Ông chồng từ trên trời rơi xuống
  • Thu Quyên nghe Minh Đạt nói xong, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên và sững sờ, cô chậm rãi hỏi lại:
  • Phan Thu Quyên
    Phan Thu Quyên
    - Vậy thì… Ai… Là người giết em gái em?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tôi đến đây gặp em chỉ để xác minh một chuyện.
  • Phan Thu Quyên
    Phan Thu Quyên
    - Xác minh ấy ạ?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Quyên này…
  • Minh Đạt gọi tên cô một cách rất bình thường thôi nhưng chẳng biết sao Thu Quyên lại thắt cả tim gan lại, ánh mắt lúng túng nhìn anh rồi đáp:
  • Phan Thu Quyên
    Phan Thu Quyên
    - Dạ vâng.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em làm việc với tôi mấy năm nay, em chắc quá hiểu tính tôi mà đúng không?
  • Phan Thu Quyên
    Phan Thu Quyên
    - Dạ vâng. Em biết ạ.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tôi trong mắt em là người thế nào?
  • Phan Thu Quyên
    Phan Thu Quyên
    - Sao tự nhiên anh hỏi vậy ạ?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Trả lời.
  • Phan Thu Quyên
    Phan Thu Quyên
    - Anh… Rất giỏi!
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Vậy chắc chắn em biết sẽ không có chuyện gì che giấu được tôi đúng không?
  • Phan Thu Quyên
    Phan Thu Quyên
    - Em… Không hiểu anh nói gì.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tôi cho em cơ hội nói hết ra chân tướng sự việc, bằng không… Cái giá mà động vào người tôi yêu thương, không hề thấp.
  • Thu Quyên thực bị kinh hãi, cảm giác đầu mình như vừa có một thứ gì đó nặng nề nện vào, ngón tay cũng siết chặt lại, thật lâu không nói một lời nào.
  • Minh Đạt nhìn Thu Quyên, ánh mắt càng lúc càng trở nên thâm sâu khó lường. Làm việc với Thu Quyên đã lâu, anh cũng hiểu được con người của cô, bản chất của cô khác hẳn với Thu Uyên, nếu như Thu Uyên là người giỏi diễn xuất bao nhiêu thì Thu Quyên lại vụng về bấy nhiêu. Tổng thể, Thu Quyên là người khá hoàn hảo, nhưng điểm yếu duy nhất của cô chính là dễ để cảm xúc chi phối.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Em nên nhớ, tôi không cho một người tận hai cơ hội bao giờ. Dù em có nói hay không, tôi cũng đủ khả năng chứng minh vợ tôi trong sạch. Nhưng nếu chân tướng sáng tỏ, tôi sẽ không để yên chuyện này đâu.
  • Từng lời từng chữ của Minh Đạt nói ra như những mũi dao sắc nhọn tiến thẳng vào tâm can của Thu Quyên. Cuối cùng, cô cũng không chịu được mà lên tiếng:
  • Phan Thu Quyên
    Phan Thu Quyên
    - Thực ra… Uyên… Con bé mất là do… Tự sát!
  • Minh Đạt ngạc nhiên nhìn Thu Quyên, đáy mắt lóe lên một tia kinh ngạc giống như không thể tin nổi. Theo anh biết, Thu Uyên là người yêu bản thân mình hơn tất cả, tại sao cô lại tự sát được cơ chứ.
  • Thu Quyên nghẹn ngào nói tiếp:
  • Phan Thu Quyên
    Phan Thu Quyên
    - Từ sau hôm scandal lớn kia xảy ra, con bé bị hủy một loạt hợp đồng từ các nhãn hàng. Lúc đó, nó đã rất suy sụp…
  • Nói tới đây Thu Quyên rơi nước mắt nhìn về phía di ảnh Thu Uyên, nghẹn ngào một rồi mới kể tiếp
  • Phan Thu Quyên
    Phan Thu Quyên
    - Bởi vậy… Nó đã dại dột trao thân cho một ông bầu show để đổi lấy danh vọng. Nhưng mà, thằng già đó khốn nạn đến nỗi, sau khi xong việc, đã cho cả thằng trợ lý ngủ cùng con bé. Và… Và kết quả, thằng trợ lý mới phát hiện bị HIV, sau khi con bé biết tin, lập tức đi xét nghiệm thì biết mình cũng dương tính.
  • Minh Đạt nghe tới đây quả thực như sét đánh ngang tai, anh khẽ đưa mắt nhìn về di ảnh Thu Uyên, đáy lòng dâng lên một cảm xúc nào đó, có lẽ là một sự thương hại dành cho người cũ.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Rồi sao nữa?
