Ông chồng từ trên trời rơi xuống / Tình cũ không rủ cũng tới
Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • Trong bữa ăn cơm, vì An Nhiên luôn gắp thức bỏ vào bát bố mẹ mình mà cố tình ngó lơ anh nên bố cô phải dùng ánh mắt không hài lòng nhìn cô.
  • Bố An Nhiên
    Bố An Nhiên
    "Nhiên, còn chồng con bên cạnh nữa."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Anh ta thích ăn gì tự gắp được mà bố."
  • Bố An Nhiên
    Bố An Nhiên
    "Không được, con đã làm vợ rồi đấy."
  • Minh Đạt cười xòa đáp.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Không sao đâu bố ạ."
  • Nói xong, anh lại thuận tay bóc một con tôm bỏ vào bát của cô.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Em ăn đi."
  • Câu nói nhẹ nhàng duy nhất mà anh dành cho cô từ lúc lấy nhau tới giờ có lẽ là đây. Tự nhiên cô thấy lòng mình dâng lên một cảm xúc lạ kỳ.
  • Ăn tối xong thì hai người ngồi nói chuyện với bố mẹ một lúc tới 9 giờ mới trở về nhà. Lúc hai người vừa bước chân tới cửa thì quản gia Kim đã đi tới nói:
  • Quản gia Kim
    Quản gia Kim
    "Thưa thiếu gia, cô Thu Uyên đợi cậu trong nhà được 2 giờ đồng hồ rồi ạ."
  • Rất lâu rồi, đã không ai nhắc đến cái tên Phan Thu Uyên trước mặt anh nữa rồi. Nghe quản gia nói vậy, Hứa Minh Đạt im lặng trầm tư một hồi rồi mới lên tiếng hỏi.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Sao ông không bảo cô ấy tôi không có nhà."
  • Quản gia Kim
    Quản gia Kim
    "Tôi có nói nhưng cô ấy nhất quyết đợi cậu thiếu gia ạ."
  • An Nhiên đứng bên cạnh Hứa Minh Đạt nhìn sắc mặt của hai người khiến cô tò mò về người con gái mang tên Thu Uyên kia rốt cuộc là ai mà có thể khiến anh phải dừng lại suy nghĩ. Cô cười gượng nói.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Tôi vào nhà trước nhé."
  • An Nhiên vừa bước lên được một bậc thềm thì Minh Đạt đã kéo tay cô lại, giọng trầm ấm.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Cùng nhau vào."
  • Thế rồi, Hứa Minh Đạt nắm lấy tay cô mà kéo đi, An Nhiên chỉ hừ lạnh một tiếng rồi cũng ngoan ngoãn đi theo anh. Trong phòng khách, Phan Thu Uyên đang ngồi trên ghế sofa màu da bò được làm từ gỗ hồ đào, cô người hầu đang rót cafe cho cô ta, mùi cafe thơm phảng phất trong căn phòng.
  • Nghe được tiếng bước chân đang tiến lại gần, bất giác, cô ta xoay người lại, mỉm cười lên tiếng:
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    "Đạt, anh về rồi!"
  • Thế nhưng, nụ cười trên khoé môi Phan Thu Uyên rất nhanh chóng phải vụt tắt khi thấy sự xuất hiện của An Nhiên. Ngay lúc này cô cũng liếc mắt nhìn người con gái đang đứng trước mặt mình. Hình như… Trong mắt cô ấy… Thoáng chút u sầu…
  • Hứa Minh Đạt sau một hồi im lặng, rốt cuộc cũng mở miệng:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Em tới đây tìm tôi có chuyện gì không?"
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    "Em...em vừa về nước thì tới tìm anh."
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Ừ."
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    "Cô gái này là...?"
  • Thu Uyên hỏi
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Vợ tôi."
  • Ánh mắt cô ta bắt đầu đọng lại những giọt nước mắt, An Nhiên chắc chắn không bao lâu sẽ trào ra mà thôi. Cô nhìn hai người, cũng có chút tò mò về mối quan hệ của hai người, phải chăng là người cũ từng thương sao? Bất giác, cô lại thấy mình như là kẻ thừa ở đây. Cô lên tiếng nói với anh.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Tôi lên phòng trước."
