Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • Thu Uyên bất giác cảm thấy nhói lòng khi nghe An Nhiên nói vậy, cô ta chỉ biết phớt lờ đi…
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    "Nghe nói An Nhiên là một nhà thiết kế thời trang?"
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Đúng rồi."
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    "Tôi cũng có đam mê thiết kế thời trang. Nhưng tôi còn là một người mẫu ảnh nữa."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Vậy à? tôi có thể xem như là gặp đồng nghiệp rồi."
  • Thu Uyên cười, ánh mắt có phần dò xét hỏi:
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    "Cô yêu anh Đạt không?"
  • Câu hỏi của Phan Thu Uyên khiến cô cứng người lại. Yêu sao? tình yêu là gì? Nhưng mà bây giờ chẳng lẽ cô nói không với cô ta, người mà là người yêu cũ của chồng cô? Như vậy thì còn ra thể thống gì nữa?
  • Trong lúc cô còn chưa lên tiếng thì Thu Uyên nói tiếp:
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    "Tôi biết cô không yêu anh Đạt. Tôi không biết làm sao hai người lại kết hôn nhưng tôi thực sự yêu anh Đạt và anh Đạt cũng thực sự yêu tôi."
  • Cô không biết lời cô Uyên này muốn nói ý gì, ám chỉ điều gì nhưng dù sao đi nữa thì anh cũng đang là chồng hợp pháp của cô. Nói vậy có khác nào sỉ nhục cô đâu. Cô bình tĩnh đáp lại:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Cô Uyên này, cô đang ở trước mặt tôi, trước mặt người vợ hợp pháp của anh Đạt mà nói những câu rất là vô lý đó cô biết không? Tôi không cần biết cô và CHỒNG tôi trước kia ra sao. Tôi chỉ cần biết sự thật tôi đang là VỢ của anh ấy."
  • An Nhiên một lần nữa cố tình nhấn mạnh chữ “Chồng“ và “vợ” để Phan Thu Uyên biết được vị trí của mình ở đâu. Và người cô ta đang khiêu khích là ai? Không dễ dàng gì có thể ức hiếp được cô đâu. Còn xa vời lắm!
  • Sắc mặt của Thu Uyên lúc này xanh xanh đỏ đỏ nom rất đặc sắc nhưng cô ta vẫn cố giữ hình tượng, khoé môi vẫn nở nụ cười giả tạo đến mức không thể giả tạo hơn được nữa.
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    "Vậy sao? Tôi cũng chúc cô giữ được người chồng này mãi bên mình."
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Cảm ơn."
  • Nói xong An Nhiên định xoay người bước đi thì Thu Uyên liền nhích chân ngáng lấy chân cô khiến cô vấp phải, theo quán tính ngã nhoài thẳng về phía trước.
  • Thế nhưng mọi thứ không như cô ta tưởng tượng, cả cơ thể của An Nhiên lúc này đã nằm trọn trong lòng Minh Đạt, hơn nữa cả môi chạm môi hôn nhau mà không hề dự tính trước.
  • Mọi việc xảy ra đột ngột, đến nỗi cô quên cả phản ứng, cứ thế đứng yên bất động trong vòng tay của anh. Khoảng cách của hai người quá gần, gần đến nỗi cô có thể dễ dàng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể có phần nóng bỏng của anh, gần đến mức cơ thể của cô và anh như triền miên quấn lấy nhau.
  • Trái tim cô lại bắt đầu xuất hiện những nhịp đập không theo quy tắc, từng nhịp từng nhịp đập thẳng vào màng nhĩ của cô. Thanh âm này khuấy đảo khiến trái tim cô rối loạn, mang tai nóng bừng, mồm miệng khô khốc. Một lúc sau, hai người mới ý thức được hành động của mình, vội vàng buông khỏi người nhau, nét mặt có phần gượng gạo.
  • Thu Uyên đứng yên bất động nhìn hai người, bàn tay vô thức siết chặt lại như đang cố gắng đè nén sự giận dữ trong lòng.
  • Suốt khoảng thời gian sau đó, vấn đề mọi người nhắc đến nhiều nhất chính là An Nhiên và Minh Đạt đến 10 giờ thì anh nói:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Vợ tôi cũng hơi mệt rồi nên xin phép mọi người cho tôi đưa cô ấy về nghỉ ngơi một chút."
  • Vũ Hoàng Nam cười đáp lời:
  • Vũ Hoàng Nam
    Vũ Hoàng Nam
    "Chỉ cho vợ nghỉ ngơi có một chút thôi hả Đạt?"
  • Anh hiểu rõ ý người bạn này muốn nói là gì. Nhưng vốn dĩ anh không bận tâm, cũng chẳng đáp lời.
  • Bạn của Minh Đạt
    Bạn của Minh Đạt
    "Thôi, vợ chồng người ta, mấy người cũng phải cho người ta có không gian ngọt ngào chứ."
  • Một người khác lên tiếng tiếp lời, Minh Đạt chỉ cười nhẹ không nói gì rồi kéo tay cô bước đi khỏi bữa tiệc. Thu Uyên nhìn theo bóng dáng hai người , sau đó cũng lạnh lùng nói với Phan Trung Quân.
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    "Em cũng mệt rồi, em về trước nhé."
