Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • Ngoài cửa sổ, mơ hồ truyền đến tiếng lá cây rơi rụng dưới cơn mưa. An Nhiên từ trên giường ngồi dậy, liếc mắt nhìn căn phòng một lượt thì không thấy Minh Đạt đâu. Cô thầm nghĩ chắc có lẽ anh đã tới công ty rồi.
  • Nghĩ tới đây, tự nhiên cô lại thấy dạo gần đây bản thân mình thấy có gì đó sai sai, tại sao khi mở mắt tỉnh dậy lại hay nghĩ tới anh đầu tiên? Anh làm gì, thức hay ngủ có liên quan gì tới cô sao?
  • An Nhiên ngồi trên giường, lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo rồi mới uể oải bò xuống giường. Khi cô vừa đánh răng rửa mặt xong thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Màn hình hiện lên số điện thoại của bố cô.
  • Bố An Nhiên
    Bố An Nhiên
    - Nhiên à, bố nghe chồng con nói con mệt đúng không?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ, con không sao rồi bố.
  • Bố An Nhiên
    Bố An Nhiên
    - Đạt nó xin phép nghỉ cho con rồi. Con cứ yên tâm ở nhà nhé, việc công ty không cần lo.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Alo bố.
  • Chưa để cô nói xong thì ông đã tắt máy. An Nhiên thở dài vất điện thoại xuống giường rồi rời khỏi phòng. Ở bàn ăn, cô thấy trên bàn đã đặt sẵn những món ăn được trang trí rất đẹp mắt. Khi cô hầu gái mang tới một cốc nước đường đỏ đưa cho cô, vô thức khoé môi cô nở ra nụ cười nhẹ khi nhớ về Minh Đạt.
  • * * * * * * * * * * * * *
  • Một tuần sau...
  • Minh Đạt đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, trên màn hình là báo cáo tài vụ của các công ty con gửi đến, dày đặc những con số. Bất chợt anh phát hiện có người đang đi đến, anh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy An Nhiên rồi lại nhìn đĩa táo đã gọt vỏ cắt miếng sẵn ở trên tay cô, sự rung động thoáng hiện trong đáy mắt anh.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Cô….
  • Cô do dự một lát, thấy anh đang bận bịu với công việc nên không đưa táo cho anh nữa, chỉ nhẹ giọng nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh cứ làm việc tiếp đi.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Mang táo đến cho tôi sao? Đúng lúc lắm, tôi cũng đang muốn ăn thứ gì đó.
  • Cô gật đầu đặt đĩa táo bên cạnh anh rồi xoay người bước ra khỏi phòng làm việc. Cô vừa đi tới cửa thì tiếng chuông điện thoại của anh vang lên khiến cô khựng chân lại. Vốn cô chẳng có định ý định nghe lén đâu nhưng mà khi âm thanh của anh vang lên lại kích thích sự tò mò của cô, hơn nữa bây giờ cũng là 12 giờ đêm rồi.
  • Cô thấy anh nói chuyện với người ta một hồi, ban đầu tỏ vẻ không quan tâm nhưng rồi cũng đứng dậy cầm áo vest bước đi. Cô thấy vậy cũng vội vàng chạy về phòng đóng sập cửa lại. Tiếng bước chân của anh đã xa dần, và cuối cùng cô chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
  • Cô đưa tay lên ngực, cô tự chất vấn chính bản thân mình, không hiểu tại sao cô lại làm thế, sao lại phải tò mò đến mức nghe trộm điện thoại của người khác, sao tim cô lại thấy hụt hẫng khi anh cầm áo vest rời khỏi nhà. Hay vì cô biết người gọi tới liên quan tới Phan Thu Uyên? Cô đang ghen sao?
  • Nghĩ đến đây, cô lập tức gạt đi cái suy nghĩ trong đầu. Xong rồi, trong lòng vẫn không nén được một tiếng thở dài.
  • * * * * * * * * * * * * *
  • Chiều hôm sau trên đường về, tiện đường An Nhiên có ghé vào cửa hàng hoa mua một bó hoa hướng dương về cắm trong phòng làm việc. Khi tay cô vừa chạm tay vào bó hoa thì đúng lúc đó cũng có một bàn tay khác chạm đến. Hai người quay qua nhìn nhau, người trước mặt cô không ai khác chính là Phan Thu Uyên.
  • Thu Uyên lên tiếng:
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    - Là cô sao?
  • An Nhiên cũng mỉm cười đáp lại:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Không ngờ lại gặp cô.