  • Phan Thu Quyên
    Phan Thu Quyên
    - Con bé điên loạn đập phá 2 ngày, rồi lại tự nhốt mình trong phòng, nó nghĩ, tất cả mọi chuyện khiến nó thân tàn ma dại như lúc này là do vợ anh gây ra. Bởi vậy, chính nó và người trợ lý của mình đã bày ra chuyện này. Em cũng mới biết sau khi nó mất thôi ạ.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Có nghĩa là Uyên, cô ấy nghĩ đằng nào cũng phải chết nên trước khi chết muốn kéo theo vợ tôi, để vợ tôi sống không yên?
  • Thu Quyên gật đầu rồi ôm mặt khóc. Minh Đạt thật sự không hiểu nổi, kết thúc mạng sống của mình chỉ để trả thù một người. Đúng là cuộc đời này, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Hoá ra, mạng sống với một số người rẻ mạt đến thế. Anh hỏi:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Trợ lý của cô ấy biết, tại sao lại không ngăn cản, ngược lại còn hùa vào?
  • Phan Thu Quyên
    Phan Thu Quyên
    - Vì con bé quá đau khổ anh ạ. Mà nó không chỉ bị HIV đâu, nó cũng mới phát hiện bị ung thư cổ tử cung. Trợ lý thấy nó như vậy, nên đã đồng ý cho nó toại nguyện.
  • Nói xong Thu Uyên chạy tới chiếc tủ gỗ gần đó, lấy ra tập hồ sơ bệnh án đưa cho Minh Đạt xem. Trên hồ sơ bệnh án thì quả nhiên Thu Uyên bị bệnh đúng như Thu Quyên nói.
  • * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
  • 2 giờ đồng hồ sau đó, đích thân cục trưởng cục cảnh sát gõ cửa phòng tạm giam của An Nhiên, thông báo với cô sự việc đã sáng tỏ, cô được vô tội.
  • Thực ra An Nhiên vốn vô tội nên sớm biết mình sẽ được tự do, chỉ là không thể ngờ Thu Uyên lại lấy tính mạng của mình để bày trò, giăng bẫy hại cô bằng cách như vậy. An Nhiên thở dài nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Cháu cảm ơn chú ạ. Cháu nghe nói chính chú là người đã sắp xếp phòng tạm giam này cho cháu?
  • Chú Thịnh công an
    Chú Thịnh công an
    - Không cần khách sáo, chú với bố chồng cháu cũng là chỗ thân quen. Ông bà lo cho cho cháu lắm đấy, sáng giờ liên tục gọi điện nói chú phải sớm trả lại tự do cho con dâu mình.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vâng, bố mẹ chồng cháu tuyệt lắm ạ.
  • Chú Thịnh công an
    Chú Thịnh công an
    - Cháu còn có người chồng tuyệt vời hơn nữa ấy. Thằng bé Đạt, cả đêm qua nó đi tìm sự thật cho cháu, tốc độ còn nhanh hơn cả cảnh sát.
  • Nghe cục trưởng nói, đáy lòng cô khẽ dâng lên một hồi hạnh phúc. Quả thực, chồng cô rất tuyệt, từ ngày có anh, cô cảm thấy mình không còn sợ bất kỳ điều gì hết, ngay cả chuyện lớn này xảy ra mà cô cũng có thể bình tĩnh đối mặt.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ vâng. Cháu cảm ơn chú, cảm ơn các đồng chí cảnh sát trong cục đã giúp cháu trả lại tự do.
  • Chú Thịnh công an
    Chú Thịnh công an
    - Ừm, thôi ra ngoài đi, chồng cháu đang nóng lòng muốn gặp cháu lắm rồi đấy. Chú sợ chậm tí nữa là nó muốn phá nát cái nhà giam này ra mất.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vâng ạ.
  • An Nhiên cười tươi đáp.
  • Khi cô vừa bước ra bên ngoài thì đã thấy Minh Đạt đứng bên ngoài chờ sẵn. Mới xa nhau có một ngày một đêm thôi mà cả hai cứ ngỡ đã một kiếp người trôi qua.
  • An Nhiên nở nụ cười dịu dàng, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng lên dưới ánh mặt trời lại càng thêm rực rỡ. Minh Đạt thân mặc bộ âu phục đen, dáng hình cao lớn cùng giọng nói ấm áp cất lên:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - An Nhiên!
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Đạt!
