Ông chồng từ trên trời rơi xuống / Tôi ngõ lời, em né tránh
Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • Và tất nhiên, như Hoàng Nam đã nói hồi trước, thế gian này ai đủ sức mạnh làm được điều đó ngoài Hứa Minh Đạt .
  • Anh bước đi, chỉ là sắc mặt anh hơi khó coi, khuôn mặt cũng lạnh cứng như đang thể cố kìm nén thứ gì đó. Anh cứ như vậy mà đi theo sau hai người, không hề lên tiếng nhưng ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào mặt hai người.
  • Người ta nói "con người có giới hạn”, đến khi sức chịu đựng không thể nào tiếp tục được nữa thì Minh Đạt mới tiến về giữa hai người, cắt ngang cuộc trò chuyện.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Mẫu này tôi thấy được phết này.
  • An Nhiên đáp.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ừm.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Hình như là em thiết kế?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Đúng rồi. Là tôi thiết kế.
  • An Nhiên vừa dứt lời thì Minh Đạt lên tiếng gọi quản lý.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ở đây có những mẫu nam nào thuộc thiết kế của cô An Nhiên thì lấy hết cho tôi. Mỗi mẫu một bộ, mỗi bộ một màu.
  • Nhân viên
    Nhân viên
    - Dạ vâng, xin quý khách chờ lát.
  • An Nhiên tròn xoe mắt nhìn Minh Đạt, lên tiếng nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh hâm rồi à? Anh mua làm gì?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Để mặc. Chứ không em thích tôi cởi chuồng à?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh đúng là điên nặng. Ở nhà tôi thấy anh đầy đồ còn gì? Sương sương cũng hai mấy bộ chưa mặc tới.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ấy ấy, tôi là đang đi mở hàng cho trung tâm nhà người ta. Em mà cứ cản vậy là xui lắm.
  • An Nhiên bất lực trước Minh Đạt. Đỗ Gia Huy đứng nhìn hai người họ, lòng chợt nhói lên nỗi buồn mơ hồ. Mặc dù anh và An Nhiên biết nhau đã từ rất lâu nhưng có lẽ chưa bao giờ thoải mái được như hai người họ.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Buổi tối nay lẽ ra là An Nhiên cùng Gia Huy có hẹn với Kim Dung nhưng mà cô ấy có việc đột xuất chưa về được. An Nhiên định bụng là ngủ sớm để lấy sức sáng mai bay về Hà Nội thì Minh Đạt liền nói:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Mấy khi mới đến Sài Gòn, đi chơi đi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thôi, anh đi đi. Ngủ sớm mai còn về.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Sài Gòn có chỗ này nhiều món ăn vặt ngon lắm, như bánh tráng trộn, bắp xào, bánh tráng nướng, chuối nếp nướng, thịt bò khô…
  • Anh đang kể thì cô mắt sáng như sao đêm ngắt lời.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Được rồi. Nể tình anh tôi mới đi đấy.
  • Suốt cả quãng đường đi, An Nhiên đều háo hức nhìn ra cửa sổ, nhìn phố phường của Sài Gòn sầm uất nhộn nhịp, sau đó, ánh mắt cuối cùng không nhịn được lại liếc mắt nhìn sang gương mặt của Minh Đạt.
  • Thế rồi Minh Đạt dừng lại trước một con phố có đầy rẫy những món ăn vặt hai bên vỉa hè. Ban đầu An Nhiên cũng không nghĩ anh sẽ dẫn mình tới chỗ này, nếu theo tính cách của anh trước kia thì nhất định phải là một nhà hàng nào đó, không to thì cũng phải nhỏ, miễn là nhà hàng.
