Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • Không khí bữa ăn bắt đầu trở nên trầm mặc. Chẳng ai nói với ai câu nào cho tới khi Thanh Hạ thấy Minh Đạt bóc một con tôm bỏ vào bát An Nhiên .
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Chị An Nhiên sướng thế, lấy được chồng hơi bị tâm lý ấy.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Cũng bình thường thôi.
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Mà em nghe bố bảo chị làm thiết kế thời trang nhỉ?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ừm đúng rồi.
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Em học kế toán. Hy vọng sẽ được đến công ty mình làm việc.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Sớm muộn gì thì bố cũng đưa em vào làm thôi. Không cần lo lắng.
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Dạ. Em biết rồi ạ.
  • Tối đó sau khi ép cho mẹ ăn hết một tô cháo thì cô và anh cũng lái xe về luôn. Dọc đường đi, cô nghĩ mãi vẫn chưa thể tin nổi chuyện vừa xảy ra. Đối với cô, nó đến quá nhanh, nhanh đến nỗi cô thích ứng không kịp.
  • Bất ngờ cô quay sang nhìn anh, thở dài một hồi rồi lên tiếng nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh có muốn uống chút rượu không?
  • Câu hỏi của cô lập tức khiến anh tròn xoe mắt ngạc nhiên.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Cô thèm bia rượu à?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thế anh có uống không?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Cô thích thì tôi chiều.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Trong một quán rượu cao cấp, ánh đèn ống tỏa ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt. Đây là một quán bar rượu có trình diễn nhạc piano không lời, bởi vậy nó không mang vẻ ồn ào như những quán rượu bình thường khác. Nhưng mà, những người tìm tới nơi đây đều mang một tâm sự nào đó. Ngày trước lúc chưa kết hôn, Minh Đạt cũng thường xuyên lui tới đây để tìm kiếm cho mình một niềm vui trong những bản nhạc nhẹ nhàng. Vậy mà chớp mắt một cái cũng đã hơn 2 tháng rồi anh mới xuất hiện trở lại.
  • Dưới ánh đèn vàng nhạt, thỉnh thoảng loé lên chút ánh tím, An Nhiên và Minh Đạt ngồi bên cạnh nhau, trên tay hai người cầm ly rượu tây sóng sánh.
  • Lúc này, An Nhiên đã hơi say, gương mặt xinh đẹp ửng hồng, lộ ra chút yếu đuối, lại thêm vài phần ưu thương, đủ để thu hút bất cứ ánh mắt đàn ông nào ở nơi này. Cô không hề biết ánh mắt những người đàn ông khi nãy nhìn cô đã hoàn toàn bị Minh Đạt đuổi sạch sẽ ra ngoài.
  • Minh Đạt liếc mắt nhìn cô, từng cử chỉ của cô vô cùng tao nhã, bất kể động tác nhỏ của cô lúc này cũng đều khiến trong lòng anh dâng lên một cảm giác muốn yêu thương.
  • An Nhiên vốn không phải người có tửu lượng cao, lúc bình thường cô sẽ chẳng bao giờ tới những nơi thế này mua say. Nhưng hôm nay, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến cô không có cách nào đối diện. Niềm tự hào lớn nhất của cô từ bé đến lớn chính là gia đình, một gia đình quá đỗi hoàn hảo, quá đỗi hạnh phúc, quá đỗi êm đềm, vậy mà giờ đây mọi thứ như tan vào sương khói. Có thể nói vô ích kỷ cũng được, nói cô chỉ nghĩ cho riêng mình cũng được, nhưng thử hỏi mấy ai trên đời này có thể bình thản đối diện với một cú sốc như thế.
  • Cô thật sự quá mệt mỏi, có cảm giác mình như là một con diều đang bay cao trên không trung, nhưng chỉ cần có một cơn gió mạnh cũng đủ khiến con diều ấy chao đảo.