  • Ngay lập tức, cả hai ôm chầm lấy nhau trong niềm hạnh phúc bất tận. Lúc này, tất thảy mọi thứ xung quanh như ngừng lại, chỉ còn duy nhất cảm xúc của hai người đang nở hoa. An Nhiên ngước mắt nhìn anh, sắc mặt có một chút tiều tuỵ, đôi môi đỏ mỏng của cô khẽ hé mở, thanh âm ngọt ngào vang lên:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vì em, anh đã vất vả nhiều rồi. Đêm qua chắc anh không ngủ?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Anh làm sao ngủ được khi có người giam giữ thế giới của anh.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Lại dẻo miệng!!!
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Thế em ở phòng tạm giam thế nào? Có ngủ được không?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Em vẫn ngủ được mà, anh đừng lo.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Được rồi, chúng ta lên xe rồi nói nhé.
  • Nói xong anh liền cởi chiếc áo khoác ngoài của mình, choàng lên thân hình nhỏ nhắn của cô, rồi lại lần nữa ôm eo cô đi về phía chiếc xe. Trên đường đi, anh liên tục hỏi han cô ở trong đó thế nào, bọn họ có đối xử tốt với cô không, hay là có làm khó dễ gì, bữa ăn ra sao… Một loạt câu hỏi quan tâm khiến An Nhiên chưa trả lời xong câu này thì câu khác đã ập tới. An Nhiên khẽ cười nói một câu khách sáo:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Chồng… Em cảm ơn anh.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ngốc này, tự nhiên đi cảm ơn anh. Không cho em nói những lời khách sáo như vậy. Anh là chồng em, đương nhiên anh phải bảo vệ em rồi. Hơn nữa em ấy, đào hoa lắm cơ, không biết em có sức hút gì mà ngay cả Gia Huy cũng mất ăn mất ngủ suốt đêm qua để cùng anh tìm chứng cứ.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Hả? Anh nói sao? Cả anh Gia Huy cũng giúp em nữa?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ừm. Về nhà, em nên cảm ơn cậu ấy một tiếng.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Sao lại một tiếng thôi, ân huệ lớn vậy phải tìm cách trả ơn xứng đáng.
  • An Nhiên tủm tỉm nói, Minh Đạt bụng đầy thuốc súng liếc mắt lườm cô một cái rõ dài.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Này cô nương, tôi cấm cô đấy, cô quên cô đang ngồi cạnh ai hả cô nương?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ơ hay. Thì chính anh muốn em cảm ơn anh ấy mà.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Nói một tiếng là được rồi. Cậu ta kiểu gì cũng sẽ thông cảm cho em thôi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh đúng thiệt là….
  • Ngồi một lúc, khi đoạn đường gần về tới nhà rồi, An Nhiên lại hỏi tiếp:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Mà chuyện Thu Uyên làm vậy là thật hả anh? Em thật sự không thể tin nổi, cô ấy lại hận em đến mức đánh đổi mạng sống của mình.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ngốc, em đừng nghĩ vậy, là do lòng tự kiêu của cô ấy quá lớn mà thôi, nên cô ấy không chấp nhận được sự thật.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Anh có tin… Sự việc xảy ra như vậy không?
  • Minh Đạt trong ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ bình tĩnh thường thấy, gật đầu đáp:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ừm… Thôi chuyện cũng xảy ra rồi. Giờ quan trọng là em được tự do rồi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vâng, mà chắc bố mẹ lo cho em lắm.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Ừm, mẹ sáng giờ gọi anh liên tục hỏi thăm em ấy.
  • An Nhiên cười cười gật đầu, bất chợt nhớ ra điều gì đó, tròn xoe mắt nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Mà không biết bố mẹ em bên nhà biết chưa?
  • Minh Đạt nghe tới đây, vô thức quay sang An Nhiên , vừa nhìn cô anh vừa nhớ lại lời mẹ vợ dặn "tạm thời không được nói cho cô biết về tình trạng sức khỏe của bố mình, để cô chuyên tâm giải quyết việc công ty trong thời gian khó khăn.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - À chắc bố chưa biết. Mẹ bảo anh ngày mai em đến công ty xử lý công việc giúp bố, bố đi công tác mấy ngày.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ vâng.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Vậy bây giờ em về nhà tắm rửa nghỉ ngơi nhé.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Vâng ạ.
  • An Nhiên vừa bước chân về tới nhà đã gặp mẹ chồng mình, bà thấy cô, vui mừng xúc động nói:
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Tạ ơn trời đất con về rồi. Con sao rồi? Cảm thấy trong người thế nào?