  • Đầu tiên An Nhiên mua hai phần bánh tráng trộn, hai phần bánh tráng nướng, hai phần bò khô, hai phần bắp xào, vui vẻ cùng anh ngồi xuống chiếc bàn nhỏ bên vỉa hè. Quả thật, mới ban đầu khi có một đôi trai tài gái sắc bước xuống từ chiếc xe xịn lại tự nhiên ngồi xuống vỉa hè thế này cũng khiến những người xung quanh đó hết thảy ngạc nhiên. An Nhiên vừa ăn vừa nói với vẻ mặt rất mãn nguyện.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ngon lắm, sao anh không ăn à?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em cứ ăn từ từ thôi, không ai ăn hết của em đâu.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh biết không? Tôi nghiện mấy món này luôn ấy. Ngon thực sự.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em cứ như dân chết đói trong nạn đói năm 1945 ấy nhỉ.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh ăn thử đi rồi biết nó ngon cỡ nào.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Không, tôi không thích ăn vặt.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thế anh thích ăn gì?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Thịt.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thế hử? Thịt ba chỉ hay thịt bắp, thịt vai, thịt mông?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Không phải!
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thế chắc thịt ba rọi hử?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Thịt bà xã!
  • Khi Minh Đạt nói xong câu đó liền bị An Nhiên lườm cho một cái rõ dài. Sau cùng cô không nhịn được nữa mà cất nhẹ hai tiếng “mặt dày”
  • Minh Đạt nhìn cô, nhịn không được bật cười thành tiếng. Sau đó, anh liền làm ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội, hơi nhướng mày nói:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Rõ ràng em cũng thích bị tôi ăn thịt mà, đúng không?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tôi đâu có điên mà thích.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Đúng, em không thích nhưng cũng chủ động ngả vào vòng tay tôi, được chưa?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh…?
  • An Nhiên bị những lời trêu chọc táo bạo của anh làm cho xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng lên, khẽ trừng mắt bất mãn. Mà nụ cười của Minh Đạt lúc này lại vô cùng dịu dàng, ánh mắt cũng trở nên hiền hoà như có dòng suối nhỏ róc rách chảy trong đó. Trong bóng đêm, dưới ánh đèn màu vàng, từng đường nét trên khuôn mặt anh càng làm nổi bật lên vẻ anh tuấn của anh.
  • Ăn xong đống đồ trên bàn, An Nhiên no bụng đến nỗi tưởng chừng không thở nổi. Lúc trở về, cả hai người đều im lặng cho đến khi An Nhiên phát hiện ra cảnh vật bên đường có hơi khác lạ so với lúc đi. Lúc này cô chỉ thấy xung quanh im lìm với những rặng cây trải dài hai bên đường. Cô giật mình hỏi anh:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Này, hình như anh đang đi nhầm đường rồi.
  • Minh Đạt đưa mắt nhìn hai bên đường, anh bất ngờ dừng xe lại nói.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ừ, hình như nhầm đường rồi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Hả? Tôi tưởng trí nhớ anh thế nào. Hoá ra là tệ lắm cơ.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tôi có sinh sống ở đây đâu mà nhớ rõ đường.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh???
  • An Nhiên bất lực trước Minh Đạt, khi chiếc xe của hai người quay đầu lại trở về đường cũ thì bất ngờ xe tắt máy dừng lại. An Nhiên bực bội quay sang hỏi anh.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Lại cái gì nữa?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Hết xăng rồi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Cái gì đấy? Minh Đạt, anh cố tình đúng không?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em hỏi cái xe đấy, hỏi gì tôi. Thỉnh thoảng tôi mới đến Sài Gòn, xe này ít sử dụng nên tôi có quan tâm mấy đâu.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thế bây giờ anh tính sao?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Để tôi gọi điện cho người khác đến cứu trợ.
  • Lúc Minh Đạt động tới chiếc điện thoại thì mới phát hiện điện thoại đã hết pin, màn hình đen ngòm. Anh thở dài quay sang bảo An Nhiên .
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Điện thoại tôi sập nguồn rồi.