  • Những ngày tháng tiếp theo, cô biết phải làm sao đây? Cô sẽ đối diện với mọi thứ như thế nào? Chỉ có trời mới hiểu, cô thực sự muốn gia đình ấm áp đến cỡ nào…
  • Rốt cuộc, Minh Đạt ngồi bên cạnh cô cũng không thể để yên cho cô hành xác mình như thế này nữa, anh đưa tay giữ chặt lấy ly rượu trên tay cô lại, khe khẽ nói:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Uống thế đủ rồi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Buông tay ra, tôi muốn uống tiếp.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tôi nói uống thế đủ rồi!
  • Minh Đạt lớn tiếng nói, tự nhiên từ đâu nước mắt cô cũng chảy xuống. An Nhiên lắc đầu nhìn anh, vẻ mặt đầy bi thương.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh nói anh chiều theo ý tôi, vậy mà giờ lại cấm tôi không được uống nữa, như vậy mà là chiều hả, như vậy là không chiều rồi.
  • Minh Đạt quả thực bị bất ngờ, gương mặt vốn lạnh lùng giờ ngập tràn sự bối rối bởi anh chưa từng nhìn thấy cô như này bao giờ. Hơn nữa, anh cũng không ngờ cô lại rơi nước mắt. Mà anh vốn không biết an ủi người khác, vào những lúc thế này lại càng không biết an ủi một người phụ nữ đang rơi lệ.
  • An Nhiên cũng không biết sao nước mắt mình lại có thể dễ dàng rơi xuống như vậy. Có lẽ tại cô uống rượu say, hoặc cũng có thể do giọng nói lớn của anh khiến cô tủi thân.
  • Minh Đạt bối rối đưa tay lên, anh không nói lời nào, chỉ lẳng lặng lau nước mắt cho cô.
  • An Nhiên nhìn anh, một hồi lâu, khàn khàn lên tiếng:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tôi… Tôi có thể dựa vào vai anh một chút không?
  • Minh Đạt không nói gì, đưa tay kéo cô tựa vào vai mình. Nhìn thấy cô rơi lệ, trong lòng anh không khỏi dâng lên một cảm giác đau nhói, tuy thời gian bên cô không phải quá lâu nhưng cô lại rất đặc biệt trong thế giới của anh. Người phụ nữ mạnh mẽ anh thường thấy, giờ phút này lại vô lực ngồi đó. Thỉnh thoảng, anh lại đưa tay khẽ lau nước mắt cho cô. Động tác tưởng chừng đơn giản đó vào thời khắc này lại trở nên không hề đơn thuần, vô cùng ấm áp.
  • Một lúc rất lâu sau, thấy cô bình ổn tâm trạng hơn được chút, anh mới nói:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Chúng ta về thôi.
  • An Nhiên gật đầu, đứng dậy đi cùng anh ra hướng cửa. Bóng hai người đổ dài trên nền đất, khi vừa bước ra tới cửa thì đột nhiên anh đem áo khoác trên người cởi ra, nhẹ nhàng choàng lên vai cô. Anh cất lời:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Đêm xuống, đừng để bị cảm lạnh.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Cảm ơn.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • 30 phút sau...
  • Vừa về đến nhà, Minh Đạt liền bế An Nhiên lên thẳng phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Nhìn bộ dạng khó chịu của cô, anh khẽ thở dài đứng dậy, xoay người rời khỏi phòng.
  • Chẳng bao lâu, anh quay lại mang theo ly trà giải rượu, đỡ cô ngồi dậy, đem ly trà kề sát môi cô, khe khẽ lên tiếng:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Uống đi.
  • An Nhiên khẽ mở đôi mắt mơ hồ. Lúc này, rượu đã ngấm mạnh, có thể nói bây giờ cô hoàn toàn không biết gì cả, say tới mức ý thức tan rã. Cô khẽ “ừm” một tiếng, uống một ngụm nhỏ nhưng chẳng bao lâu lại vội vã vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
  • Minh Đạt thấy vậy, đặt nhẹ ly trà xuống chiếc bàn ngay đầu giường, rảo bước tới chỗ cô.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Cô có sao không?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Không… Tôi… Không sao!