  • Trung Quân
    Trung Quân
    "Để anh đưa em về."
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    "Không cần ạ."
  • ********
  • Trên đường từ khách sạn về nhà, Minh Đạt có hỏi:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Hồi tối tôi thấy cô chưa ăn gì nhiều. Có muốn đi ăn gì không?"
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Tôi không đói."
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Ở gần đây có một nhà hàng ăn ngon lắm."
  • An Nhiên vốn định tiếp tục từ chối, không ngờ dạ dày của cô không hề phối hợp chút nào, đúng lúc đó kêu lên biểu tình ầm ĩ. Từ trưa tới giờ cô chưa ăn gì, buổi tối lại uống nhiều nước cam nên ruột gan có chút cồn cào.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Tôi biết ở đây có một quán bún bò Huế ngon lắm."
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Hử? Bún bò?"
  • Anh nhíu mày hỏi lại.
  • An Nhiên gật đầu chỉ cho Minh Đạt vào một quán ăn ven đường. Thực ra quán ăn này chỉ là một quán nhỏ, cách bài trí cũng vô cùng đơn giản, chẳng sang trọng như những nhà hàng hay khách sạn 5 sao kia, cũng chẳng rộng rãi.
  • Tuy nhiên ở đây có món bún bò Huế rất ngon. Cô nhớ quán này có từ rất lâu rồi, ngày còn học cấp 3 cô đã cùng Bảo Châu thường xuyên tới đây. Vậy mà chớp mắt một cái, cô đã hoàn thành 4 năm trời du học bên tây, lại còn là người phụ nữ đã có chồng.
  • Anh chần chừ nhìn quán ăn một hồi, cô cười nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Ngồi xuống ăn đi, tôi nghĩ sẽ không làm anh thất vọng đâu."
  • Nói xong cô gọi lớn chủ quán.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Cô ơi, cho cháu hai bát bún bò Huế."
  • Cô chủ quán từ trong phòng bước ra, thở dài nói:
  • Chủ Quán
    Chủ Quán
    "Quán cô chuẩn bị đóng cửa rồi cháu ạ. Cô chỉ làm từ 6 giờ sáng tới 10 giờ tối. Hơn nữa nguyên liệu cũng không đủ. Hay là…."
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Quán cô một ngày kiếm được bao nhiêu?"
  • Anh không đợi cô chủ quán nói xong, đã hỏi thẳng.
  • Cô chủ quán có chút sững sờ, cô liếc mắt nhìn tướng mạo của anh liền có thể biết là một nhà tài phiệt. Cô chủ quán nở nụ cười hỏi:
  • Chủ Quán
    Chủ Quán
    "Ý cậu là…?"
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Cô nấu một bữa cho chúng tôi ngày hôm nay, toàn bộ doanh thu ngày mai của quán tôi sẽ thanh toán đầy đủ. Nói cách khác, nếu chúng tôi đã làm trễ giờ của quán, sao cô không chọn cách phục vụ chúng tôi một bữa này, ngày mai có thể đóng cửa nghỉ ngơi cả ngày. Đương nhiên, vẫn có thể mở cửa buôn bán tiếp nhưng tôi vẫn sẽ trả toàn bộ doanh thu cho cô một ngày. Cô thấy sao?"
  • Từng câu từng chữ được Minh Đạt nói rất rõ ràng, giọng điệu lại cực kỳ tự nhiên, hơn nữa thanh âm trầm ấm của anh lại có sức thuyết phục lòng người cực lớn.
  • Cô chủ quán nghe xong, không hề tỏ vẻ khó chịu mà còn cười tươi đáp:
  • Chủ Quán
    Chủ Quán
    "Cậu quá lời rồi, như vậy đi, để tôi đi nấu cho hai người cũng được. Nhưng không cần trả tiền doanh thu cho tôi đâu. Mở quán, khách hàng được coi trọng như nhau, để giữ danh tiếng cho quán thì không thể sợ vất vả. Hai người chờ lâu một chút nhé."
  • Nói xong cô chủ quán liền quay lưng rời đi, mặc dù đã khuya nhưng xem ra họ cũng không hề cảm thấy bị miễn cưỡng chút nào.
  • Suốt cả quá trình ban nãy, cô đều chăm chú nhìn anh, hàng lông mày thanh tú đầy vẻ nghi hoặc. Đợi chủ quán đi rồi cô mới lên tiếng:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Anh làm vậy không cảm thấy quá đáng lắm sao?"
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Quá đáng???"
  • Anh cười nhẹ, hàng lông mày khẽ nhếch lên đầy tà ý hỏi lại. Cô trừng mắt nhìn anh, trả lời lại:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Chúng ta thiếu gì lúc ăn đâu, cần gì phải bắt tội người ta như vậy."
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    "Chẳng phải do cô chọn còn gì?"
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    "Anh?"
  • Anh khẽ cười nhẹ.
  • Lúc ăn xong, anh vẫn thực hiện lời nói khi trước của mình, anh rút trong túi ra mấy tờ 500 ngàn đưa cho cô chủ quán nhưng cô nhất quyết không nhận. Sau cùng, anh đặt xuống bàn rồi hai người lên ô tô ra về.
14
Tình cũ không rũ....