  • Thế nhưng, Hứa Minh Đạt vẫn nhất quyết nắm chặt tay cô không chịu buông, cô nhíu mày nhìn anh, nói nhỏ lần nữa.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Buông tay tôi ra."
  • Khuôn mặt anh vẫn không chút biểu cảm, tay vẫn nhất quyết nắm chặt lấy tay của An Nhiên. Phan Thu Uyên nhìn hai người, khoé môi nở ra nụ cười khổ.
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    "Xem ra, những tin tức rầm rộ mấy hôm nay không phải là giả."
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Nếu như em không còn việc gì khác, thì mời em ra về cho vợ chồng tôi nghỉ ngơi."
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    "Đạt… Anh có nhất thiết tuyệt tình với em vậy không?"
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Là ai tuyệt tình trước?"
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    "Em....có vẻ đang làm phiền anh lắm sao?"
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Không phiền lắm… Dù sao cũng là khách."
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    "Em đơn giản là khách thôi sao?"
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Chúng ta kết thúc lâu rồi. Anh có thể coi em là gì?"
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    "Đừng nói vậy chứ Minh Đạt, em vẫn luôn rất quan tâm anh."
  • Phan Thu Uyên nói xong liền liếc mắt nhìn An Nhiên. Cô tự hỏi cái quái gì đang xảy ra thế này, người yêu cũ của chồng đến tận nhà trêu ngươi thế này sao? Trong lòng cô đột ngột dấy lên những khó chịu, cả người nóng hừng hực vì cảm thấy tức giận.
  • Cảm giác này là cảm giác gì vậy chứ? Còn cái tên chết tiệt Hứa Minh Đạt này nữa, giữ cô lại để chứng kiến cảnh hai người nhìn nhau sao? Tức quá không chịu nổi nữa, cô giẫm mạnh lên chân anh một cái rồi giựt tay mình ra khỏi tay anh. Dứt khoát nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Hôm nay tôi hơi mệt, lên phòng nghỉ ngơi trước đây."
  • Sau khi cô đi khỏi thì anh cũng gọi quản gia.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Quản gia Kim!"
  • Quản gia Kim
    Quản gia Kim
    "Dạ. Thiếu gia cho gọi tôi có việc gì ạ?"
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Tiếp khách giúp tôi. Tôi lên xem vợ tôi có ổn không."
  • Quản gia Kim
    Quản gia Kim
    "Tôi biết rồi. Thưa thiếu gia."
  • Nói xong, anh cũng bước đi một cách vô tình qua trước mặt cô ta.
  • Lúc này, trước sự lạnh lùng của anh, nước mắt của Phan Thu Uyên cũng không kìm nén nổi nữa mà rơi xuống gò má ửng hồng. Nỗi đau tận sâu trong trái tim cô lại càng mãnh liệt, anh đã không thể chờ được cô nữa sao? Chiếc vòng tay màu xanh trong tay cô từ từ rơi xuống, đôi môi hồng đào cố gắng kéo ra một nụ cười gượng gạo, cũng đúng thôi, cuối cùng thì anh cũng phải kết hôn.
  • Quản gia Kim
    Quản gia Kim
    "Cô Thu Uyên, mời cô ngồi."
  • Quản gia Kim lên tiếng.
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    "Dạ thôi, cháu chợt nhớ ra mình có việc cần phải đi. Không làm phiền quản gia Kim nữa, cháu xin phép."
  • Quản gia Kim cúi đầu chào.
  • Quản gia Kim
    Quản gia Kim
    "Cô đi cẩn thận."
  • Ngồi trên xe trở về, Phan Thu Uyên vẫn cố lục lọi trong trí nhớ xem vừa nãy trong đôi mắt của anh có chút do dự và lưu luyến nào với cô không.
  • Cho dù sự luyến tiếc ấy chỉ là mỏng manh thì có lẽ cô cũng vứt bỏ tất cả để cầu xin anh tha thứ. Cho dù phải vứt bỏ lòng tự trọng, cho dù kết quả lại bị anh làm tổn thương, nhưng chỉ cần, chỉ cần anh dịu dàng như lúc trước, dịu dàng ở bên cô.
  • Đáng tiếc, anh trong lòng cô ta không giống như những người đàn ông khác trên đời, anh lạnh lùng như gió ngang trời, chẳng thể nắm mà cũng chẳng thể với tới.
14
Tình cũ không rủ cũng tới