  • Xong rồi cô lại loạng choạng về phía chiếc giường. Minh Đạt thở dài, kiên trì cầm ly trà đưa cho cô một lần nữa.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Đây là trà giải rượu,cô uống hết ly này sẽ không cảm thấy khó chịu nữa.
  • An Nhiên ngước mắt nhìn anh, bất chợt khoé môi cô nở nụ cười. Rồi đột nhiên, cô đưa tay ra vòng qua cổ anh, giống như một đứa trẻ đang làm nũng.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tôi có uống rượu đâu mà say, anh định gạt tôi á? Tôi không dễ mắc lừa đâu. Mà sao tôi phải tin anh, anh vốn dĩ là một người hay nói dối!
  • Dưới ánh đèn dịu nhẹ, nghe xong những lời cô vừa nói, ánh mắt anh tràn đầy tức giận nhưng trong lòng lại có một cảm giác đau đớn. Người ta nói khi say họ sẽ thường nói những lời thật từ đáy lòng mình, chẳng lẽ trong lòng cô, anh tệ đến mức vậy sao?
  • Mà khoé môi cô lúc này vẫn giữ một nụ cười, nhìn từng đường nét tinh tế trên khuôn mặt cô, tất cả tức giận dường như trong nháy mắt tan biến. Ngược lại, anh cảm thấy yết hầu mình bất giác liên tục lên xuống.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Cô uống đi, cô mà không uống tôi ăn thịt cô luôn đấy.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Haha anh tưởng tôi sợ á?
  • Vừa dứt lời, An Nhiên đã đẩy mạnh anh xuống giường rồi trèo lên người anh, tay nhanh như chớp túm lấy cổ áo anh.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Để xem ai ăn thịt ai?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - An Nhiên… Cô còn không xuống thì đừng trách tôi đấy.
  • Có trời mới biết, đối diện với An Nhiên đầy quyến rũ thế này, anh chỉ cảm thấy toàn thân lâng lâng như bay bổng, nhất là khi gương mặt ửng Hồng của cô sát gần anh, hương thơm của cô hoà với chút mùi rượu trong cơ thể, khiến anh thật sự muốn đẩy ngã cô xuống giường. Nhưng mà trong khoảnh khắc đó, nhớ lại hình ảnh của cô, lời nói của cô buổi tối hôm ấy, Minh Đạt thật sự không muốn miễn cưỡng cô thêm một lần nào nữa. Lúc anh định ngồi dậy thì chẳng ngờ cô lại đẩy anh xuống lần nữa.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Sao? Anh muốn đi đâu? Hay anh không phải đàn ông?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - An Nhiên…
  • Minh Đạt lại gọi tên cô lần nữa, giọng nói của anh ấm áp như những tia nắng mặt trời phủ kín người cô. Cô đưa tay sờ nhẹ lên chiếc mũi anh, một đường chạy xuống chiếc miệng rồi nâng nhẹ cằm anh lên, khe khẽ hỏi:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh… Có thích tôi không?
  • Câu hỏi bất ngờ của cô khiến toàn thân anh khẽ run lên, những lời này từ miệng cô nói ra, anh thực không dám tin là thật.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ừm.
  • An Nhiên nghe được câu trả lời, nở một nụ cười rồi nằm vật xuống giường.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tôi… Cũng thích anh.
  • Nói xong câu này, cô liền nhắm mắt lại, có chút hỗn loạn rồi chìm vào giấc ngủ.
  • Nụ cười trên môi anh cũng đã bắt đầu nở, bốn từ “tôi cũng thích anh” từ chính miệng cô nói ra, cơ hồ như dòng suối mát chảy mọi ngách ngách trong trái tim anh. Ngắm nhìn gương mặt cô lúc này, đáy mắt anh tràn ngập yêu thương, hoá ra cái cảm giác biết người mình thích cũng thích mình thật tuyệt vời biết mấy.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ngủ ngon.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • Sáng.