  • An Nhiên trong lòng thầm kêu cha gọi mẹ, lúc này cô thực sự bị Minh Đạt chọc cho tới muốn phát điên. Cô nhíu mày, đem chiếc bụng đầy phẫn nộ, ánh mắt ấm ức hỏi:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thế bây giờ anh định cho tôi về khách sạn ở bằng cách nào?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Điện thoại em đâu, lấy ra gọi đi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh biết thừa tôi không mang điện thoại mà.
  • Minh Đạt nhếch môi cười đáp:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tôi có cách.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Cách gì?
  • Mắt An Nhiên sáng như sao đêm hỏi lại.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Xuống xe đi bộ.
  • Có thể nói nếu bình thường cái cách mà Minh Đạt đề xuất thì An Nhiên có thể xem là cái cách ngớ ngẩn nhất hệ mặt trời. Nhưng hôm nay, giữa cái tình huống này, khung cảnh này, cô không còn lựa chọn nào khác. Thế rồi, cô kiên nhẫn đợi thêm một lúc rất lâu sau không thấy bóng dáng ai đi qua thì cô mới chịu lẩm bẩm bước theo Minh Đạt. Đi được một đoạn, cô chợt phát hiện ra có gì đó rất là sai, giữa đường khuya thanh vắng mà anh ta vất xe xịn ở đó không sợ sao? Hay là anh ta thừa tiền tới mức có thể vất đi cái xe hai mươi mấy tỷ.
  • Minh Đạt, hai tay xỏ vào hai túi quần, bình thản bước đi, những bước chân hiên ngang như một bậc vương giả cao cao tại thượng. Khi khoảng cách cũng khá xa so với cô, anh mới quay lại nói lớn:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Cô làm gì mà đi chậm như rùa bò thế hả? Ở nơi này không có trai để cho cô ngắm đâu. Hay đi chậm là ngắm tôi cho kỹ.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thần kinh! Là tại ai tôi mới rơi vào cảnh này?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ờ, tại tôi.
  • Nói xong anh xoay người lại tiến thẳng về phía cô, nhấc bổng cô lên, ôm cô vào lòng trong sự ngỡ ngàng của cô.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Á, anh làm gì vậy? Thả tôi xuống.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tôi đang bù đắp lỗi lầm.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Bỏ tôi xuống. Ai mượn anh chứ.
  • An Nhiên kêu lên thêm vài tiếng nữa thì cuối cùng cũng phải ngoan ngoan trước lời doạ của Minh Đạt.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em mà ồn ào nữa tôi quẳng em xuống đây một mình đấy.
  • Nghe tới đây, cô lập tức im lặng, cô hiểu Minh Đạt, anh nói được làm được, hơn nữa nơi này khỉ ho cò gáy thế này, không gặp cướp thì cũng gặp ma, khi đó cô biết phải làm sao. Mà kể ra được anh ôm trong lòng thế này cũng tốt, đỡ phải đi bộ mỏi chân.
  • An Nhiên nằm trong lồng ngực của Minh Đạt, cũng chẳng biết đi được bao lâu thì cô đã thiếp vào giấc ngủ. Đến khi cô tỉnh dậy, đã thấy mình nằm trong một khung cảnh hết sức nên thơ trữ tình. Nơi này hình như là một khu nghỉ dưỡng tư nhân. Ánh đèn phòng ấm áp như hoà cùng ánh sao lấp lánh trên bầu trời khiến người ta có cảm thấy đất trời như giao hoà là một.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Đây là…
  • An Nhiên quả thực chìm đắm tại khung cảnh tuyệt mỹ nơi đây. Ban đêm tuy cũng khá yên tĩnh nhưng nơi này dường như lại càng hoàn toàn cách biệt với mọi loại âm thanh bên ngoài. Thậm chí, đầu óc An Nhiên vẫn còn mông lung ngỡ như mình đang ở trong một giấc mơ thật đẹp.
