở bệnh viện.
  • Vật vã một đêm dài, tới 4 giờ sáng cô mới dậy làm cho anh món cơm cuộn với đủ các hình ngộ nghĩnh mà anh thích. Lúc này quản gia Kim cũng từ phòng ngủ bước ra, ông tiến lại gần hỏi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Cháu làm thức quản gia Kim thức giấc ạ?
  • Quản gia Kim
    Quản gia Kim
    - Không, tôi sáng nào giờ này cũng dậy rồi. Mà cô sao không nghỉ thêm đi, cần gì bảo người làm là được rồi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ nằm cũng không ngủ được. Cháu làm món cơm cuộn cho anh Đạt.
  • Quản gia Kim
    Quản gia Kim
    - À dạ vâng, thiếu gia thế nào rồi?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Cơ bản sức khỏe đã ổn rồi ạ. Cháu nghĩ vài hôm nữa là được xuất viện.
  • Quản gia Kim
    Quản gia Kim
    - Vâng, vậy là mừng rồi.
  • An Nhiên vừa làm vừa nói với quản gia Kim thêm một lúc nữa thì trời cũng hửng sáng. Cô vội vã chạy lên phòng thay đồ rồi mang hộp cơm tới bệnh viện. Lúc An Nhiên tới thì mẹ chồng cô cũng vừa mới về. Cô tiến lại gần chỗ anh, thấy anh vẫn đang nhắm mắt, sợ anh mệt nên cũng không nỡ gọi, chỉ lẳng lặng đặt hộp cơm trên bàn rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên anh. Thỉnh thoảng, không tự chủ được cô lại đưa tay lên định sờ nhẹ khuôn mặt ấy, thế nhưng bàn tay lại khựng lại trên không trung vì sợ anh thức giấc. Sau đó, một lát lại lặng lẽ thu tay về.
  • Mãi một lúc rất lâu sau, An Nhiên nhận được điện thoại của An An. Bảo Châu nhắc cô hôm nay phải đến công ty sớm hơn ngày thường vì phải gặp người mẫu nổi tiếng Malisa. Thấy chồng chưa tỉnh, cô gọi cho mẹ chồng thông báo rồi thở dài rời khỏi căn phòng.
  • An Nhiên vừa rời khỏi chưa được bao lâu thì một bóng dáng khác lại tiến vào. Lúc này, Minh Đạt cũng thức giấc, nhìn thấy khuôn mặt Thanh Hạ, Minh Đạt nhíu mày hỏi:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Cô là ai ?
  • Thanh Hạ nhìn anh, suy nghĩ một hồi rồi hỏi ngược lại:
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Anh quên em rồi sao?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tôi chẳng nhớ ai cả.
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Em là Thanh Hạ, là em gái của An Nhiên. An Nhiên là vợ anh nhưng mà người anh yêu là em.
  • Minh Đạt nhíu mày.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tôi không hiểu.
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Em và anh yêu nhau nhưng bố em bắt em rời xa anh để cưới chị em.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tôi là thằng đàn ông không có bản lĩnh vậy sao?
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Không phải, là do hôm đó anh cứ nghĩ chị em là em… Nên… Nên hai người xảy ra sự cố ngoài ý muốn. Rồi chị ấy có thai.
  • Nói đến đây Thanh Hạ ngân ngấn nước mắt khóc, Minh Đạt bối rối hỏi:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Vậy cái thai đó đâu rồi?
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Sau khi cưới được anh rồi, chị em vì yêu Gia Huy nên đã… Đã bỏ thai rồi.
  • Minh Đạt nghe tới đây, tự nhiên trong tim nhói lên một cảm giác nhức nhối. Tuy nhiên anh im lặng một lúc rất lâu không nói gì, sau cùng anh liếc mắt nhìn hộp cơm trên bàn, anh hỏi:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Cái gì kia?
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Cơm hộp ấy ạ.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Lấy lại đây cho tôi.
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Dạ vâng ạ.
  • Thanh Hạ vui mừng lấy hộp cơm cho Minh Đạt, mở ra bên trong là những miếng cơm cuộn làm với đủ các hình khác nhau rất đẹp mắt. Minh Đạt gắp lên một miếng ăn thử, nhai nhai một lát rồi anh khựng lại nhìn Thanh Hạ, lên tiếng hỏi:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Cái này là do cô làm hả?
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Hả?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Không phải cô làm sao?
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Dạ, có sao không anh?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ngon phết, cảm giác rất quen thuộc.
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Dạ, nếu ngon thì lần sau em lại làm cho anh ăn nữa nhé.
  • Minh Đạt ánh mắt chăm chú nhìn Thanh Hạ, anh cũng không biết sao từ lúc ăn miếng cơm này vào, trong anh lại có cảm giác quen thuộc đến lạ. Thanh Hạ thấy không khí có chút ngượng ngùng, cô đứng dậy nói:
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Để em đi lấy nước cho anh nhé.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Có thật là chúng ta từng yêu nhau không?
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Dạ vâng. Tất nhiên là vậy rồi.
  • Thanh Hạ mỉm cười nói.
  • Thanh Hạ vừa dứt lời thì mẹ anh cũng từ ngoài bước vào. Nhìn thấy Thanh Hạ, bà có chút khó chịu nhưng vì lịch sự vẫn bình tĩnh hỏi:
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Sao cháu lại ở đây?
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Dạ, cháu đi ngang qua nên ghé vào thăm anh rể một lát, cháu nghe nói anh ấy đã tỉnh.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Ừm. Cảm ơn cháu. Mà cũng muộn rồi, cháu tới công ty làm việc đi.
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Dạ vâng. Vậy cháu xin phép bác, xin phép anh cháu về.
  • Sau khi Thanh Hạ đi khỏi, Minh Đạt mới lên tiếng nói:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Món cơm cô ấy làm rất quen thuộc.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Hả? Con đã nhớ ra gì sao?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Không, chỉ là thấy cảm giác quen thuộc thôi.
  • Bà thở dài nhìn anh, lặng lẽ xúc cháo ra một cái bát nhỏ. Tối đó An Nhiên tới thì thấy anh đang nằm giường một mình. Cô xách một túi táo đỏ của Mỹ, vui vẻ nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Hôm nay anh thấy trong người thế nào rồi?
  • Minh Đạt liếc mắt nhìn cô, nghĩ lại những lời Thanh Hạ nói sáng nay, tim anh vô cùng bức bối, người phụ nữ có khuôn mặt dịu hiền như một thiên thần thế này lại lỡ lòng nào bỏ con của hai người sao? Bất giác anh lên tiếng hỏi:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tôi và cô đã từng có con chưa?
  • Nhắc đến “con” lại khiến nét mặt An Nhiên thoáng buồn. Cô khẽ gật đầu.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Chúng ra từng có một đứa con.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Vậy nó đâu rồi? Vẫn trong bụng cô chứ?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Đứa bé… Đứa bé mất rồi.
14
Tỉnh lại sau giấc ngủ dài