  • Lúc này cô mới để ý chiếc áo sơ mi Thu Uyên đang mặc trên người, nó thực sự rất quen thuộc, kể cả mùi hương trên áo nữa, cô thực sự không dám nghĩ tới đó là áo của chồng mình.
  • Thu Uyên nhìn ánh mắt cô, cười khẩy hỏi:
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    - Cô thấy chiếc áo này hợp với tôi chứ? Cô nhìn có quen mắt không?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Với dáng người của cô, dù là áo rẻ tiền còn đẹp chứ đừng nói gì là một chiếc áo hàng hiệu.
  • Thu Uyên nhìn cô với ánh mắt bất mãn, cô cười nhẹ nói tiếp:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Cô đừng hiểu nhầm ý tốt của tôi. Ý tôi là dáng người của cô rất chuẩn đó.
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    - Cảm ơn cô đã đặc biệt khen tôi. Nhưng mà tôi muốn hỏi cô chút, đêm qua chẳng biết cô làm gì anh Đạt mà để anh ấy nửa đêm phải chạy tới chỗ tôi tâm sự vậy?
  • Ai tìm ai thì An Nhiên cũng thừa biết, nhưng mà chẳng biết sao sau khi chắc chắn đêm qua anh có gặp Thu Uyên lại khiến trong lòng cô nổi lên hồi chua xót. Cô ngậm đắng, cố giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng bảo:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Sao cô cứ phải mất công hết lần này tới lần khác khiêu khích tôi làm gì? Chỉ cần đêm đến nhân lúc chồng tôi đang sướng thì cô rên rỉ vài câu xúi anh ấy bỏ vợ là xong mà.
  • Thu Uyên tái cả mặt, trộm nghĩ đúng là dạng con nhà có tiền thích thể hiện ta đây.
  • Phan Thu Uyên
    Phan Thu Uyên
    - Nói cô nghe nè Nhiên, tôi đây quân tử không thèm sống bẩn đâu. Chẳng qua là phụ nữ với nhau, tôi thương cô mang danh bị chồng bỏ nên mới nói trước cho mà biết thôi. Chuyện tình cảm người nào không được yêu mới là người thứ ba, chưa kể cô lại là người đến sau. Người anh Đạt thương là tôi, còn cô chẳng khác nào con hồ ly chia rẽ uyên ương cả. Đêm đến cô vẫn ngủ ngon được với cái xác không hồn ấy cũng giỏi đó.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tôi thích vậy đó, để cho ai đó thèm chơi chơi mà không thể làm gì khác.
  • An Nhiên đáp lại bằng thái độ bất cần khiến cho Thu Uyên tức sôi máu. Sau đó cô thản nhiên lấy một bó hoa rồi thanh toán ra về.
  • * * * * * * * * * * * * *
  • Lúc về tới nhà nhìn thấy Minh Đạt mà cô lại thấy bực tức. Anh định lên tiếng hỏi cô trước nhưng đúng đó điện thoại cô lại vang lên cuộc gọi của Gia Huy.
  • Cô không chần chừ bấm nghe máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói nhẹ nhàng.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Em lại quên cuộc hẹn tối nay của chúng ta rồi!
  • “Ôi” An Nhiên than khẽ một tiếng, cô vội vàng giải thích:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Em quên mất, bây giờ anh đang ở đâu? Em sẽ lái xe tới đó ngay.
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Anh đang ở dưới cổng nhà em.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vậy anh chờ em 5 phút, em thay đồ rồi đi luôn. Mà đi ăn lẩu đúng không anh?
  • Đỗ Gia Huy
    Đỗ Gia Huy
    - Ừm. Anh chờ em.
  • Cô vội vàng chạy lên phòng thay đồ, lúc xuống dưới nhà đã thấy anh đứng ngay cửa. Anh nhíu mày hỏi cô:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Định đi đâu?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tôi đi ăn lẩu với anh Duy.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ừm.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh còn không tránh ra để tôi đi. Hay muốn đi cùng không?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Không. Tôi có cảm giác ăn lẩu cực kỳ mất vệ sinh vì một nồi nước mà rất nhiều món ăn sống nhúng vào.
  • Cô nhíu mày nhìn anh, lườm anh một cái rõ dài rồi hớn hở chạy ra cổng cùng Gia Huy đến một nhà hàng.
  • Anh cố tỏ vẻ không quan tâm nhưng khi thấy chiếc xe nổ máy, anh tưởng tượng ra khung cảnh lãng mạn của hai người, ruột gan cuồn cuộn khó chịu tới khó hiểu.
14
Tâm tình thay đổi