  • Cho tới khi tiếng bước chân của Minh Đạt tiến lại gần trước mặt cô, ánh mắt anh nhìn cô quá đỗi chân thực thì cô mới hiểu mình không hề mơ. Và đây… Hoàn toàn là sự thật!
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em tỉnh rồi à?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tôi đã ngủ quên sao?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ừm.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Đây là đâu? Tôi ngủ lâu chưa?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em mới ngủ được có một tiếng thôi. Đây là khu nghỉ dưỡng riêng của tôi. Và từ trước tới nay, ngoại trừ tôi thì không ai được bước chân đến, kể cả là mẹ.
  • An Nhiên nghe những lời này của Minh Đạt lại càng thêm kinh ngạc. Tuy nhiên, cô có chút hiếu kỳ cất tiếng hỏi:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tại sao vậy?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Bởi vì tôi muốn, nơi này sẽ dành riêng cho tổ ấm nhỏ của mình. Và đây, cũng là món quà tôi dành riêng cho người phụ nữ mà tôi yêu thương.
  • Nghe tới đây, tâm tình An Nhiên lại bắt đầu không ngừng cuồng loạn, hai mắt mở to lớn nhìn anh. Có kinh ngạc, có bất ngờ, có khó tin, thậm chí còn có cả một niềm vui chất chứa trong đôi mắt.
  • Cô thần người ra một lúc lâu, mà Minh Đạt lúc này vẫn điệu bộ vô cùng nghiêm túc. Lần đầu tiên trong cuộc đời anh chấp nhận hạ thấp mình thổ lộ tình cảm trước với một cô gái. Anh đã không yêu thì thôi, một khi anh đã yêu thì sẽ khắc cốt ghi tâm. Năm xưa, anh bị Thu Uyên làm tổn thương, anh cũng có buồn, có hận, nhưng mà rất nhanh những cảm giác đó lại sớm trôi đi. Thậm chí khi tận mắt chứng kiến Thu Uyên ôm người đàn ông khác, anh cũng không có cảm giác muốn giết người như khi thấy An Nhiên trong vòng tay Gia Huy.
  • Cho nên, anh muốn hợp lý hoá cái cuộc hôn nhân thỏa thuận này bằng một tình yêu sẽ đi cùng nhau đến bạc đầu răng long.
  • An Nhiên ngẩng đầu lên, lại chạm phải ánh mắt nóng rực như lửa của anh khiến cô có chút bối rối khẽ chớp mắt nhìn xuống, miệng lí nhí:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh đang nói gì vậy? Tôi thực sự không hiểu.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tôi thích em! À không. Tôi yêu em.
  • Mặt An Nhiên lại càng đỏ hơn, dưới ánh sáng mờ ảo nơi này lại càng thêm mê người. Cô vội vã quay đi, định thần một chút để tiêu hoá hết những lời Minh Đạt vừa nói. Nghĩ lại ba từ “ tôi thích em” lại làm cho toàn thân An Nhiên khe khẽ run lên.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Trần An Nhiên ! Tôi yêu em… Thực sự rất yêu em…
  • An Nhiên đến giờ vẫn chưa thể tiêu hoá nổi những lời nói này, đầu óc vẫn còn mơ mơ hồ hồ như lúc cô mở mắt tỉnh dậy. Thấy Minh Đạt nhìn chằm chằm mình, An Nhiên khẽ chớp mắt, đem sự hoảng loạn trong lòng giấu nhẹm đi, cố gắng nở ra nụ cười gượng gạo.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh đừng nói linh tinh nữa.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em nhìn mắt tôi đi, thấy tôi giống nói linh tinh lắm sao?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Sao… Sao anh lại có thể thích tôi?
  • Lần đầu tiên cô thấy Minh Đạt nói nhiều như vậy, trong ánh mắt An Nhiên thoáng hiện lên chút rung động cùng bối rối nhưng cô không dời ánh mắt đi nơi khác mà vẫn nhìn vào gương mặt anh.
14
Tôi ngõ lời, em né tránh