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ mẹ, con không sao mẹ ạ. Con xin lỗi đã khiến mẹ lo lắng rồi.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Ừm, mẹ nghe tin mà giận sôi sùng sục cái đứa hãm hại con. Mẹ bảo Đạt tại sao không kiện ngược lại họ tội vu khống.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thôi mẹ, chuyện cũng xảy ra rồi, người cũng mất rồi. Nên kết thúc tại đây thì tốt hơn mẹ ạ.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Con đúng thiệt là, người ta hãm hại con mà con còn nghĩ cho người ta.
  • An Nhiên mỉm cười nhìn bà, đúng lúc đó bố chồng cô cũng từ trên tầng đi xuống, tiếng ông vọng ra:
  • Bố Minh Đạt
    Bố Minh Đạt
    - Hai mẹ con tâm sự xong chưa?
  • An Nhiên ngước mắt nhìn ông, lễ phép lên tiếng.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Bố ạ.
  • Bố Minh Đạt
    Bố Minh Đạt
    - Ừm con, về rồi là tốt rồi. Mà con nó vừa về, có gì mình để con nghỉ ngơi trước đã.
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Vâng, em suýt chút nữa thì quên mất.
  • Nói xong bà quay sang bảo cô:
  • Mẹ Minh Đạt
    Mẹ Minh Đạt
    - Con lên nhà tắm rửa đi, mai mẹ lại tới.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Dạ vâng ạ.
  • An Nhiên vừa bước đi khỏi thì ông quay sang hỏi anh.
  • Bố Minh Đạt
    Bố Minh Đạt
    - Đạt, bố mẹ vừa từ chỗ bố vợ con về. Tình hình biến chứng rất lớn, con xem liên hệ với bác sĩ quốc tế thế nào rồi?
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Con cũng đã liên hệ rồi ạ. Con tin kỳ tích sẽ xuất hiện.
  • Bố Minh Đạt
    Bố Minh Đạt
    - Ừm, vậy thôi chăm sóc vợ con nhé, bố mẹ về đây.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Dạ vâng ạ.
  • Ngày hôm sau, An Nhiên đến công ty làm việc như thường lệ. Một thời gian ngắn xa công ty thôi mà khối lượng công việc chồng chất như núi. An Nhiên vừa ngồi xuống ghế chưa được bao lâu thì Bảo Châu đi tới chúc mừng cô được minh oan.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Hôm biết tin, tớ lo lắm An Nhiên . Cũng may bây giờ bạn không sao rồi.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ừm, đã để mọi người lo lắng rồi.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    - Cũng may mà tin tức xuất hiện nhưng nhanh chóng được phong tỏa nên cổ phiếu công ty dù có giảm nhưng sáng hôm sau lập tức trở lại bình thường. Vậy nên các cổ đông mới không gây khó dễ.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Ừm, mà bố tớ đi công tác hả?
  • An Nhiên vừa dứt lời thì bên ngoài vang lên tiếng nói vội vã của Thanh Hạ.
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Chị An Nhiên, nhanh lên, em vừa nhận được điện thoại của bác sĩ gọi tới bố lại lên cơn đau rồi.
  • An Nhiên kinh ngạc hỏi lại.
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Em vừa nói gì cơ?
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Bố nằm viện từ 3 giờ đêm hôm kia mà chị. Bây giờ không biết bố bao giờ mới khỏe lại nữa.
  • Nghe tới đây, đầu An Nhiên như bị ai gõ cho cái đau điếng, chân tay lập tức bủn rủn hết cả lên. Lúc ấy thực sự lo quá nên hai mắt cô bỗng nhiên nhòe đi lúc nào không biết, giọng run run hỏi:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Thế tình hình bố giờ sao rồi?
  • Thanh Hạ
    Thanh Hạ
    - Em không biết, bác sỹ vừa gọi cho em, chị em mình tới bệnh viện với bố nhé.
  • Lúc đó cô không nghĩ được gì nhiều, bỏ hết một đống công việc, cuống quýt cầm chiếc túi xách, khoác vội chiếc áo rồi cùng Thanh Hạ tới bệnh viện.
  • Phòng cấp cứu sáng đèn, ở hành lang có mẹ cô và Minh Đạt đang đi đi lại lại. Vừa thấy hai người, An Nhiên vội hỏi:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Bố sao rồi mẹ? Tại sao không ai nói với con chuyện này? Tại sao lại giấu con? Nếu như không phải Hạ nó nói thì hai người còn định giấu con tới khi nào nữa?
  • Nghe An Nhiên nói vậy, cả hai người đều liếc mắt nhìn về phía Thanh Hạ, mặt mũi cô ta đang trắng bệch như tờ giấy trắng. Rồi sau đó lại liếc mắt nhìn An Nhiên, sững sờ một hồi rồi bà ngập ngừng lên tiếng:
  • Mẹ An Nhiên
    Mẹ An Nhiên
    - Nhiên, con bình tĩnh đã.