  • An Nhiên ngủ một giấc rất ngon, từ đó cho tới sáng hôm sau cô mới tỉnh dậy, mở mắt ra đã không thấy chồng mình đâu, sờ sang chăn bên cạnh cũng đã thấy lạnh ngắt từ bao giờ. Mà cô cũng không chắc tối qua anh có ngủ cùng mình không nữa.
  • Lúc ngồi dậy, đầu cô vẫn truyền đến cơn đau nhức do hậu quả của uống quá nhiều rượu tối qua. Cô nhớ mình chủ động rủ anh uống rượu, uống rất nhiều…. Sau đó đã phát sinh chuyện gì cô không hề nhớ. Cô khẽ thở dài, có lẽ từ nay về sau xin chừa…
  • Bước xuống giường, ra khỏi phòng ngủ, cô thấy trên bàn đã đặt ly trà thơm phức. Cô nghi hoặc tiến lại gần thì bất ngờ một giọng nói vang lên.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Đó là trà giải rượu, uống xong nó thì cô cũng đỡ đau đầu hơn. Dưới nhà bữa sáng cũng chuẩn bị xong.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tôi biết rồi.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ngồi xuống ghế đi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Làm gì thế?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Thì cứ ngồi xuống đi.
  • Cái tính bắt ép người khác phải làm bằng được theo ý mình của anh, cô cũng quen rồi. Hôm nay cô thật sự mệt mỏi nên cũng không còn sức đâu mà cãi cọ nữa nên đành nghe lời, ngồi yên xuống chiếc ghế gần đó.
  • Minh Đạt tiến tới mở tủ thuốc, lấy trong đó ra một chai rượu gừng, trực tiếp ngồi xuống, cẩn thận đổ rượu ra lòng bàn tay rồi xoa bóp lên chỗ vết sưng của cô. Cách xoa bóp cũng không còn lóng ngóng như ngày hôm qua, ngược lại rất cẩn thận và nhẹ nhàng như sợ làm cô đau.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Còn đau lắm không?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Không, cũng đỡ hơn rồi.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Chịu khó thêm vài lần xoa bóp nữa là khỏi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Sao anh tốt với tôi quá vậy?
  • Mới nói đến đó thì anh ngẩng đầu lên, khuôn mặt của anh và cô cũng rất gần, gần đến nỗi chỉ cần cô cúi nhẹ đầu xuống một tí nữa thôi là hai trán chạm vào nhau. Lẽ ra lúc đó một trong hai nên tránh đi, nhưng mà cả hai lại cứ đần ra nhìn nhau một hồi rất lâu thì anh mới nói:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ai bảo cô làm vợ tôi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thế nếu mai sau tôi không làm vợ anh nữa thì sao?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Để xem lúc đó cô có can đảm rời xa tôi không đã
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh đừng có tự huyênh hoang.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Chứ không phải đêm qua cô còn nói thích tôi rồi muốn ăn thịt tôi à?
  • Cô tròn xoe mắt hỏi lại.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tôi nói thế á?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Chứ còn gì.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tôi giết anh giờ, đừng có mà nói linh tinh.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Cô có cần xem lại camera trong phòng không?
  • An Nhiên xấu hổ tới đỏ bừng mặt, cô lí nhí đáp:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thì cứ cho tôi từng nói vậy đi, nhưng đó là lời nói lúc say nên không tính.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ồ không, cô không nghe người ta nói khi say mới là cảm xúc thật à? Với lại không thích tôi mà lại quan tâm tới tin tức của tôi và Thu Uyên.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tôi quan tâm anh bao giờ?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tối đi ngủ ôm điện thoại xem tin tức rồi khóc làm gì?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tôi vô tình lướt thấy thôi.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Thế sao lại khóc ướt gối?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Cảm động tình yêu của hai người quá thì khóc.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tưởng đau lòng quá nên khóc.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thấy nhục quá thì đúng hơn. Dù sao cũng mang tiếng bị cắm sừng. Mà hai người có làm gì nhau thì kín đáo một chút được không?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Làm gì nhau là làm gì?
14
Tôi cũng yêu anh.