  • An Nhiên ngước mắt nhìn Minh Đạt, hai mắt đỏ hoe hỏi:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Tại sao ngay cả anh cũng giấu em? Có phải… Có phải vì chuyện của em nên bố mới sốc như vậy không?
  • Minh Đạt từ từ đưa tay lau dòng nước mắt đang chảy dài trên má cô, nhẹ nhàng bảo:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Nhiên, nghe anh nói đã. Bố nhất định sẽ không sao, em bình tĩnh ngồi xuống đây nghỉ ngơi.
  • Anh trực tiếp kéo cô ngồi xuống chiếc ghế dài trước cửa phòng cấp cứu. Lúc sau mấy người lãnh đạo bệnh viện xuống chỗ phòng cấp cứu rồi nói chuyện với Minh Đạt . Có lẽ vì hai bên đều là gia đình có tiếng, đặc biệt Minh Đạt lại là người quen biết rộng, anh cũng hay đầu tư cho bệnh viện nên ai cũng nể, đích thân giám đốc bệnh viện vào phòng cấp cứu kiểm tra cho bố cô.
  • Sau 3 giờ đồng hồ chờ đợi, cuối cùng vị giám đốc bệnh viện kia cũng đi ra, nét mặt ông ấy có vẻ không được tốt lắm. Ông cất giọng nói có chút mất tự nhiên:
  • Bác Sĩ
    Bác Sĩ
    - Cậu Đạt, tình hình là chúng tôi cũng muốn giúp bố vợ cậu lắm, nhưng mà cậu cũng biết đấy, ông ấy mới trải qua một lần mổ cách đây không lâu, bây giờ lại trải qua một cú sốc lớn….
  • Bác sĩ chần chừ một hồi, Minh Đạt lên tiếng:
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Có gì bác sĩ cứ nói thẳng.
  • Bác Sĩ
    Bác Sĩ
    - Tạm thời cũng qua được cơn nguy hiểm rồi, nhưng chúng tôi cũng không biết bao giờ ông ấy mới tỉnh lại, cái này còn phụ thuộc vào ý chí sống của bệnh nhân.
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Tức là sống như người thực vật?
  • Vị giám đốc bệnh viện khẽ thở dài một tiếng rồi gật đầu.
  • Bác Sĩ
    Bác Sĩ
    - Trước mắt, là như vậy. Vì chúng tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi. Gia đình cũng đừng quá bi quan, biết đâu kỳ tích sẽ sớm xuất hiện
  • Hứa Minh Đạt
    Hứa Minh Đạt
    - Cảm ơn bác sĩ.
  • Nghe xong, ngón tay An Nhiên khẽ run lên. Những lời nói của giám đốc bệnh viện cũng là những vấn đề mà suốt từ dọc đường tới đây cô vẫn luôn suy nghĩ. An Nhiên biết rõ bệnh tình của bố mình, cô cũng đã từng tìm hiểu, nên phải nói là trong lòng cô sớm đã nghĩ đến trường hợp này, chỉ là cô luôn tự an ủi mình mọi thứ sẽ tốt đẹp lên mà thôi.
  • Khi ánh mắt An Nhiên chạm tới khuôn mặt mẹ mình, giờ khắc này cô không cho phép mình yếu đuối, có thế nào cô cũng còn là điểm tựa cho mẹ. Hai mắt bà đỏ hoe, tiếng khóc nghẹn ngào đau đến xé lòng. Cô nhẹ nhàng ôm bà để an ủi, rồi bình tĩnh nói:
  • Trần An Nhiên
    Trần An Nhiên
    - Mẹ, bố không sao đâu, bố sẽ sớm tỉnh lại thôi mà, bác sĩ cũng nói quá nguy hiểm rồi. Bố là người tốt, trời Phật sẽ thương bố, phù hộ độ trì cho bố sớm khỏe.
  • Mẹ An Nhiên
    Mẹ An Nhiên
    - Ừm, mẹ biết rồi.
  • Nói đến đây cổ họng cô cũng nghẹn đắng lại. Cô biết bà cũng đang cố gắng tỏ ra mình mạnh mẽ trước mặt cô thôi. Cô nhớ lần trước bố nằm viện, bà miệng thì an ủi cô nhưng sau đó lại trốn ở một góc ngoài hành lang khóc như mưa. Những ai đã trải qua tình cảnh này mới biết nó hoảng loạn và đáng sợ tới mức nào.
14
Sóng gió ập đến